Chương 44: Thể diện

Editor: Miền lạ

Chương 44: Thể diện

Tạ Tùy hoàn toàn không biết bởi vì chính mình nhất thời xúc động mà đã làm ra một chuyện vô cùng sai lầm. Nhưng đổi lại, cậu rất nghe lời Tịch Bạch dặn dò, trước khi cô hết giận dỗi, ở trường học nếu vô tình nhìn thấy cô đều yên lặng xoay người đi đường vòng.

Có một lần, Ân Hạ Hạ và Tịch Bạch cùng đi đến tiệm đồ nướng ở bên ngoài trường học thì bắt gặp Tạ Tuỳ, Ân Hạ Hạ tưởng rằng lại phải dây dưa một phen, nhất thời đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế xông pha "chiến đấu" nhưng không nghĩ đến người này thế mà lại xoay người bỏ đi, một chút cũng không trì hoãn. Lúc sắp rời khỏi, còn đặc biệt tự giác đi lên phía trước giúp cô mở cửa.

Ân Hạ Hạ sợ hãi than: "Quái dị thật, cậu ta hình như rất sợ cậu thì phải, Tạ Tùy có bao giờ tỏ ra sợ hãi ai đâu chứ?"

Tịch Bạch nhìn bóng lưng của cậu, thầm bĩu môi, trong lòng Tạ Tùy chắc là có quỷ.

Đương nhiên, ngoại trừ chuyện hôn môi là Tạ Tùy không thể tuân thủ lời hứa của mình thì bất kể sự việc nào khác, cậu đều nói được làm được.

Cuối tháng, Tịch lão thái thái lại gọi điện thoại cho Tịch Bạch: "Bạch Bạch, chuyện của con như thế nào rồi? Bên này, bà nội vừa mới giúp mấy chị họ của con chọn lễ phục, con muốn đến xem một chút không hay là bảo bạn của con cùng đến?"

Trong lòng Tịch Bạch sớm đã rối như tơ vò, cô thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này!

"Bà nội, không có việc gì, con có thể tự mình giải quyết."

Tịch Bạch không dám nói với bà nội là chính cô còn chưa mời được một người bạn trai.

Thời gian cấp bách, Tịch Bạch cũng không trì hoãn lâu. Sáng sớm hôm sau, cô liền đi đến ban 19 gọi Tạ Tùy ra ngoài.

Tương Trọng Ninh cười tủm tỉm nói với Tạ Tùy: "Ông còn tưởng là cái gì tới, cô gái này thật là, cậu không thể cưng chiều cô ấy quá nhiều. Cậu chiều cô ấy một ngày, sau đó lại không để ý vài ngày, nhất định cô ấy sẽ đến tìm cậu cho mà xem."

Tạ Tùy cầm sách giáo khoa vỗ vào mặt cậu ta, rồi bình tĩnh đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

"Người nào đó đã từng nói là sẽ không bao giờ chủ động đến tìm anh?" Tạ Tuỳ tay đút túi áo khoác, sung sướиɠ nói: "Nhớ anh à?"

Tịch Bạch vô cùng không tình nguyện bĩu môi, lẩm bẩm: "Còn không chịu xin lỗi."

"Thực xin lỗi."

Một tiếng xin lỗi này, Tạ Tùy nói ra thật dứt khoát và thuần thục: "Anh sai rồi, về sau sẽ không dám nữa."

Tuy rằng Tịch Bạch không quá tin tưởng cậu, nhưng nếu như cậu đã nói xin lỗi thì cô cũng đành tha thứ cho cậu vậy.

"Về sau, anh không thể làm như vậy với em." Cô vẫn rất bực mình nhìn cậu, thấp giọng nói: "Anh không thể cứ muốn làm cái gì thì làm cái đó, nếu đã nói sẽ ở bên nhau thì anh nhất định phải nghe lời của em."

Tạ Tùy dùng sức gật đầu, tự kiểm điểm chính mình: "Anh thật hạ lưu, trong đầu chỉ toàn những chuyện không đứng đắn, cả ngày đều nghĩ đến phải hôn Tiểu Bạch. . ."

Tịch Bạch vội vàng nắm chặt lấy góc áo của cậu: "Anh câm miệng đi!"

"Được, anh không nói nữa." Tạ Tùy vô cùng ngoan ngoãn, cô nói gì thì nghe nấy, bản thân chưa từng có biểu hiện như vậy bao giờ: "Chỉ cần em không giận anh nữa, em muốn anh làm gì cũng được."

"Vậy thì anh hãy giúp em một việc."

Nghe được cô gái trong lòng muốn nhờ cậy, Tạ Tùy lập tức hưng phấn: "Nói đi, em muốn anh làm chuyện xấu gì?"

Có liều mạng, cậu cũng phải giúp cô đi làm.

"Tháng 3 này, nhà em. . . Cũng chính là tập đoàn Tịch Thị có tổ chức một buổi tiệc từ thiện, bà nội mời em đến thăm gia, nhưng em cần phải có một người bạn trai."

Sau khi nói xong, cô ngước mắt lên, chờ mong nhìn Tạ Tùy. Tạ Tùy sửng sốt một lúc lâu mới hiểu ý của cô, vẻ mặt cậu lộ ra vẻ sửng sốt, không thể tin tưởng: "Em. . . Mời anh?"

"Cũng không có cái gì đặc biệt cả, chính là cần có mặt mà thôi, chúng ta ăn đầy bụng thì có thể rời đi, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu anh không thích những nơi như thế này cũng không sao, em đi mời người khác cũng được."

Tạ Tùy yên lặng nhìn Tịch Bạch, nhìn đến cô có chút ngượng ngùng, chột dạ dời mắt đi.

"Tiểu Bạch, em. . . Mời anh?"

"Thật ra thì cũng không có ý gì khác." Tịch Bạch thật sự không biết phải trả lời cậu như thế nào, cô đỏ mặt lui về phía sau: "Em chính là cảm thấy. . ."

Đôi mắt đen láy của cô nhìn chăm chú vào cậu: "Chính là cảm thấy anh lớn lên có chút đẹp trai, nếu như em và anh cùng đi với nhau thì có thể. . . Có thể giữ được thể diện cho em."

Đúng, chính là như vậy.

Ý cười trên khoé môi Tạ Tùy căn bản không thể nào thu liễm nổi, lần đầu tiên trong đời, cậu vì khuôn mặt của chính mình mà có cảm giác con mẹ nó quá mức tự hào.

"Em cảm thấy anh rất đẹp trai?"

"Này, anh đừng như vậy."

Cô thật sự rất ngại đó.

"Được, anh đi." Tạ Tùy không chút do dự đáp ứng: "Anh nhất định sẽ ăn mặc thật chỉnh tề, giúp em chống đỡ mọi trường hợp."

Tịch Bạch gật đầu, xoay người rời đi, một giây cũng không muốn nhìn đến vẻ mặt lúc này của cậu. Cô cảm thấy rất thẹn thùng, mắc cỡ chết đi được.

Nhưng đi được hai bước, cô lại giật mình nhớ ra cái gì đó: "Tạ Tùy, hôm đó phải mặc âu phục, nếu như anh không có, em có thể tìm cho anh một bộ."

"Anh có, em không cần phải để ý, người con trai nào mà không có âu phục chứ?"

"Vậy được."

Buổi chiều hôm đó, Tạ Tùy đã đi đến cửa hàng thời trang dành cho nam, bên trong tủ kính là một bộ âu phục phẳng phiu và sang trọng được mặc trên người manocanh, chỉ là giá cả vô cùng xa xỉ.

Tạ Tùy nhìn bộ âu phục, ánh mắt cũng ngày càng thâm trầm.

Từ trước đến giờ, cậu chưa từng đặc biệt để tâm đến cách ăn mặc của chính mình. Thậm chí đến cả sống, cậu cũng không biết mình sống vì điều gì, cuộc đời cậu đều bị bủa vây bởi sự u ám, không thấy ánh mặt trời, cũng không có con đường nào để có thể thoát thân.

Nhưng hiện tại, cậu đã quyết định sẽ làm bất cứ điều gì, miễn là điều có một chút ý nghĩa.

Cậu muốn vì người con gái của mình mà trở nên tốt đẹp, vì muốn được nhìn thấy nụ cười của cô mà cậu cam tâm tình nguyện trả giá. Đây chính là ý nghĩa của cuộc sống Tạ Tùy.

**

Trong đấu trường quyền anh náo nhiệt, Tạ Tùy ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, chuẩn bị một lát sau ra sân.

Cậu để thân trần, trên vai là chiếc khăn lông, trong tay cậu còn cầm theo một quyển sách tiếng Anh.

Tùng Dụ Chu nhăn mày nhìn bộ dáng chuyên tâm học hành của Tạ Tùy, cậu ta cảm thấy quả thực mẹ nó Tùy ca chắc chắn đã tẩu hỏa nhập ma.

"Tùy ca, cậu thật sự muốn thi vào S Đại?"

"Ừ."

"Không phải chứ, cậu. . . Hay là chúng ta hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ, thi đậu chính quy trước?"

Tạ Tùy ghét bỏ nhìn cậu ta: "Không có tiền đồ."

"Cậu còn nói tôi không có tiền đồ? Cậu nghĩ lại xem, lần trước cậu ngồi nghe giảng bài là vào lúc nào? Cấp ba của cậu coi như xong, còn trông cậy được mới lạ đấy!"

Tạ Tùy đặt quyển sách tiếng Anh xuống, ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu và không kiên nhẫn.

Chính xác, cậu thật sự không có gì cả, bằng trình độ của bản thân bây giờ muốn thi đậu chính quy cũng đã tróc hết một lớp da, chứ đừng nói đến việc thi vào một trường đại học top đầu cả nước.

Nhưng cậu muốn thử đuổi theo Tịch Bạch, muốn cố gắng đứng ở bên cạnh cô.

Tạ Tùy tiếp tục vùi đầu vào trang sách.

Phòng vid tầng ba có tầm nhìn vô cùng tốt, xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng toàn bộ đấu trường quyền anh.

Lệ Sâm đứng ở bên cạnh cửa sổ, mặt không đổi sắc nhìn chàng thiếu niên trên đài cao từng chút đánh bại một người, rồi lại một người đến khiêu chiến, cậu ta được tất cả mọi người hò reo, tán thưởng!

Chàng thiếu niên có ánh mắt sắc bén, thế tấn công ngoan lệ, một chiêu đã hạ gục kẻ địch, không chút lưu tình.

Lệ Sâm nhấp một ngụm cà phê.

Tên quản lý chú ý tới, ánh mắt của vị chủ nhân này luôn dán chặt vào Tạ Tuỳ nên hắn liền nhanh chóng giới thiệu: "Người đó là tuyển thủ vương bài của sàn đấu quyền anh chúng ta, gọi là Tạ Tùy, mới chỉ là học sinh cấp 3, đừng nhìn cậu ta tuổi còn nhỏ mà khinh thường, hạng cân 75 kg ở đây không ai là đối thủ của cậu ta cả."

Lệ Sâm thản nhiên hỏi: "Cậu ta thiếu tiền sao?"

"Tiểu tử kia kiếm tiền đến không muốn mạng. Nếu nói cậu ta thiếu tiền thì cũng không đúng, trong nhà không có ai bị bệnh cũng không có vấn đề khó khăn gì, theo lý thuyết kiếm nhiều như vậy là đủ dùng rồi, không biết vì cái gì còn liều mạng đến như vậy?"

Lệ Sâm cười nói: "Lòng người như rắn nuốt voi, ai có thể bước qua được sức hấp dẫn của đồng tiền?"

Quản lý a dua nịnh nọt cười: "Phải, phải đó, cậu ta luôn đặt tiền ở trong mắt."

Lệ Sâm từ trên cao nhìn xuống thiếu niên ở dưới đài, khóe mắt hiện lên một tia âm lãnh: "Vẫn thắng thế này thì làm sao có thể được. Đi! Đi đem cái tên ở sàn đấu bên cạnh đến đây đấu với cậu ta!"

Tên quản lý ngây ngẩn cả người: "Lệ tổng, tôi không nghe lầm chứ, ngài nói cái tên điên cuồng ở bên kia à? Bọn họ không cùng hạng cân, ngài lại bảo hắn ta đến đây đánh với một học sinh cấp 3? Chuyện này không tốt lắm đâu! Sự việc liên quan đến mạng người này, Tạ Tùy cũng sẽ không đồng ý."

Lệ Sâm liếc mắt qua: "Cậu ta không phải muốn kiếm tiền sao? Cứ cho cậu ta thêm tiền, thêm đến khi nào cậu ta đồng ý thì thôi."

"Được. . . Nhưng cái tên kia là võ sĩ chuyên nghiệp, vừa nhìn đã thấy chênh lệnh rất nhiều, đây cũng không phải là chuyện đùa, vạn nhất không đánh được, chiêu bài Tạ Tùy này liền trở thành đồ bỏ đi rồi."

Lệ Sâm cười nói: "Làm gì đến mức đó, đã ở đây sao có thể không chơi chút trò mạo hiểm? Người xem nhìn cậu ta thắng quá nhiều cũng sẽ nhàm chán, ông hãy suy nghĩ một chút, thực lực chênh lệnh lớn như vậy. . . Mọi người sẽ cược ai thắng?"

"Tôi khẳng định sẽ cược tên kia thắng!"

Lệ Sâm búng ngón tay: "Đúng rồi, phần lớn mọi người đều sẽ cược Tạ Tùy thua nhưng tôi lại cược cậu ta thắng, bỏ vốn một nhưng có thể lời đến bốn lần, ông cảm thấy sẽ có người cam tâm tình nguyện mạo hiểm không?"

Ông ta sau khi đã tỉ mỉ cân nhắc liền hiểu được ý định của Lệ Sâm, thi đấu với người chênh lệnh thực lực quá xa, vừa vặn mới hấp dẫn được khối lượng lớn khách hàng đến đánh bạc.

Đáy mắt tên quản lý lộ ra chút ánh sáng hưng phấn: "Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ đi làm ngay!"

Lệ Sâm cứ đứng ở đấy mà nhìn Tạ Tùy.

Tạ Tùy toàn thân tản ra khí chất âm trầm mà lạnh nhạt, không muốn chịu thua bất kỳ ai, vừa nhìn đã biết xương cũng rất cứng.

Lệ Sâm kỳ thật đối với cậu cũng không có ác cảm, chỉ là đơn thuần tò mò, loại người xương cứng như thế này, đến tột cùng có thể bị bẻ cong được hay không?

Ở chỗ nghỉ ngơi dưới đấu trường, tên quản lý bước đến bày tỏ ý định muốn mời tay đấm quyền anh chuyên nghiệp ở đấu trường bên cạnh đến đây cùng Tạ Tùy luyện tập một chút, thắng thua cũng không quan trọng, đều sẽ có tiền, cái thú vị nhất chính là để cho người xem sướиɠ mắt, đã tai.

Tạ Tùy còn chưa nói gì thì Tùng Dụ Chu đã trực tiếp thay cậu cự tuyệt: "Không được, tuyệt đối không được! Gọi người chuyên nghiệp đến đánh? Ông muốn mặc kệ Tùy ca bị đánh chết sao?"

Tạ Tuỳ tay cầm quyển sách tiếng Anh, bình tĩnh nhấc chân đá cậu ta một cước: "Nói chuyện cẩn thận một chút?"

Tùng Dụ Chu nghiêm túc nói: "Tạ Tùy, không thể đáp ứng ông ta, không nói đến chiêu bài là cậu đây trình độ như thế nào, người kia cũng là một tay đấm chuyên nghiệp, dù bản thân cậu không chết thì cũng sẽ mất nửa cái mạng!"

Tạ Tùy không chút để ý hỏi: "Đánh trận này, giá bao nhiêu?"

Tên quản lý suy nghĩ: "Thắng cho cậu một vạn, thua thì 6000."

Tạ Tùy lười cùng ông ta vô nghĩa, cậu đóng quyển sách tiếng Anh lại, thẳng nói ra: "Thắng thì năm vạn, thua thì ba vạn!"

"Tạ Tùy, cậu thật sự biết cách kiếm tiền đấy."

Tạ Tùy thản nhiên liếc tên quản lý: "Lão tử bán mạng vì ông, tốt xấu cũng phải đáng chút tiền, cái giá này không được thì coi như xong."

Tùng Dụ Chu nắm chặt tay áo Tạ Tùy: "Tùy ca, cậu điên rồi sao, vì chút tiền ấy. . ."

Tên quản lý dường như rất sợ Tạ Tùy đổi ý nên lập tức gật đầu ngay: "Được rồi, cứ như vậy đi, đến đây chào hỏi vài người, chuẩn bị sẵn sàng rồi chúng ta sẽ chơi một trận lớn."

Người chủ trì tuyên bố trận đọ sức tiếp theo là của Tạ Tùy và kẻ có tay đấm thép ở hạng cân 85 kg. Cả đấu trường nháy mắt sôi trào hẳn lên, những con người si mê cá cược tranh nhau vung tiền, phần lớn bọn họ đều đặt cược cho người kia nhưng vẫn còn ít người gan lớn, đem rất nhiều tiền cược Tạ Tuỳ thắng.

Mắt nhìn của Lệ Sâm quả thật không sai, bởi vì thực lực hai bên có sự chênh lệnh lớn nên đã khiến cho cả đấu trường náo nhiệt hẳn lên, tâm tình của mọi người cũng đặc biệt lên đến cao trào.

Lúc Tạ Tùy chuẩn bị ra sân thì bị Tùng Dụ Chu khẩn trương giữ chặt lại: "Tùy ca, cậu nhìn cơ thể lực lưỡng của đối thủ đi, cậu và hắn vốn không cùng một hạng cân, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, chỗ này là đấu trường sinh tử nếu để bản thân bị đánh đến hỏng người, bọn họ cũng sẽ không bồi thường cho cậu đâu."

"Tối hôm nay cậu bị gì vậy?" Tạ Tùy nhíu mày nhìn cậu ta: "Có dùng xa luân chiến* cũng vẫn không đánh lại được lão tử, còn sợ đến một người không cùng một hạng cân?"

(*) “Xa luân chiến” - Binh pháp tôn tử: là hai cánh quân xa thay nhau tấn công làm đối thủ xoay xở không kịp, liên tục bị động, không biết nên tập trung đối phó với bên nào.

"Tùy ca, cậu hãy cân nhắc thật kỹ đi!"

Tạ Tùy thản nhiên nói: "Trận này đánh xong, lão tử sẽ có đủ tiền mua âu phục."

Tùng Dụ Chu giật mình hiểu ra, Tạ Tùy là đang muốn kiếm tiền mua âu phục cùng Tịch Bạch đi tham gia buổi tiệc từ thiện gì đó.

"Tùy ca, hay là chúng ta. . ." Tùng Dụ Chu thật sự rất đau lòng: "Đi con mẹ nó chọn đại một bộ quần áo, bình thường một chút cũng được mà, Tịch Bạch sẽ không so đo với cậu đâu."

Tạ Tùy đem quyển sách tiếng Anh nhét vào trong tay Tùng Dụ Chu, vỗ vai cậu: "Không được!"

Loại yến tiệc như thế này, người tham dự hiển nhiên là có thân phận, địa vị không hề thấp, ánh mắt của bọn họ so với độc xà còn độc hơn nhiều.

Cậu muốn giữ thể diện cho cô gái của mình, để cô không bị mất mặt.

Tùng Dụ Chu vẫn không muốn Tạ Tùy lên đài, cậu ta thực sự không yên lòng.

"Được rồi, lão tử không nhất định sẽ thua." Tạ Tùy nhìn đến đối thủ với cơ thể vạm vỡ có chút kinh khủng trên đài cao: "Cơ thể tuy lực lưỡng một chút nhưng năng lực phản ứng có thể sẽ không sánh bằng."

**

Hiệp 1 đã bắt đầu, Tạ Tùy quả nhiên đã đoán không sai, nhược điểm của đối phương chính là khả năng phản ứng và tốc độ, cả hai thứ này đều vô cùng chậm chạp. Dù thể lực có cường hãn đến đâu đi chăng nữa nhưng vẫn không thể đánh được lâu dài, cho nên Tạ Tùy vẫn là nên nhẫn nại.

Loại nhẫn nại mày kỳ thật cũng có chút quá sức, cơ thể rắn chắc của Tạ Tùy bị đối thủ đánh cho vài quyền, đánh đến nỗi hoa mắt chóng mặt không phân rõ đông tây, nhưng tốt xấu gì cậu vẫn không nằm xấp xuống sàn. Cuối cùng, cậu bị đối phương đặt dưới thân, từng cú đấm ác liệt hướng thẳng vào mặt, không thể chống đỡ.

Ánh mắt toàn trường đều bị thu hút bởi khung cảnh trước mặt, có rất nhiều cô gái bắt đầu hét lên bảo trọng tài hãy thổi còi, kéo tên cơ bắp lực lưỡng kia ra khỏi người Tạ Tuỳ.

Dưới đài, Tùng Dụ Chu ôm đầu hoảng sợ, thiếu chút nữa cậu ta đã tưởng rằng, hôm nay Tạ Tuỳ phải bỏ mạng ở chỗ này.

Khoé môi Tạ Tùy chảy rất nhiều máu, cả người đều bị đánh đến choáng váng.

Tùng Dụ Chu gọi tên cậu đến khàn cả giọng nhưng Tạ Tùy đã gần như không thể nghe được bất kỳ một âm thanh nào cả.

Năm vạn, chỉ cần năm vạn thôi là cậu có thể có đủ tiền mua bộ âu phục kia. . .

Tạ Tùy gầm một tiếng, tay trái dùng toàn bộ sức lực tung quyền đánh văng đối phương ra khỏi người mình.

Tên vạm vỡ kia chóng mặt té ngã xuống sàn, mệt mỏi đến không còn sức lực, Tạ Tùy nhếch môi, lắc người đứng lên, lảo đảo đi đến trước mặt đối phương đè lên người gã ta.

Sau khi trọng tài đã đếm đến mười, Tạ Tùy liền buông đối thủ, trở mình nằm dài ra sàn, cực lực thở hổn hển, đến cả ngón tay cậu cũng không buồn cử động.

Xung quanh là những tiếng hô vang chúc mừng rất to nhưng cậu đã không còn nghe thấy gì cả, bên tai chỉ còn đọng lại một thanh âm ong ong khó chịu, ánh sáng từ ngọn đèn trên trần nhà làm cậu chói hết cả mắt, Tạ Tuỳ cố gắng mở to mắt ra mà nhìn. . .

Thắng rồi.

Cậu rốt cuộc. . . Đã có thể diện để đứng bên cạnh cô.

**

Mấy ngày gần đây, tần suất Tịch Bạch nhìn thấy Tạ Tùy ngày một ít đi, cậu không chơi bóng rổ, cũng rất lâu không còn đợi cô đến trường để được ngồi lên yên sau, có đôi khi hai ba ngày cũng chẳng thấy được bóng dáng của cậu đâu.

Không một lý do mà mất tích. Lúc trước đã nói, nếu như nhìn thấy cô thì bản thân hãy đi đường vòng nhưng đó chỉ là một lời nói trong lúc giận dỗi mà thôi. Tạ Tuỳ liền nghe lời răm rắp?

Tịch Bạch thậm chí đã hoài nghi, Tạ Tùy có phải đang chơi lạc mềm buộc chặt với mình hay không? Là muốn cho cô trải nghiệm cái cảm giác mà bản thân không thích ứng được?

Tiểu phá hoại này. . .

Buổi chiều, Tịch Bạch đạp xe đạp ra cổng trường thì vô tình nhìn thấy bóng dáng cao ngất của tiểu phá hoại nào đó.

Cậu mặc áo khoác tối màu, lưng mang balo chậm rãi bước đi dưới hàng cây ngô đồng. Từng tia nắng chiều xuyên qua tán cây chiếu sáng thành vô số điểm nhỏ, rải rác ở trên người của cậu.

Dù cho đó chỉ là bóng dáng mơ hồ nhưng lại đẹp trai đến mức làm cho người qua đường cũng phải dừng chân ghé mắt nhìn sang, ngoại trừ tên gia hỏa Tạ Tùy thì cũng không còn ai khác.

Tịch Bạch đạp xe chạy đến chỗ Tạ Tùy. Thời điểm cô vừa chạy ngang qua người cậu thì đã thả chậm tốc độ. Tịch Bạch bấm chuông, tiếng chuông "Đinh linh linh" trong trẻo vang lên.

"Bạn nhỏ."

Tạ Tùy quay đầu, sung sướиɠ nói: "Gọi người nào bạn nhỏ?"

"Anh đó, quỷ ngây thơ!"

Cô phát hiện người này thế nhưng lại mang khẩu trang, cơ hồ đã che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh hẹp dài, phần tóc mái thưa thớt cụp xuống, nhìn qua có chút lãnh khốc.

"Mấy ngày nay đều không gặp được anh."

Tạ Tùy nhíu mắt: "Làm sao? Tiểu Bạch nhớ anh hả?"

"Ai nhớ anh chứ, chỉ là nhắc nhở anh một chút, cuối tuần này diễn ra tiệc tối, chuyện anh hứa với em đừng có quên đó."

"Yên tâm."

Tịch Bạch nhìn chằm chằm vào cậu: "Nhìn anh như thế này rất đẹp trai nhỉ?"

Tạ Tùy ồm ồm nói: "Bị cảm."

"À." Tịch Bạch gật đầu: "Lão đại cũng sẽ bị cảm mạo!"

"Tại sao lão đại không thể bị cảm?"

Tịch Bạch mím môi nở nụ cười: "Đáng đời anh, ai bảo anh hư hỏng như vậy làm gì."

Tạ Tùy tâm tình không tệ, giơ tay lên xoa đầu cô.

Tịch Bạch cứ như vậy mà dễ dàng tha thứ cho những hành động thân mật của cậu. Không biết vì điều gì, từ lúc hai người hôn nhau, Tịch Bạch đối với cậu luôn dễ dàng tha thứ hết thảy.

Trùng sinh trở về, cô luôn cảnh giác, đề phòng cả thế giới nhưng cố tình khi ở trước mặt thiếu niên này, Tịch Bạch lại không hề có một chút sức lực phản kích.

"Đi về trước đi." Tạ Tùy nói: "Không phải còn muốn làm bài tập sao, dừng có trì hoãn nữa!"

"Đi, em đi nè." Tịch Bạch lần nữa nhấc chân đạp xe, đi khoảng hơn mười mét thì dừng lại trước một tiệm thuốc bên đường.

Cô bước vào trong mua một hộp thuốc cảm loại bột pha nước, sau đó quay lại đưa cho Tạ Tùy: "Bị cảm thì đừng có cố sức quá, uống thuốc này để nhanh chóng khoẻ hẳn."

Tạ Tùy kinh ngạc nhìn hộp thuốc trong tay, cậu có chút há miệng thở dốc, sau đó lại nhắm lại, không biết nên nói cái gì, trong lòng có chút ngọt ngào, lại có chút đắng chát.

"Tiểu Bạch, anh. . ."

Cả vành tai Tịch Bạch đều ửng hồng, cô ngượng ngùng đẩy cậu: "Anh mau trở về đi, bị cảm thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút, ngủ một giấc thì ngày mai sẽ khoẻ hẳn thôi."

Cô đỏ mặt nói xong cũng không đợi cậu trả lời liền ngồi lên xe đạp, vội vội, vàng vàng bỏ đi.

Chủ động quan tâm người yêu làm cho cô cảm thấy rất khó khăn nhưng cô phải từ từ thích ứng, quan tâm cậu ấy nhiều hơn một chút.

Tạ Tùy cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay, im lặng đứng ở đó một lúc lâu.

Từng cơn gió thổi qua người Tạ Tùy, cậu không biết nên giải quyết cái cảm giác khó chịu trong lòng này như thế nào nữa.

Cậu không nên nói dối cô, cậu thề trong lòng, sẽ không có lần sau nữa.

**

Ngày thứ hai, Tịch Bạch dậy thật sớm, lấy những quả lê mới vừa mua được nấu một nồi canh lê với đường phèn, sau đó để vào trong bình giữ ấm.

Khi đi đến trước cửa phòng học ban 19, Tịch Bạch không thấy Tạ Tùy ở đó, vì thế mới vẫy tay với Tương Trọng Ninh.

Tương Trọng Ninh đi ra khỏi phòng học, mỉm cười nhìn cô: "Chị dâu Tiểu Bạch!"

"Cậu gọi mình Tiểu Bạch là được." Tịch Bạch lấy bình giữ nhiệt trong cặp ra, đưa cho cậu ta: "Đây, Tạ Tùy đang bị cảm đúng không? Mình làm canh lê với đường phèn cho anh ấy thấm giọng."

"Tùy ca bị cảm?" Tương Trọng Ninh xoa gáy: "Sao tôi lại không biết?"

"Cậu ấy không phải đã mang khẩu trang sao, sợ truyền nhiễm cho các cậu đó!"

"A ~ cậu ấy không phải bị cảm." Tương Trọng Ninh vô tâm vô phế tay chống cửa sổ, bình thản nói với Tịch Bạch.

"Cậu không phải muốn mời cậu ta đến tham dự buổi tiệc gì đó sao? Cậu ấy muốn mua bộ âu phục năm vạn kia, chúng tôi cũng đã nói, không cần phải mua loại đắt tiền đến như vậy nhưng cậu ấy lại sợ mất thể diện, nhất quyết không nghe."

"Đêm đó còn đi đánh quyền với một tên tuyển thủ chuyên nghiệp, bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Âu phục thì đã mua nhưng mẹ nó trên mặt lại bị thương. Tiểu Bạch câụ nói thử xem, đây không phải là mất nhiều hơn được hay sao? Trên mặt đầy thương tích mà còn muốn đi dự tiệc? Ủa? Tiểu Bạch, cậu làm sao vậy. . .?"

"Rầm" một tiếng, bình giữ nhiệt nặng nề rơi xuống đất.

Lời nói của Tương Trọng Ninh cũng bị chặn ở trong cổ họng, cậu nhìn sắc mặt trắng bệch của Tịch Bạch thì chợt giật mình, bản thân ý thức được chính mình giống như đã. . . Nói sai rồi!

Bình giữ nhiệt lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Tạ Tùy cách đó không xa.

Cậu mặc một chiếc áo khoác màu đen, trên mặt vẫn luôn đeo khẩu trang, đôi mắt đen nhánh yên tĩnh như mặt hồ, hơi thở cũng dần dần trầm xuống.

Cậu nhặt bình giữ nhiệt lên, ánh mắt như đao phong quét qua người Tương Trọng Ninh.

Tương Trọng Ninh rùng mình: "Cái kia. . . Tôi phải lên lớp, tôi về lớp học trước ha, các cậu cứ từ từ trò chuyện."

Tịch Bạch hung hăng trừng mắt nhìn cậu, sau đó xoay người rời đi.

Tạ Tùy siết chặt bình giữ nhiệt, dừng vài giây rồi vội vàng đuổi theo cô.

Đến một cái cầu thang vắng vẻ, Tạ Tùy kéo tay Tịch Bạch lại: "Tiểu Bạch. . ."

Tịch Bạch bỗng nhiên xoay người giật lớp khẩu trang trên mặt cậu xuống.

Khoé miệng của cậu rõ ràng có chút máu ứ đọng, ở cánh mũi cũng có một vết thương nhỏ đang chảy máu,. . . Cậu chưa từng bị thương nặng đến như vậy, chưa từng có!

Trai tim Tịch Bạch như bị một con dao đâm thủng, máu tươi chảy đầm đìa, cô khó chịu đến mức hít thở không thông, bàn tay nắm chặt chiếc khẩu trang cũng run rẩy không ngừng.

"Anh lại. . . Anh. . ."

"Tiểu Bạch, em đừng kích động!"

Tạ Tùy thật sự có chút hoảng sợ, cậu cầm lấy cổ tay thon dài của cô: "Không có việc gì, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, như vết cào ấy mà. Anh không có cảm giác gì cả."

Tịch Bạch cắn môi dưới, môi thịt bị cắn đến trắng bệch. Cô giận cậu đã nói dối, giận cậu quá ngốc và càng giận bản thân vì sao lại ngu xuẩn đến như vậy. Tự dưng lại mời cậu đi thăm dự cái buổi tiệc quái quỷ này. . .

Cô thà rằng không đi, cũng không muốn cậu có nửa điểm thương tổn.

Tịch Bạch đứng dậy rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho bà nội nói rằng bản thân không muốn tham dự cái tiệc tối này nữa.

Tạ Tùy nhìn bóng lưng cô, cậu có cảm giác, mỗi một lần hô hấp, cả lục phủ ngũ tạng đều bị xé rách đến phát đau.

"Tiểu Bạch, bộ âu phục kia. . . Anh mặc vào thật sự rất đẹp trai, ngày mai anh sẽ mặc cho em xem, được không?"

Tại hành lang trống trải, bước chân của Tịch Bạch bỗng nhiên dừng lại, cô nắm lấy tay vịn cầu thang, phẫn nộ quay đầu nhìn cậu.

Ánh nắng chói chang xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng bao bọc lấy hình ảnh quái gở mà tẻ ngắt của người thiếu niên.

Tịch Bạch hít một hơi thật sâu, lần nữa đi lên lầu đến trước mặt Tạ Tùy.

Cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Tạ Tùy lấy lòng kéo tay áo cô: "Đừng giận anh. . ."

Tịch Bạch đi đến trước mặt cậu, cùng cậu mắt đối mắt. Sau đó từ từ chạm đến khóe môi đọng máu kia, rồi lại chạm đến mũi cậu, sau đó nâng cằm cậu lên kiểm tra xung quanh xem còn vết thương nào khác nữa hay không.

Bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ di chuyển khắp nơi trên khuôn mặt của cậu, rất nhẹ nhàng nhưng có chút cảm giác lành lạnh. Sự đυ.ng chạm da thịt này khiến cho trái tim Tạ Tuỳ dấy lên từng trận tê dại, nóng rát.

Cậu nhắm mắt lại, hàng lông mi dài rủ xuống, chuyên tâm hưởng thụ chút cảm giác thân mật này.

Cô thấp giọng mắng: "Ngu ngốc. . ."

Cậu mở ra con ngươi đen nhánh, thấp thỏm nhìn cô.

Tịch Bạch rất muốn tức giận, bất quá lúc này, vẫn là hối hận và đau lòng nhiều hơn. Cô buồn buồn nói: "Sớm biết thế thì đã không mời anh đi cùng."

"Bây giờ em muốn đổi ý hả?" Tạ Tùy nghe vậy liền kích động: "Lão tử đã mua quần áo hết cả rồi."

Tịch Bạch tức giận liếc cậu một chút, sau đó xoay mặt đi: "Đi với em đến phòng y tế kiểm tra một chút."

"Không cần, anh không sao."

"Anh có nghe em không? Trả lời đi!"

Tạ Tùy ngẩn người, giật mình nhận ra cô ấy lại một lần nữa phá vỡ nguyên tắc tha thứ cho cậu. Tâm tình Tạ Tuỳ chấn động, hai ba bước đã đuổi kịp Tịch Bạch, sung sướиɠ nói: "Nghe, Tiểu Bạch nói gì, anh cũng sẽ nghe."

...

Editor: Chương có 4.9k từ, mình edit thành 5.4k từ :(((