Chương 5: Tịch Bạch phản kích

Editor: Miền lạ

Chương 5: Tịch Bạch phản kích

Hiện tại đang là giờ ăn trưa nên khu nhà ăn cực kỳ đông người, không ít bạn học đã chú ý đến sự cố bên này nên nối tiếp nhau dừng chân đứng xem.

Tịch Phi Phi cùng bạn của cô ta từ trong nhà ăn đi ra cũng nhìn thấy Tịch Bạch giằng co với Tạ Tùy.

Cô ta không biết Tịch Bạch như thế nào lại chọc tức vị đại ca này nhưng bởi vì có nhiều người đứng xem. Thân làm chị vẫn nên ra mặt giúp đỡ em gái giải quyết.

Đồng thời cũng có thể tìm cơ hội cùng Tạ Tùy nói chuyện. Như vậy rất tốt. Tịch Phi Phi có tình ý với Tạ Tùy nhưng cô ta không dám để cho người khác biết.

"Tạ Tùy, em mình không hiểu chuyện. Nếu em ấy chọc giận cậu, mình thay em ấy xin lỗi cậu."

Tịch Phi Phi không kiêu ngạo, không siêm nịnh nói.

Học sinh toàn trường cũng không dám đắc tội Tạ Tùy, ai thấy hắn cũng chỉ biết đi đường vòng. Tịch Phi Phi cảm thấy, cô không giống những người đó. Như vậy, Tạ Tùy có thể chú ý đến mình.

Tạ Tùy hoàn toàn không để ý đến Tịch Phi Phi, cậu cứ chăm chú nhìn Tịch Bạch: "Cậu nói xem như thế nào!"

Tịch Bạch thấp giọng hỏi: "Cái gì nói như thế nào?"

Cậu nhướn mày cười lạnh: "Cậu hỏi tôi muốn làm gì, tôi đã trả lời rồi giờ cậu có đồng ý không?"

"..."

Nam sinh xung quanh huýt sáo cười gian.

Loại sự việc này mà cậu ta còn muốn người ta đồng ý, thật con mẹ nó thiên tài.

Tuy rằng những lời này nói với Tịch Bạch nhưng Tịch Phi Phi tự mình đa tình mặt đỏ bừng lên. Tạ Tùy là thiếu niên với một bụng ý nghĩ xấu lại dám nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt.

"Tạ Tùy cậu không cần nói năng bừa bãi, không thì mình sẽ mách với giáo viên!" Tịch Phi Phi ra vẻ trấn tĩnh cảnh cáo cậu.

'Chị gái bảo hộ em gái thân yêu" vở kịch này đã làm cho học sinh xung quanh tán dương không ngớt. Bọn họ cảm nhận được Tịch Phi Phi tràn ngập khí thế chính nghĩa của nữ thần.

Tạ Tùy rốt cuộc không kiên nhẫn liếc Tịch Phi Phi: "Cô là cái thứ gì, cút!"

Còn chưa có ai dám nói với Tịch Phi Phi như vậy. Thế mà người cô ta để ý lại nói với mình những lời này.

Cô ta cảm thấy thật ủy khuất tưởng như người hiện tại đang bị khi dễ căn bản chính là mình.

Xung quanh đã có vài nữ sinh đi ra an ủi Tịch Phi Phi.

Đột nhiên có người chặn ngang cuộc trò chuyện của mình làm cho Tạ Tùy phi thường khó chịu, đồng thời cũng thấy mình thật đần độn, vô vị.

Hắn đi đến bên cạnh Tịch Bạch nắm cổ áo cô kéo lại gần mình, giọng điệu khàn khàn vừa ôn nhu, vừa nỉ non, vừa lạnh lùng nói:

"Không để ý đến tôi, về sau liền mẹ nó đừng xuất hiện trước mặt tôi. Nếu gặp một lần liền 'khi dễ' cậu một lần."

Tịch Bạch bị cậu doạ sợ liên tục gật đầu.

Tạ Tùy buông cô ra thuận tiện thay cô sửa sang lại cổ áo có chút lộn xộn sau đó liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng táo bạo của cậu ta, Tịch Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng đồng thời cảm xúc trong lòng càng phức tạp.

Cô không muốn trêu chọc Tạ Tùy rồi làm cho kế hoạch của mình đổ vỡ.

Buổi chiều hôm đó, Tịch Phi Phi phát một cái weibo.

"Em gái mình trêu chọc nam sinh xấu ở trường học rồi bị khi dễ. Mình thực tức giận liền đi lên giúp đỡ nhưng liền bị mắng, ô ô ô, cầu an ủi."

Cả khu bình luận đều an ủi Tịch Phi Phi.

"Phi Bảo thật sự là người chị gái tốt."

"Đúng đó, Phi Bảo thực ấm áp."

"Em gái sao lại tùy tiện trêu chọc nam sinh xấu tính ở trường học chứ?"

"Ai biết chứ, không làm sẽ chết à, gây họa còn bắt chị gái thu dọn tàn cuộc nữa."

"Đau lòng Phi Bảo."

...

Tịch Bạch hiện tại cũng bắt đầu sử dụng weibo nhưng weibo của cô không có mấy người biết đến. Không, phải nói là không có người lạ theo dõi mới đúng. Chỉ có mấy người quen biết follow cô.

Một cái biệt hiệu nho nhỏ không ai biết đến nhưng tương lai nói không chừng sẽ trở thành đòn bẩy làm chấn động địa cầu nha.

Tịch Bạch chống tay nhìn hoàng hôn ở sân thể dục, chụp một tấm ảnh liền phát weibo cổ vũ chính mình: "Quý trọng sức khỏe, cảm ơn vì đã tặng cơ hội này cho mình. Tiểu Bạch muốn cố gắng sống! Tương lai nhất định thế! ( cố gắng ) "

Cơ hội này đến với cô thật sự không dễ dàng, cô nhất định sẽ phải cố gắng quý trọng.

Trên sân thể dục, Tạ Tùy đang chơi bóng rổ. Mùa hè trời nóng như lửa, mồ hôi các nam sinh chảy như mưa.

Thể lực Tạ Tùy vẫn ổn, tấn công vô cùng mạnh mẽ. Cả người giống như chưa phát tiết hết tinh lực, vài nam sinh đều bị cậu ta hành hạ đến mệt mỏi, kiệt sức đều ngồi xuống kịch liệt thở dốc.

Bên dưới khung rổ, Tùng Dụ Chu đứng bấm di động, bỗng nhiên nói: "Ơ, có người chụp chúng ta nè."

Tương Trọng Ninh tò nhìn di động của cậu ta: "Ảnh chụp thật đẹp, Tùy ca đang dunk (úp bóng vào rổ)!"

Ảnh chụp từ góc độ này chính là hướng từ sân thượng toà nhà dạy học đối diện chụp xuống. Thời gian vô cùng trùng hợp vừa lúc thân ảnh tuấn dật của Tạ Tùy lấy đà và dunk.

Bất quá bởi vì khoảng cách rất xa, rất có thể chính người chụp ảnh cũng không phát hiện.

Tương Trọng Ninh hỏi: "Cậu nhìn thấy ở đâu đấy?"

Tùng Dụ Chu chỉ cho hắn xem: "Từ phụ cận á, lúc này mới đăng được hai phút, thật sự là đúng dịp."

Tương Trọng Ninh nhìn weibo suy nghĩ: " 'Quý trọng sức khỏe, cảm ơn vì đã tặng cơ hội này cho mình, Tiểu Bạch muốn cố gắng sống, tương lai được nhất định thế', ồ, rất dụng tâm đó. Dám cược một bao thuốc đây là một em gái, nói như là sắp chết í."

Weibo avatar là « Crayon Shin-chan », Tùng Dụ Chu nhìn nó rồi nhấn vào cái tên weibo "Tiểu bé nhỏ Tiểu Bạch".

"Em gái này xem ra là fans của Tịch Phi Phi, chia sẻ tất cả tin đều là Tịch Phi Phi, người theo dõi cũng chỉ có Tịch Phi Phi."

"Mẹ, cô ta còn chia sẻ weibo Tịch Phi Phi mắng chúng ta nữa!"

"Gì, Tịch Phi Phi mắng chúng ta?"

Mấy nam sinh đang chơi bóng rổ đều vội vàng vây quanh Tùng Dụ Chu tò mò nhìn màn hình.

"Mở ra xem xem bình luận nói như thế nào?"

"Nói chúng ta là học sinh bạo lực, ở trường học khi dễ người khác, chỗ nào bạo lực học đường chứ?"

"Quá khứ không có nhưng hôm nay vận may của Tùy ca quả thật không tốt, đi ra đường quên xem ngày rồi. Đây chính là bạo lực học đường."

"Tùy ca cũng quá xúc động rồi, lái xe đυ.ng phải con gái người ta, có hơi quá đáng."

"Thật sự, thật sự, thực quá đáng!"

Các nam sinh không hiểu sao cũng bắt đầu làm phản chỉ trích Tạ Tùy.

Bỗng nhiên, trái bóng xé gió bay tới nện trúng đầu Tùng Dụ Chu, Tạ Tùy lạnh lùng nói: "Nói xong chưa?"

Các thiếu niên đồng loạt câm miệng.

Tạ Tùy lấy động của Tùng Dụ Chu, ngón cái trượt xem bình luận.

Tùng Dụ Chu tràn đầy thấp thỏm, sợ Tạ Tùy phẫn nộ chạy tới tìm Tịch Phi Phi đánh người ta một trận.

Nhưng may mắn là cậu ta không nói gì.

Ban đêm, Tịch Bạch phát hiện mình lại tăng cái follow.

Sở dĩ cô chú ý là vì cái avatar này là Crayon Shin-chan.

Weibo của cô tên là "Tiểu bé nhỏ Tiểu Bạch", giờ lại thấy cái avatar kia trông cứ như avatar tình nhân vậy.

Bất quá chỉ là một cái avatar bạn trên mạng, Tịch Bạch nhún nhún vai, không đặc biệt chú ý.

**

Hai ngày sau vào giờ thể dục.

An Khả Nhu cười nhạo Tịch Phi Phi là con ma ốm yếu. Tịch Phi Phi tức giận cực kỳ nên nhất định phải cùng cô ta so nhảy cao, kết quả sẩy chân, đầu gối thủng một lỗ máu chảy không ngừng.

Bởi vì chị ta bị bệnh máu trắng, một khi xuất hiện vết thương trên người thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nếu máu không dừng chảy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Tịch Phi Phi được bạn bè và giáo viên nhanh chóng đưa đi bệnh viện. Bác sĩ nói mất máu quá nhiều cần lập tức truyền máu bổ sung.

Tịch Bạch ở trong lớp cũng bị cha mẹ vội vàng chạy tới gọi vào bệnh viện yêu cầu lấy máu.

Sự việc xảy ra ngoài ý muốn, Tịch Bạch hoàn toàn không có chuẩn bị liền bị đưa đi lấy đi 200cc máu.

Tuy rằng trong lòng cô cực kỳ không tình nguyện nhưng là không có cách nào khác. Tịch Phi Phi đang tình trạng rất nguy hiểm, lượng máu chảy đã muốn dừng lại, nếu không lập tức bổ sung máu rất có khả năng sẽ hôn mê.

Mười bảy tuổi đến hai mươi ba tuổi vốn thân thể Tịch Phi Phi rất tốt, rất ít khi phát bệnh, cho nên số lần lấy máu cũng không nhiều Nhưng Tịch Phi Phi lúc này lại cố tình muốn tìm chết, dám cùng người khác so nhảy cao.

Gây ra một đống tai hoạ.

Tám giờ tối, Tịch Phi Phi tỉnh lại. Cha mẹ vây quanh chị ta hỏi han ân cần, quan tâm ăn ủi.

Tịch Bạch bởi vì đầu choáng váng, vẫn ngồi tựa ở sô pha, không một người hỏi thăm.

"Em gái, em không sao chứ." Tịch Phi Phi ra vẻ thân thiết hỏi cô.

"Em không sao, cám ơn chị quan tâm."

Nhìn hai chị em ở chung hòa hợp. Cả hai người lộ ra vẻ mặt vui mừng. Đào Gia Chi còn ngồi xuống cạnh Tịch Bạch âu yếm nhìn cô.

"Bạch Bạch lại nhức đầu hả, mẹ giúp con massage."

Kiếp trước mỗi khi phát sinh sự tình này, Tịch Bạch đều sẽ thẳng thắn, thần sắc nghiêm nghị trách cứ chị gái không yêu quý thân thể của mình làm hại cô cũng gánh hậu quả chung.

Kết quả có thể nghĩ, Tịch Bạch bị cha mẹ mắng không có lương tâm, không có tình thân.

Côkhông chỉ một mà đến 2, 3 lần làm cha mẹ thất vọng.

Hiện tại, Tịch Bạch sẽ không nói như vậy. Cô biết rõ nếu khóc như một đứa trẻ mới có chỗ tốt.

Tịch Bạch nhắm hai mắt lại: "Mỗi lần lấy máu đều sẽ bị choáng váng, chậm rãi liền hết, mẹ không cần lo lắng cho con."

Đào Gia Chi áy náy nói: "Bạch Bạch chịu khổ, buổi tối trở về, mẹ làm đồ ăn ngon cho con bồi bổ."

"Không sao, mẹ xem chị muốn ăn cái gì đi."

"Bạch Bạch thật sự là hiểu chuyện."

Nụ cười trên mặt Tịch Phi Phi đã không còn sót lại chút gì. Cô nhìn Tịch Bạch biểu tình phức tạp.

Tịch Bạch bỗng nhiên giương mắt nhìn chị ta. Cặp mắt tối đen âm trầm không thấy đáy, đáy lòng nổi lên hàn ý.

Chị ta lập tức khôi phục dáng vẻ tươi cười, trêu ghẹo nói: "Bạch Bạch thật giống em bé còn làm nũng với mẹ."

Tịch Bạch rúc vào lòng mẹ thuận miệng nói: "Mẹ, con nghe nói hôm nay chị ở trong trường cố ý cùng An Khả Nhu so nhảy cao cho nên chân mới bị thương."

Đào Gia Chi biến sắc, nhìn Tịch Phi Phi: "Là thật sao?"

Tịch Phi Phi giải thích với cha mẹ là đi đường không cẩn thận té ngã nhưng lại bị Tịch Bạch nói ra hết nên biểu tình không được tự nhiên.

"Là. . . Là có chuyện như vậy."

Tịch Minh Chí cũng có chút lửa giận: "Phi Phi, tình trạng thân thể của con như thế nào chính con rõ ràng. Con làm sao có thể cùng bạn bè so khí phách! May mắn có Bạch Bạch tới, vạn nhất Bạch Bạch không kịp đến con mất máu quá nhiều rồi nguy hiểm tính mạng thì mọi người biết làm sao!"

Tịch Phi Phi rất ít khi bị cha mẹ nghiêm nghị khiển trách, lập tức không nhịn được, khóc nói: "Em ấy như thế nào lại không kịp đến chứ! Không phải là ở trường học sao. Một cú điện thoại liền gọi đến được, cha mẹ làm gì hung dữ với con như vậy! Ô ô ô!"

Nước mắt của Tịch Phi Phi là vũ khí lợi hại nhất. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần cha mẹ trách cứ cô, cô sẽ khóc, khóc đến lê hoa đái vũ làm cho mọi người đều đau lòng. Cha mẹ sẽ lập tức mềm mại an ủi cô. Chiêu này lần nào cũng thành công.

Còn chưa đợi cha mẹ mềm lòng, Tịch Bạch mở miệng nói: "Chị à, em xác định có thể kịp thời chạy đến truyền máu cho chị. Nhưng em mỗi lần truyền máu đầu sẽ rất đau, em thật sự không biết vì cớ gì phải thay chị chịu khổ vì lỗi của chị chứ?"

Cô nói xong liền khóc lên.

Cô vừa khóc, Tịch Phi Phi ngược lại kinh ngạc quên cả khóc.

Nó có phải là Tịch Bạch không? Tịch Bạch lúc thì biết khóc, dù ủy khuất cỡ nào đi nữa cũng sẽ không khóc như bây giờ.

Khi còn nhỏ bị cha mẹ quở trách, nó gắt gao cắn môi dưới, môi thịt đều muốn chảy máu vẫn không khiến nước mắt chảy ra.

Bây giờ thế nhưng nó lại khóc!

Chắc là trời đổ mưa nhiệt đới, mọi người đối với mưa không cảm thấy hiếm lạ gì nhưng mà tại nơi sa mạc khô cằn bầu trời tự dưng rơi xuống một giọt nước đều sẽ khiến cho người ta cảm thấy ly kỳ.

Nước mắt Tịch Phi Phi cùng Tịch Bạch sinh ra hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

Cha mẹ hoảng hồn, trong một khoảnh khắc họ ý thức được vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.

"Tịch Phi Phi! Con còn nói xạo!" Tịch Minh chí đứng dậy, chỉ vào Tịch Phi Phi tức giận nói: "Em con truyền máu cho con, đó là nó còn niệm tình thân nhưng nó không có nghĩa vụ vì lỗi của con mà chịu uất ức. Nếu về sau lại phát sinh chuyện như vậy, chúng ta sẽ không quản nữa, con tự sinh tự diệt đi!"

Đương nhiên, cha chỉ muốn doạ chị gái nhưng đem lại hiệu quả mà Tịch Bạch mong muốn.

Tịch Phi Phi trợn mắt há hốc mồm, cô chưa từng bị cha mẹ nghiêm nghị trách cứ qua. Ngày đó trong nhà phần lớn đều là cô ngồi cười nhìn cha mẹ quở trách Tịch Bạch.

Hiện tại, hết thảy đều đảo lộn rồi.

"Cha, cha như thế nào có thể nói con như thế. . . Con dứt khoát không muốn sống nữa!"

Tịch Phi Phi lại khóc lại ầm ĩ không một phút yên tĩnh.

Tịch Bạch thì nhíu chặt mày: "mẹ, đầu con đau quá."

Đào Gia Chi bị Tịch Phi Phi làm cho phiền lòng, bà buồn bực: "Con đừng ầm ĩ nữa, em gái con còn đau đầu đó."

Tịch Phi Phi không phải đèn cạn dầu, lúc này cô ta đã ý thức được hướng gió trong nhà đã đổi chiều. Cô ta không khóc ầm ĩ nữa, chỉ tức giận nhìn Tịch Bạch một chút.

Tịch Bạch bình tĩnh nhìn lại, cô mắc gì phải nhường nhịn Tịch Phi Phi. Cô đã không còn là Tịch Bạch trước kia bị chị ta tùy ý muốn nắn bóp sao cũng được.