Chương 91: Anh Có Chút Nhớ Em (2)

Tô Tiểu Đường lại không xuất đầu lộ diện nữa, cô không xuất hiện, Trình Thuật cũng sẽ không tìm cô. Nhưng nếu như cô xuất hiện, anh liền cho cô chút tiền, để cô có thể cầm về cho người nhà, không bị đánh nữa.

Đêm hôm đó, Trình Thuật từ tiệm cơm đi ra, từ xa trông thấy Tô Tiểu Đường đang cùng mấy thiếu niên trẻ dây dưa.

Một người thiếu niên trong số đó cầm một cốc sữa chua, bộ dáng cà lơ phất phơ. Tô Tiểu Đường lôi kéo góc áo của người đàn ông tóc vàng, hô lớn: “Nào có ban ngày ban mặt mua đồ không trả tiền!”

“Con mù chết tiệt, ông đây trả tiền rồi!”

“Anh đưa chính là tiền giấy, anh tưởng tôi mù không biết à! Anh đưa người chết dùng à!”

Một tên thanh niên mặt du côn nói: “Còn không buông, ông đây thật biến mày thành người chết đó!”

Tô Tiểu Đường tháo kính râm, hung tợn nhìn chằm chằm hắn ta: “Bạn trai tôi là Trình Thuật, anh chọc tôi, anh không có kết cục tốt đâu!”

“Trên đường này ai không biết mày giả mù đi lừa bịp khắp nơi. Còn Trình Thuật, phụ nữ qua tay Trình Thuật là hạng người gì, anh ta có thể để ý một con nhóc miệng còn hôi sữa như mày ư?”

Người đàn ông hất cốc sữa chua lên mặt Tô Tiểu Đường, không khách khí nói: “Cút đi!”

Một giây sau, tay của hắn bị một bàn tay mạnh mẽ hơn nắm chặt, còn không đợi hắn phản ứng lại, Trình Thuật một cước đạp hắn bay ra ngoài, nặng nề văng lên tường.

Eo tên lưu manh sắp đứt mất, đau đến kêu oai oái, nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi.

Mấy người khác thấy Trình Thuật lại đây bị dọa đến hồn phi phách tán. Phố 13 ai không biết người đàn ông này lòng dạ độc ác thế nào, rơi vào trong tay anh còn có kết quả tốt ư?

“Không, không liên quan chúng tôi, tiền sữa chua đưa cho cô là được!” Tên lưu manh vội vàng mò tiền từ trong túi ra bỏ vào trong thùng xốp của Tô Tiểu Đường.

Tô Tiểu Đường thấy Trình Thuật tới đây, vội vàng xông lên chỗ tên lưu manh trên đất hô to: “Anh thấy chưa! Trình Thuật chính là bạn trai tôi! Mấy người các anh lại ức hϊếp tôi, các anh liền xong đời rồi!”

Người chung quanh thò đầu ra từ trên lầu nhìn xuống dưới, Trình Thuật biết cô nhóc này lại cáo mượn oai hùm rồi.

Nhưng lần này.. anh không tiếp tục phản đối, im lặng dựng thùng sữa chua bị đổ trên đất lên.

Sữa chua đổ đầy đất, nhìn thấy bán không được rồi.

Trình Thuật nhặt mấy tờ tiền lẻ nằm rải rác lên, lại từ trong túi mình lấy ra mấy trăm tiền mặt, bỏ hết vào trong chiếc túi đeo ngang eo cũ nát của Tô Tiểu Đường: “Lấy về báo cáo kết quả.”

Tô Tiểu Đường thở hổn hển, muốn khóc nhưng lại cố nhịn.

Trình Thuật cởϊ áσ khoác jacket của mình ra, lau khuôn mặt đỏ ửng dính đầy sữa chua của cô.

“Muốn khóc thì khóc đi.” Anh thản nhiên nói: “Dù sao cũng rất mất mặt rồi.”

Tô Tiểu Đường cố chấp lắc đầu: “Không khóc.”

Cô mới không khóc đâu! Trên thế giới này, không có bất kỳ ai đáng để cô rơi nước mắt, mới không khóc đâu.

Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại rơi, cô lập tức hít thở, cố gắng nuốt trở về, không khóc thành tiếng.

Trình Thuật có chút đau lòng nhìn cô, thật đúng như nhìn con gái mình. Mặc dù anh hiện tại cũng không lớn, nhưng anh luôn cảm thấy mình quả thật có một trái tim bao la của một người cha.

Anh kéo thùng sữa chua của cô đi ở phía trước, cô nhóc thút thít đi ở phía sau. Trời chiều phủ xuống cuối con hẻm, thân hình anh cao lớn vừa khéo bao trùm cô trong chiếc bóng của anh.

“Về sau đừng bán sữa chua nữa.” Anh quay đầu nhìn cô nói: “Cũng đừng giả mù nữa.”

Tô Tiểu Đường oan ức ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy tôi làm gì?”

“Đi học, hiện tại học trung học cũng không xem là muộn, về sau thi vào một trường đại học tốt.”

Tô Tiểu Đường cảm thấy anh đang nói mơ giữa ban ngày, có điều cô vẫn rất thích tương lai mà Trình Thuật vẽ ra cho cô: “Vậy nếu tôi không thi đậu thì làm sao bây giờ, tôi rất ngu.”

“Thi không đậu cũng có biện pháp của thi không đậu.” Trình Thuật nói: “Ra nước ngoài lăn lộn kiếm cái bằng.”

Tô Tiểu Đường không buồn nữa, cô bị lời nói của anh hấp dẫn: “Wow, tôi còn được ra nước ngoài a! Vậy tôi đi đâu?”

“Đi Mỹ.”

“Chính là nước Mỹ có Iron Man hả?”

“Ừ.”

Tô Tiểu Đường rốt cuộc nín khóc mà cười, hai ba bước liền đuổi theo, thăm dò tính kéo tay Trình Thuật, có điều anh không nhường, chỉ để cho cô nắm góc áo của anh.

Mặc dù anh nói chỉ là giả tưởng vĩnh viễn không thể nào thực hiện được, nhưng Tô Tiểu Đường cảm thấy có thể mơ một giấc mơ như thế cũng đã rất hạnh phúc rồi.

“Trình Thuật, tôi đi Mỹ rồi, anh ở chỗ nào?”

Trình Thuật chỉ chỉ tòa cao ốc văn phòng Tịch thị cao ngất ở phía trước kia: “Tôi ở trong đó, kiếm rất nhiều tiền, tạo điều kiện cho cô sống ở nước Mỹ.”

….

Trình Thuật nói xong lời này, Tô Tiểu Đường nháy mắt nhìn anh, phát hiện anh cũng không có ý đùa giỡn, cô có chút ngốc rồi.

“Anh anh đang đùa tôi đúng không?”

Trình Thuật nói mà mặt không chút biểu cảm gì: “Đem sách vở đang học dở theo, bắt đầu từ ngày mai, ban ngày không cần đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán sữa chua nữa, tới nhà tôi học.”

“Thật hay giả đây!”

Thật hay giả, ngày hôm sau Tô Tiểu Đường liền biết.

Nhà Trình Thuật vốn không lớn, mấy chỗ trống hiện tại đều chất chồng tài liệu tham khảo ôn tập của cô.

Trình Thuật ban ngày nằm trên giường ngủ, cô liền quy củ ngồi trên cái bàn nhỏ ôn bài.

Sữa chua trong thùng cũng do Trình Thuật mua hết, tiền cũng không trả thiếu cô, để cô buổi tối đem về báo cáo kết quả.

So với đi khắp nơi dưới trời nắng chói chang để bán sữa chua, Tô Tiểu Đường thật sự rất quý trọng thời gian học tập, bởi vì chỉ có trải qua cực khổ bôn ba mới có thể phát hiện thì ra được cha mẹ che chở, làm học sinh vô ưu vô lo là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào.

Máy điều hòa nhà Trình Thuật có thể mở cả ngày, Tô Tiểu Đường cảm thấy bản thân thật sự quá hạnh phúc rồi.

Khoảng thời gian đó, toàn bộ nhân viên trong sòng bạc ngầm đều có cốc sữa chua nhà làm để ăn. Lý Chiếu còn cười Trình Thuật: “Vả mặt đi, vả mặt đi! Còn nói cái gì cô nhóc lông còn chưa mọc đủ, không phải sao, mất cả chì lẫn chài, anh tính xem anh tiêu bao nhiêu tiền trên người cô nhóc rồi?”

Trình Thuật ném cốc sữa chua đã uống xong vào thùng rác, thuận miệng nói: “Tôi nhận cô ấy làm con gái nuôi.”

“Nhận một người chỉ nhỏ tuổi hơn anh một chút làm con gái cũng thật bản lĩnh đó.”

Trình Thuật mặc kệ anh, xoay người rời đi: “Hôm nay tan làm sớm chút.”

———-

Lúc tờ mờ sáng anh về nhà, cô gái đã rời đi rồi, có điều trên bàn đã để đồ ăn âm ấm, đũa cũng đã dọn xong cho anh.

Trình Thuật ngồi xuống, mới phát hiện trên bàn dán một tờ giấy ghi chú hình cá heo xanh—

‘Thuật ca, chờ em lớn rồi, em nhất định sẽ báo đáp anh!’

Trình Thuật hừ nhẹ một tiếng, nhặt bút lên, tiện tay ghi mấy câu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tiểu Đường nhấc theo thùng sữa chua, rón rén vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trình Thuật đang nằm ỳ trên giường ngủ, công việc của anh luôn bận rộn về đêm, rất vất vả, ban ngày có thể ngủ một giấc tới xế chiều, mặt trời lặn mới có thể tỉnh lại.

Tô Tiểu Đường ngồi xuống bên bàn nhỏ, lật sách giáo khoa ra, nhìn thấy tờ giấy ghi chú hình cá heo kia, ở trên Trình Thuật có viết lại mấy chữ —–

‘Con gái, chờ con có tiền đồ rồi, nhớ chăm sóc tuổi già cho ông đây.’

Tô Tiểu Đường vò giấy ghi chú thành một cục, thở phì phò đi đến bên giường, cầm theo sách liền tính quăng lên người Trình Thuật.

Người đàn ông ngủ rất say, bỏ xuống mọi phòng bị, mặt mày ôn nhu hơn rất nhiều, không có sự lạnh lùng không gần người trong ngày thường.

Nhìn anh ngủ ngon như vậy, Tô Tiểu Đường vẫn khống chế lại bản thân.

Thật đúng là coi cô như con gái mà nuôi nấng a! Cô từ nhỏ đến lớn nhận không biết bao nhiêu cha nuôi, còn thiếu một người cha như anh sao!

Tô Tiểu Đường ngồi xổm bên giường, đưa tay mơn trớn lông mày dày rậm của anh, tức giận nói: “Chưa từng thấy ai đần như cái tên này.”

Phút chốc cô lại nở nụ cười.

“Nhưng em vẫn rất thích anh.”

————-

Cho nên phần lớn thời gian ở chung, Tô Tiểu Đường nằm sấp trên bàn nhỏ làm bài tập, Trình Thuật thì yên tĩnh đi ngủ.

Anh khác những người đàn ông khác, đi ngủ gần như sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, an tĩnh tựa như một con mèo to.

Có đôi lúc Trình Thuật xoay người sẽ tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn thấy Tô Tiểu Đường vùi đầu làm bài, anh sẽ cảm thấy yên tâm.

Cô bé này về sau sẽ có tiền đồ, chí ít không cần giống như anh thế này, vất vả bôn ba bươn trải. Nếu như anh có bản lĩnh, nhất định sẽ cho cô những điều tốt nhất.

Anh muốn cho cô đi Mỹ để mở mang kiến thức, xem thử nước Mỹ có phải hay không tốt như mọi người nói như vậy, nhà nào cũng rất lớn. Anh muốn cho cô đi qua những khát vọng mà trước kia anh cũng từng khao khát nhưng lại không chiếm được.

Mùa hè im ắng trôi qua.

Tô Tiểu Đường trong vô thức lại thêm một tuổi, cô thường xuyên phàn nàn nói tuổi tác mình lớn quá, thật không thích hợp đi học trung học, khẳng định sẽ bị các bạn chê cười.

Trình Thuật bảo cô đừng có đoán mò, chuyên tâm chuẩn bị kiểm tra.

Quản gia nhà họ Tịch, ông Lý, hai năm trước đi tìm anh một lần, muốn anh quay về nhà họ Tịch. Con trai trưởng nhà chú ba Tịch Dương Phong hiện tại là ứng cử viên thừa kế được coi trọng nhất trong gia tộc, mà Trình Thuật là con riêng nhà họ Tịch, tuổi tác tương tự Tịch Dương Phong, bộ dáng rất giống, gần như có thể đạt được tình trạng vàng thau lẫn lộn.

Nhà họ Tịch hy vọng Trình Thuật có thể quay về làm thế thân cho Tịch Dương Phong, chủ yếu là thay anh tham dự mấy hội nghị không quan trọng hoặc là có mặt ở một vài trường hợp, tiết kiệm thời gian thay anh, lúc cần thiết, còn có thể giúp anh chặn ‘đao’.

Thế là hai năm này, Trình Thuật cố gắng duy trì hình thể, cố hết sức duy trì bộ dạng giống Tịch Dương Phong.

Hiện tại cơ hội của anh rốt cuộc tới rồi, quản gia Lý lại lần nữa tới tìm anh.

“Đây là chuyện bán mạng, có chỗ nào tốt cho tôi cơ chứ?”

Quản gia Lý cười cười, hời hợt nói: “Thời buổi này, gϊếŧ người là vi phạm pháp luật, không có ai làm gì cậu cả. Mấy hào môn thế gia trong phim truyền hình động chút lại chém chém gϊếŧ gϊếŧ đó cũng là hiệu ứng phim ảnh thôi, trong hiện thực làm gì có những chuyện này.”

Trình Thuật nhếch miệng: “Đừng tưởng tôi không biết, nhà họ Tịch nước sâu, phim truyền hình cũng không dám quay như thế.”

Quản gia Lý biết Trình Thuật từ nhỏ lần mò từ dưới đáy xã hội mà lên, tâm cơ rất sâu, nếu như không có lợi ích gì, anh sẽ không dễ dàng nhả ra.

“Cậu muốn cái gì?”

“Cổ phần.”

Quản gia Lý nhìn ánh mắt cười toe toét của thiếu niên, cảm thấy có chút ớn lạnh sau lưng. Trực tiếp ra giá, mấy triệu mấy chục triệu, đối với nhà họ Tịch mà nói không tính là gì. Anh lại có thể mở miệng muốn cổ phần, dã tâm này không nhỏ a.

“Cậu muốn bao nhiêu?”

“Không nhiều, tất cả tài sản trên danh nghĩa Tịch Dương Phong, cổ phần của anh ta chia cho tôi 8%.”

“Chuyện này là không thể nào! Nếu khẩu vị của cậu lớn như thế, sợ là chúng tôi không mời nổi.”

“Mời không nổi thì thôi, tôi làm việc hiện tại của tôi, thong dong tự tại.”

Sắc mặt quản gia Lý rất khó nhìn, ông biết, dù thế nào cũng phải mang Trình Thuật về, hiện tại tình thế không tốt lắm, Tịch Dương Phong đã bị người để mắt tới rồi, Trình Thuật là người duy nhất có thể giúp anh gánh vác một phần nguy hiểm.

“Tôi cần thương lượng lại với ông chủ một chút.”

“Cứ từ từ mà thương lượng.”

——————

Hai tuần sau, nhà họ Tịch và Trình Thuật bàn xong điều kiện, anh muốn 8% thật sự là quá mức rồi, có thể cho anh 3%.

Trình Thuật đồng ý, 8% là anh thuận miệng nói, mục tiêu của anh kỳ thật chỉ có 2%. Có điều khách đánh cược vung tiền như rác, thường thường một đêm liền có thể lấy được cẩm tú giang sơn.

Trình Thuật không phải dân cờ bạc nhưng trong tay anh có lợi thế, đó chính là mạng của anh.

Chạng vạng tối, khi Trình Thuật về nhà, Tô Tiểu Đường đã thu dọn xong sách vở chuẩn bị rời đi. Cô không dám đem sách vở về nhà, tất cả đều đặt ở nhà Trình Thuật, chỉ đem cái thùng sữa chua không mang về.

Nhìn thấy Trình Thuật, Tô Tiểu Đường có chút giật mình, “A.., sớm vậy liền về rồi, hôm nay không đi làm sao?”

“Ừm, không đi.”

“Vậy cũng tốt, muộn chút em về nhà, hay là chúng ta ra ngoài đi một chút đi?”

Trình Thuật nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ, gật đầu đồng ý: “Vậy ba dẫn con đi ăn ngoài.”

“Tuổi còn trẻ mà có con gái đáng yêu như thế, anh tu luyện mấy đời phúc khí đấy.”

Trình Thuật dẫn theo Tô Tiểu Đường vào trung tâm ăn một bữa bò bít tết. Tô Tiểu Đường chưa từng vào nhà hàng Tây sang như vậy, lập tức rất biết điều, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng nhẹ nhàng, ánh mắt rụt rè nhìn chung quanh, hoàn toàn không giống bộ dáng giương oai ở nhà anh.

Trình Thuật gọi cho cô một phần bò bít tết chín, thấy cô không dùng dao, thế là giúp cô cắt thành từng miếng nhỏ, để cô dùng đũa ăn.

Tô Tiểu Đường cơm nước no nê, ăn Tiramisu, cười hỏi: “Thuật ca, có phải anh muốn cầu hôn em không, em ăn ăn, ăn ra một chiếc nhẫn?”

Trình Thuật phun rượu ra ngoài, phun lên mặt Tô Tiểu Đường.

“…”

Trình Thuật dùng khăn ăn lau qua loa trên mặt cô: “Ngu xuẩn.”

Tô Tiểu Đường bất mãn hừ hừ, lại gọi một phần đồ ngọt, trả miếng trừng anh.

Đợi Tô Tiểu Đường ăn gần xong, Trình Thuật lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy thẻ tới trước mặt cô.

“Trong thẻ có năm mươi ngàn, em lấy dùng trước đi, nhưng đừng cho bất kỳ ai biết chuyện này.”

Tô Tiểu Đường làm rơi muỗng nhỏ trong tay: “Có ý gì?”

“Tôi phải rời đi một thời gian, nhưng sẽ không lâu, chỉ cần tôi sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ tới tìm em.”

Trình Thuật nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Trong thời gian tôi rời đi này, em vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động, ban ngày tới nhà tôi học, ban đêm lại mang một ít tiền về báo cáo kết quả, chờ tôi bên này an ổn rồi, tôi sẽ dẫn em qua, tìm một trường trung học tốt cho em học.”

“Anh muốn đi đâu?” Giọng Tô Tiểu Đường đã run lên.

“Đi làm một ít chuyện.”

“Chuyện… chuyện gì?”

“Kiếm tiền a, không kiếm tiền làm thế nào tạo điều kiện cho em đi Mỹ.”

Tô Tiểu Đường đứng lên đi tới phía sau Trình Thuật, dùng sức ôm lấy bờ vai anh: “Em không đi Mỹ nữa, anh đừng đi có được không, anh đi em em sợ.”

Đây là lần đầu tiên cô gái tiếp xúc gần với anh như vậy, cũng là lần đầu tiên biểu hiện sự ỷ lại với anh.

Trình Thuật kéo Tô Tiểu Đường đến trước mặt mình, nói với cô: “Em nhìn mấy người đàn ông mặc âu phục mang giày da chung quanh đi, nếu như lần này tôi có thể thành công, tôi cũng không cần quay trở lại phố 13 làm những chuyện kia rồi. Tôi sẽ giống như mấy người đàn ông mặc tây phục này, trong sạch kiếm tiền, không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ.”

Tô Tiểu Đường nghe hiểu ý Trình Thuật, anh là muốn thừa dịp còn chưa lún sâu kịp thời bứt trở ra.

“Vậy chuyện anh làm có nguy hiểm không?”

Trình Thuật nhếch miệng, nói trái lương tâm: “Sẽ không.”

Cô gái không chút hoài nghi, lưỡng lự hỏi: “Lúc em nhớ anh, có thể gọi điện cho anh không?”

“Không thể, tôi sẽ không cho em số điện thoại, em cũng tốt nhất đừng liên hệ tôi, chờ thời điểm thích hợp, tôi sẽ liên hệ với em.”

Tô Tiểu Đường cau hàng lông mày thanh tú lại: “Vậy nếu như nếu như anh ở cùng người phụ nữ xinh đẹp khác rồi, không quan tâm em thì làm sao bây giờ?”

Trình Thuật chọc chọc đầu cô: “Ông đây ở cùng người phụ nữ khác cũng sẽ không bỏ quên con gái mình.”

“Anh biết rõ em không phải.” Tô Tiểu Đường gấp đến độ dậm chân.

Trình Thuật đứng dậy, đi tới quầy thu ngân tính tiền, dẫn theo Tô Tiểu Đường rời khỏi nhà hàng Tây, tản bộ dọc bờ sông về nhà.

“Học cho thật tốt, nhiều nhất chờ tôi một năm, tôi sẽ quay lại.”

Một năm, hẳn là đủ cho anh trù tính một sự khởi đầu ổn định. Đến lúc đó anh có thể nhận Tô Tiểu Đường làm con nuôi, sẽ không có ai dám làm tổn thương cô.

Tô Tiểu Đường siết chặt góc áo anh, dừng bước.

Trình Thuật thấy cô dừng chân không đi, cho là cô sợ trong lòng, thế là lại nói: “Gặp phiền phức thì đi tìm Lý Chiếu, tôi đã nói với cậu ta rồi, cậu ta sẽ chăm sóc em.”

“Không phải sợ.”

“Hửm?”

Gương mặt Tô Tiểu Đường ửng hồng: “Em có thể hôn anh hay không?”

“…”

Trình Thuật bước nhanh đi, tàn nhẫn từ chối: “Không thể.”

“Tại sao a?”

Trình Thuật không khách khí dạy dỗ: “Con nhóc này, suốt ngày nghĩ chuyện yêu đương, làm sao học hành cho tốt được?”

Tô Tiểu Đường nắm lấy góc áo anh: “Vậy đợi em lớn lên thì có thể sao?”

Trình Thuật nhìn đôi mắt phượng của cô nhóc, anh xoay người, nhìn mặt sông lấp loáng sóng nước, chỉ vào bóng đêm phồn thịnh bên kia bờ, nói với cô: “Chỗ đó là khu tài chính phồn hoa nhất Giang Thành.”

Tô Tiểu Đường bĩu môi: “Ai muốn nghe những thứ này.”

“Chờ em lớn lên rồi đi Mỹ, chân chính trải nghiệm mọi thứ, có thể sẽ không muốn ở cùng tôi.”

“Ồ! Ở trong lòng anh em chính là hạng người như vậy sao!”

“Phụ nữ đều là như vậy.”

Chờ thiếu nữ lớn lên rồi, ở trong trường gặp được bạch mã hoàng tử mình ngưỡng mộ mới biết rơi vào bể tình là gì. Khi đó cô còn có thể quay đầu nhớ tới người đàn ông gặp trong sòng bạc, làm những việc bẩn thỉu không chịu nổi sao.

Cho nên Trình Thuật mới nhận thấy làm cha cô so với làm bạn trai cô lâu dài hơn một chút, con gái vĩnh viễn sẽ không phản bội cha mình, cha cũng sẽ vĩnh viễn yêu thương con gái.

Tô Tiểu Đường nhìn anh: “Vậy anh làm gì đối tốt với em như vậy, biết rõ là chuyện làm ăn lỗ vốn mà anh còn muốn cho em tiền, giúp em nhiều như vậy?”

Trình Thuật cũng không biết tại sao, có lẽ, chỉ vì muốn hoàn thành giấc mộng của mình trên người cô.

“Bởi vì em đáng yêu, được không?”

“Câu trả lời này cho điểm tối đa.”

Tô Tiểu Đường nở nụ cười, lại lần nữa nắm góc áo anh: “Vậy em chờ anh quay lại.”

“Ừm.”

“Còn nữa a, Trình Thuật, lớn lên em nhất định sẽ gả cho anh! Vụ mua bán này anh chắc chắn sẽ không thua thiệt!”

Trình Thuật không trả lời cô, chỉ ngắm nhìn trời chiều, nhẹ nhàng mím môi mỏng.