Editor: Rii.
______________
Cố Sanh Sanh quàng tay của Thẩm Vọng qua vai mình, nỗ lực đỡ hắn dậy, phảng phất giống như một cái ôm.
Chờ Thẩm Vọng ngồi dậy, cô mới phát hiện vóc người của hắn thật cao, cô chỉ mới đứng đến cằm của hắn. Hai chân hắn thon dài vô lực, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đáp trên sàn nhà.
Trời lạnh như thế, trên chân hắn một đôi vớ thế nhưng cũng không có.
Cố Sanh Sanh trong lòng chua xót, liền xoay người, đỡ hắn nằm trên lưng cô: "Anh ôm lấy cổ tôi, tôi cõng anh đi."
Sống lưng nhỏ yếu giống như một nhành liễu, động một cái liền có thể dễ dàng bẻ gãy. Cô nghe thấy một tiếng nói khàn khàn bên tai vang lên: "Cô điên rồi?"
Cố Sanh Sanh tự tin nói: "Anh cứ yên tâm. Leo lên nhanh đi, anh không vội sao? Tôi huýt sáo một đoạn cho anh nghe nha..."
Một đôi bàn tay to đáp trên cổ của cô, vòng qua rồi khóa chặt lại.
Cố Sanh Sanh hồn nhiên không để ý đến chuyện đó, cô dồn toàn bộ sức lực, "Hây" một tiếng, cõng Thẩm Vọng đứng dậy.
Thẩm Vọng dù có gầy đến đâu thì cũng là một người đàn ông cao to, khung xương lại rộng, thân thể suy yếu, hai chân bị tàn phế, cơ hồ toàn bộ trọng lượng của hắn đều dồn lên người của Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh bị hắn đè xuống, giống như một con thỏ nhỏ đang cõng trên mình một con gấu lớn, nửa cõng nửa túm hắn di chuyển đến toilet.
Một đoạn đường ngắn ngủn, nhưng mà di chuyển đến tận vài phút. Cố Sanh Sanh mệt đến thở hổn hển, cô thầm cảm ơn nguyên chủ ngược Thẩm Vọng đến gầy đi không ít, nếu không cô sớm đã bị hắn đè bẹp rồi.
Cho đến khi vào được trong toilet thì mái tóc của Cố Sanh Sanh đều đổ mồ hôi, tường vi hương như ẩn như hiện, mùi hương ngọt càng thêm ngọt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đỡ Thẩm Vọng đứng đối diện bồn cầu, nhấc nắp bồn cầu lên: "Được rồi, anh tự giải quyết nhé."
Nhưng trong phòng vệ sịnh không có tay vịn dành cho người tàn tật, Cố Sanh Sanh chỉ có thể đứng ở đó làm 'tay vịn sống' cho Thẩm Vọng.
Cô xoay mặt đi trong chốc lát, không nghe thấy động tĩnh gì, cô quay đầu lại, thấy Thẩm Vọng đặt một tay ở cạp quần, động tác hơi chần chờ.
Mà đúng lúc này, hắn nhạy bén quay đầu lại: "Cô nhìn cái gì?"
Cố Sanh Sanh: ".......Ai thèm nhìn anh!"
Gương mặt Thẩm Vọng thoáng chốc lạnh lẽo.
Cố Sanh Sanh giận sôi máu, ủy khuất từ nãy đến giờ tích tụ lại, một lần bạo phát, vô tầm nói: "Anh nặng như ậy, tôi suýt nữa bị anh đè chết. Anh muốn đi tiểu thì đi đi, tôi mới không thèm nhìn."
Gương mặt Thẩm Vọng lạnh lẽo như sương tuyết, từ trắng biến thành hồng, rồi dần dần chuyển thành màu đen: "Cô tìm chết!"
Cố Sanh Sanh gào to: "Tôi chính là không muốn sống nữa đấy! Không phải nướ© ŧıểυ của anh không ra chứ? Cần tôi 'xi xi' cho anh nữa à?"
L*иg ngực Thẩm Vọng kịch liệt phập phồng, cỗ hỏa khí ở ngực đấu đá lung tung, lúc này liền xông thẳng đến ba tấc dưới rốn.
Thẩm Vọng lạnh giọng: "Nhắm mắt!"
Ngay sau đó kéo lưng quần xuống, giải quyết nhu cầu sinh lý.
Âm thanh dòng nước kéo dài thật lâu sau đó.
Đôi mắt ngập nước của Cố Sanh Sanh không kịp nhắm lại, lúc này cô bị hoảng sợ đến cực hạn. Thẩm Vọng cái con người lạnh lùng như băng như tuyết, sao thứ đó có để lớn như vậy......
Trong đầu Cố Sanh Sanh lúc này chỉ quanh quẩn một câu: Quân cực vĩ*.
*
nguyên văn trong convert, theo mình nghĩ là cực kì to lớn. (Rii lúc này: Hic, tôi ơi trong sáng lên trong sáng lên....) Thẩm Vọng thu hồi Tiểu Thẩm vào trong quần, ngón tay đặt trên bả vai Cố Sanh Sanh khẽ động.
Cố Sanh Sanh lấy lạnh tinh thần, hốt hoảng, đóng nắp bồn cầu rồi ấn xả nước, sau đó chậm chạp cõng Thẩm Vọng ra bên ngoài như một con ốc sên chuyển nhà.
Đi được một nửa, có một tiếng nói khàn khàn nhắc nhở cô: "Rửa tay."
"Ồ, ồ." Cố Sanh Sanh ngơ ngác, gian nan xoay người, chậm chạp cõng hắn đến trước bồn rửa tay.
Cố Sanh Sanh cho Thẩm Vọng dựa vào bồn rửa tay, nói: "Anh chờ một chút."
Cố Sanh Sanh chạy ra ngoài đẩy xe lăn vào, đỡ Thẩm Vọng ngồi xuống. Vóc người hắn cao ráo, ngồi xuống cũng có thể với tới mặt bàn.
Trên bồn rửa có một cặp cốc và nước súc miệng, một cái mới tinh kia là của Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh bóp kem đánh răng, bàn chải, cốc nước súc miệng cùng khăn lông đều đặt ở trong tầm tay của Thẩm Vọng.
"Khăn lông ở đây, cốc nước ở đây. Anh cẩn thận một chút nha, đừng để bị ướt." Cố Sanh Sanh giống như một bà mẹ mới vào nghề, vụng về dặn dò, còn cẩn thận đặt một cái khăn lông lên đầu gối Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng hờ hững trước sự nhiệt tình của cô. Nữ nhân này giống như một hồ nước cạn, ác ý của cô ta phô ra không sót thứ gì, mà lúc này đây đột nhiên lại nổi lên gợn sóng, mọi hành động của cô ta giờ đây Thẩm Vọng đều nhìn không thấu.
Hắn trước kia khinh thường cô, bây giờ cũng sẽ không vì cô có những hành động lạ thường mà sinh ra những cảm xúc dư thừa gì.
Thẩm Vọng chỉ vươn tay, nghiêm túc rửa mặt.
Nước chảy xuống ngón tay thon dài của Thẩm Vọng, ngón tay tái nhợt giống như ngọc khắc, rửa tay mà cũng lộ ra khí chất cao quý ung dung.
Ngón tay của Thẩm Vọng cũng thật là dài.
Cố Sanh Sanh rùng mình. Cô ô uế rồi. Cô rốt cuộc không bao giờ có thể quay trở lại.
Cố Sanh Sanh hốt hoảng mà quay đầu lại, đối diện cô là một tấm gương cực lớn.
Phụ nữ ai lại không có niềm yêu thích soi gương, huống chi là một mỹ nhân như Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh theo bản năng điều chỉnh biểu tình của mình, mỉm cười mà nhìn lại con người trong gương.
Bên tai vang lên một tiếng thét chói tai: "A!!!!"
Màng nhĩ của Thẩm Vọng đột nhiên bị âm thanh chói tai ấy công kích, tay hắn run lên, bọt nước văng làm ướt cổ tay áo của hắn.
Miếng vải dệt ướŧ áŧ lạnh băng dán ở trên cổ tay, con người hắn bị mắc chứng sạch sẽ, đôi lông mày nhíu chặt, bầu không khí ở trong toilet bị hạ thấp đến âm độ.
Cố Sanh Sanh hoàn toàn không để ý đến hắn. Cô hoảng sợ mà nhìn gương mặt phản chiếu trong gương: "Sửu bát quái* này là ai đây! Thật xấu! Cô cô cô...tôi tôi tôi...."
*
Sửu bát quái (丑八怪): người cực kì xấu xí, quái dị, ma lem.
Hệ thống ngôn ngữ của Cố Sanh Sanh hoàn toàn mất sạch.
Nữ nhân trong gương, khuôn mặt bị sự khϊếp sợ bao phủ, đôi mắt hạnh như rơi vào màn sương mù mênh mông, khuôn mặt nhỏ hình tim to bằng lòng bàn tay, trời sinh quyến rũ câu người, rõ ràng là một khuôn mặt giống y đúc với Cố Sanh Sanh.
Nhưng người trong gương lại hoàn toàn khác biệt, lông mi như hai giọt máu đọng, ngạo nghễ hướng ra bên ngoài, cái mũi gồ lên như chân núi, cằm đột nhiên mọc ra thêm một đoạn. Làn da càng không cần phải nói, bởi vì màu lót trắng tuyết, càng làm rõ hơn làn da xỉn màu xấu xí, lỗ chân lông thô ráp, trên gương mặt lấm tấm nào vết thâm nào mụn trông thật chói mắt.
Cố Sanh Sanh run rẩy sờ lên cái mũi cùng cái cằm của mình, xúc cảm rõ ràng lạ thường. Từ trong trí nhớ, cô biết được nguyên chủ là một người ham thích chỉnh dung, giống như phù chú hoán nhan xuân* của Tu chân giới.
*
Bùa phép để làm trẻ hóa khuôn mặt. Nhưng cô còn không biết, trên thế giới còn có người muốn chỉnh xấu khuôn mặt của mình! Chẳng lẽ thẩm mỹ của cô hoàn toàn bất đồng với thế giới này?
Cố Sanh Sanh vớt vát lên một tia hy vọng, giọng run run hỏi Thẩm Vọng: "Anh cảm thấy, tôi lớn lên có đẹp không?"
Nguyên chủ là một tiểu minh tinh, có chụp qua quảng cáo phim truyền hình, hẳn là Thẩm Vọng đã từng nhìn thấy nguyên chủ một lần.
Thẩm Vọng rửa mặt sạch sẽ. Hắn có thói quen sạch sẽ, người hầu của hắn sau khi bị Cố Sanh Sanh đuổi đi hết, hắn cũng sẽ sờ soạng sửa sang chính mình làm sao cho thật sạch sẽ.
Cố Sanh Sanh dùng ánh mắt mong đợi nhìn hắn, lần nữa dò hỏi: "Bây giờ đang lưu hành loại mũi cao cùng cằm dài à?"
Cô tiến đến gần, tiếng nói trở nên mềm mại ướŧ áŧ, nhìn như muốn khóc nhưng lại không khóc.
Thẩm Vọng thong thả ung dung sửa sang lại cổ tay áo, hương bạc hà thoải mái thanh tân giữa môi răng, hơi thở thanh mát: "Sửu bát quái."
Cố Sanh Sanh lòng đau như cắt. Cô có thể cảm thấy chính mình xấu xí, nhưng lại không chịu được đả kích từ miệng người khác nói ra. Cô tức giận: "Cười nhạo vẻ ngoài của người khác là sai trái đấy!"
Thẩm Vọng cười nhạo: "Cô cũng biết diện mạo của mình buồn cười đến mức nào?"
Cố Sanh Sanh khóc lớn thành tiếng, không muốn nhường nhịn vị đại lão này nữa: "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh, anh đi ra ngoài, nhanh lên!"
Chân mày Thẩm Vọng không thèm động dầu chỉ một chút, đẩy xe lăn đi ra ngoài, bánh xe còn cán trúng làn váy của Cố Sanh Sanh.
Bất quá Cố Sanh Sanh cũng không rảnh so đo chuyện này với hắn. Bị Thẩm Vọng cười nhạo làm cô hoàn toàn bị sụp đổ, đặc biệt là.....nhìn khuôn mặt chính mình ở trong gương, cô thế nhưng không thể phản bác một chút nào.
Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi lộp bộp xuống đất, vốn nên là cảnh tượng lê hoa đái vũ*, nhưng áp dụng lên khuôn mặt này chỉ cảm thấy buồn cười, chỉnh dung quá nhiều nên biểu tình đều cứng đờ.
*
Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Cố Sanh Sanh buồn bực.
Gương mặt nguyên bản của nguyên chủ vốn có tám phần giống với Cố Sanh Sanh, ngũ quan thiên về nùng diễm*, tăng một phân sẽ quá nhiều. Khi vừa ra mắt, chỉ bằng vài tấm ảnh của cô ở trên mạng cũng dấy lên một làn sóng không nhỏ, thu hút rất nhiều ong bướm bao quanh.
*
Nùng diễm (豔.): Xinh đẹp lộng lẫy.
Nguyên chủ tại sao cứ cố tình đi lòng vòng quanh quẩn, đắm chìm trong việc chỉnh dung. Chỉnh đi chỉnh lại, thẩm mỹ của nguyên chủ lại không quá cao, đem số tiền lớn chỉnh cho chính mình trông cực kì xấu xí. Cũng may nguyên chủ là một người sợ đau, không dám động dao giải phẫu trong xương cốt. Bằng không Cố Sanh Sanh chỉ còn nước đi tự sát.
Cố Sanh Sanh thút tha thút thít một hồi, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đồ vật bị đập nát. Cô vội vàng bò dậy, phát giác không biết mình đã ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo này bao lâu, hai chân đều đã tê rần.
Cố Sanh Sanh hít một hơi sâu, chậm rãi bò dậy, bỗng nhiên phản ứng lại, dù sao cô cũng không thiết sống nữa, nên cô cũng không cần đối xử khép nép với Thẩm Vọng.
Thế là Cố Sanh Sanh không nhanh không chậm đi ra khỏi toilet. Nhìn thấy Thẩm Vọng yên ổn ngồi đó, mà trên sàn nhà, ly nước bị vỡ vụn, nước văn tung tóe khắp nơi.
Cố Sanh Sanh vẫn còn ghi thù chuyện Thẩm Vọng nói cô xấu xí, nhân cơ hội này quở trách hắn: "Thật là, anh không cẩn thận đến mức nào mới có thể đánh vỡ ly nước thế này! Chăn trên mặt đất cũng ướt hết cả rồi."
Cố Sanh Sanh một bên nói, một bên lấy thùng rác, bỏ những mảnh vỡ thủy tinh vào trong đấy. Có nhiều mảnh pha lê phiền toái hãm sâu trong thảm và chăn, nhặt mãi cũng không chịu ra.
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng, một tay hắn đặt ở trên trán, tay áo rơi xuống một đoạn làm lộ một đoạn xương cổ tay tái nhợt, tư thái lười biếng thong dong.
Cô càm ràm cả nửa ngày, một chút hắn cũng không thấy hổ thẹn!
Cố Sanh Sanh cầm một đôi dép lê đi tới, tức giận ném ở bên chân của Thẩm Vọng. Thẩm Vọng nghe thấy động tĩnh, hơi hơi cúi đầi "nhìn" xuống mặt đất.
Hắn rũ mắt, độ cong sườn mặt đẹp đẽ đến mức làm người khác cảm thấy ganh tỵ, như tuyết trên núi, như trăng trên trời, đẹp đến vô thực. Lúc này cô lại có thêm một loại phiền muộn, làm người khác cảm thấy nhìn hắn thêm một cái là đang khinh nhờn hắn.
Một bụng chất vấn lấp đầy trong bụng Cố Sanh Sanh nhưng lại nghẹn lại, sinh ra áy náy: Người ta có nhìn thấy đâu...
Cô ngồi xổm xuống, cầm lấy dép lê chạm vào chân Thẩm Vọng: "Mang dép vào!"
Thẩm Vọng khẽ động, phảng phất như nghe không hiểu cô vừa nói cái gì, vẫn cứ trầm mặc mà "nhìn" cô.
Cố Sanh Sanh nhìn thấy đôi chân trần trụi của hắn bị lạnh đến đỏ lên, nghiêm túc giải thích: "Trên mặt đất có mảnh vỡ, sợ anh dẫm phải.....tôi sẽ không hại anh, dép lê không bỏ vừa cây đinh đâu, nếu không tin anh có thể sờ thử."
Thế nào mà cô giống như một người vội vàng muốn hầu hạ Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh bỗng dưng cảm thấy đồng cảm với nha hoàn của mình, trừ trước những người đó luôn vây quanh cô, nói năng nhẹ nhàng khúm núm mà dỗ dành cô mặc quần áo, ăn cơm, nhưng cô có loại phản ứng chán ghét như kia sao?
Cố Sanh Sanh ngồi xổm đến hai chân đều cảm thấy tê rần, Thẩm Vọng vẫn không có bất kì phản ứng gì. Cô tức giận mà quẳng dép lê đi, phần phật đứng lên: "Không muốn mang thì......."
Bỗng nhiên có gì đè nặng vai cô xuống, Cố Sanh Sanh kinh ngạc: "Anh........"
Thẩm Vọng đè vai cô xuống, một tay bóp chặt gáy cô, hô hấp nóng như lò than: "Câm miệng."
——————Hết chương 3
20/09/2021, 12:28