Editor: Miền lạ
Chương 43: Tiệc tốiTrong tháng 3, tập đoàn Tịch Thị sẽ tổ chức một buổi tiệc tối gây quỹ từ thiện. Tịch lão phu nhân đều phát thiệp mời cho cả Tịch Bạch và Tịch Phi Phi, dặn dò đến lúc đó nhất định phải đến tham dự.
Trong điện thoại, Tịch lão phu nhân nói với Tịch Bạch, có thể dẫn theo bạn bè cùng nhau đến.
Tịch Bạch ngay từ đầu thật sự chưa hiểu rõ ý định của bà nội, còn tưởng rằng bản thân có thể mời bọn Ân Hạ Hạ. Lão thái thái cười ôn hòa, nói rằng không phải bảo cô mời mấy cô gái đến mà là, nếu có bạn trai, thì hãy đưa người đó đi cùng. Bởi vì tiệc tối lần này, mọi người đều có đôi, có cặp, là một quân tử sao có thể nỡ để cho bạn gái lẻ loi một mình được.
Tịch Bạch lúc này mới nhận ra, bà nội muốn cô dẫn theo một người con trai đến làm bạn.
"Ở buổi tiệc hằng năm lần trước, con và tiểu tử Lệ gia nói chuyện cũng rất hòa hợp, ta nghe chị họ Tịch Tĩnh của con nói rằng muốn mời cậu ta cùng đến dự tiệc, nếu con thấy bản thân và cậu ta hợp nhau thì cần phải nhanh chóng xuống tay ngay đi."
Tịch Bạch bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là bà nội đang báo mật cho cô, Tịch Bạch có chút dở khóc, dở cười: "Không quan hệ, chị họ Tịch Tĩnh nếu muốn mời anh Lệ Sâm thì con sẽ không tranh giành với chị ấy."
Tịch lão thái thái cười cười: "Bà nội biết tính tình con hoà thuận nhưng có một số việc, tỷ như bạn trai, lại tỷ như tiền đồ của mình thì phải tự mình tranh thủ. Nếu con cái gì cũng không làm, thứ tốt nhất định sẽ không bao giờ đưa tới tận cửa, con hiểu không?"
Tịch Bạch đương nhiên hiểu được hàm ý trong lời nói của lão thái thái, tiền đồ thì có thể bỏ qua, cô sẽ tự động vì bản thân mà tranh thủ, chỉ là vấn đề về bạn trai, loại sự tình này. . . Bà nội nhất định là đang hiểu lầm cô cùng với Lệ Sâm có cái gì đó.
"Bà nội. . ."
"Được rồi, ta cũng sẽ không nhiều lời, hết thảy đều tùy tâm ý của con. Tóm lại, đến lúc đó không đi một mình đến buổi tiệc là được, không mời Lệ Sâm thì có thể gọi bạn ở trường hoặc bạn bè bên ngoài đến. Nếu như không có âu phục thì gọi cho bà nội một tiếng, để bà giúp cậu ta."
"Dạ, con cảm ơn bà nội."
Tịch Bạch vừa cúp máy không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Trần Triết Dương.
[Bạch Bạch, tiệc từ thiện tối hôm ấy không có ai đi chung với em phải không? Nếu như không có, vậy thì đi chung với anh nhé?]
Tịch Bạch nếu như muốn làm cho Tịch Phi Phi khó chịu, cô đương nhiên có thể đáp ứng lời mời của Trần Triết Dương, nhưng hiện tại, Tịch Bạch cũng không có ý định kìm nén bản thân để hòa hợp cùng với cái tên Trần Triết Dương đáng ghê tởm này, Tịch Phi Phi không xứng để cho cô phí công làm như vậy.
Tịch Bạch thẳng thắn cự tuyệt: [Xin lỗi, em đã có hẹn.]
Trần Triết Dương dường như vô cùng thất vọng: [Được rồi, xem ra là anh đã đến chậm.]
Tịch Bạch đặt di động xuống, tiếp tục làm bài tập, không thèm để chuyện này ở trong lòng. Ban đêm, Lệ Sâm cũng nhắn đến một tin cho Tịch Bạch, hỏi cô, nếu như không tìm được một người bạn nam nào thì có lẽ, anh ta có thể cùng đi dự tiệc với cô.
Trước mắt xem ra, Lệ Sâm quả thật là một đối tượng được rất nhiều người hoan nghênh, đến cả một người tâm cao khí ngạo, không đặt bất cứ anh, chị em cùng tuổi nào vào mắt như Tịch Tĩnh cũng muốn mời anh ta.
Nhưng Lệ Sâm lại ngỏ lời muốn đi cùng Tịch Bạch.
Tịch Bạch đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm đã buông, trận mưa vừa nãy đã khiến cho ngã tư đường đặc biệt ẩm ướt.
Cô không chút do dự, trả lời tin nhắn của Lệ Sâm: [Xin lỗi anh Lệ Sâm, em đã mời một người bạn khác rồi.]
[Vậy thì thật là không khéo.] Lệ Sâm nửa nghiêm túc, nửa đùa nói: [Như vậy, nếu có cơ hội lần nữa, chúng ta sẽ đi với nhau nhé?]
[Vâng!]
Sau khi cự tuyệt Lệ Sâm, cảm giác không thoải mái trong lòng Tịch Bạch đã không còn nữa, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, gánh nặng trên lưng cũng đã được tháo xuống.
Sau này, Tịch Bạch nghe thấy Tịch Phi Phi cố tình khoe khoang nên mới biết được chị ta sẽ cùng đi buổi tiệc từ thiện với Trần Triết Dương. Hơn nữa, bản thân còn đắc chí cho rằng chính mình là người đầu tiên mà Trần Triết Dương lựa chọn.
Tịch Bạch cũng không muốn vạch trần ngay mặt Tịch Phi Phi để chị ta thêm phần xấu hổ. Bây giờ, Tịch Phi Phi giống như một con cá mập mắc cạn, sắp chết đến nơi mà còn giẫy giụa, hoàn toàn chẳng có tư cách để trở thành đối thủ của cô.
Buổi chiều hôm ấy, Tịch Bạch đi đến tòa nhà giáo viên để nộp báo cáo, lúc đi ngang qua lầu hai thì bỗng nhiên nhìn thấy một người thiếu niên đang ngồi một mình ở bậc thang, trên tay là một quyển tiếng Anh, khó khăn đọc từng chữ một.
Cậu cúi đầu, phần tóc mái vì vậy mà che khuất đi vầng trán, dưới ánh mặt trời, đôi mắt cậu tựa như quả cầu thủy tinh, xinh đẹp đến lạ thường. Nhưng biểu cảm trên gương mặt kia lại lộ ra mấy phần hoang mang.
"l. . . oyal, trung thành."
Tịch Bạch nhấp môi, chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Tuỳ hỏi: "Tại sao lại ở chỗ này học bài rồi?"
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, khoé miệng Tạ Tuỳ không tự chủ được giương lên, cậu giải thích: "Không muốn bị người khác nhìn thấy."
Tịch Bạch ngồi xuống bên cạnh cậu, nói đùa: "Thì ra anh chính là loại . . . Boy tâm cơ vụиɠ ŧяộʍ học tập trong truyền thuyết đó hả?"
Tạ Tùy thuận tay xoa đầu cô: "Lão tử chỉ là không muốn bị bọn họ chê cười."
Học sinh xếp hạng từ dưới đếm lên như Tạ Tùy, cư nhiên cũng có một ngày liều chết cùng với sách tiếng Anh, nói ra thật sự sẽ khiến cho người khác cười đến rụng răng.
"Hơn nữa, anh đọc cũng không được tốt." Tạ Tùy mở sách tiếng Anh và mấy quyển tài liệu khác ra: "Học tập con mẹ nó quá khó khăn, còn không bằng đi đánh quyền anh cho thống khoái."
Tịch Bạch nghiêng đầu nhìn quyển sách trên tay cậu, trên từng trang sách đều bị cậu dùng mực đỏ ghi chú, đánh dấu cũng rất nhiều.
Thái độ học tập vô cùng nghiêm túc, vì vậy, Tịch Bạch quyết định giúp cậu một chút.
"Chữ nào anh không đọc được?"
"Chữ này."
"Chữ này đọc là impress."
"Này nữa?"
"Intelligent."
"Còn chữ kia."
...
Một mùi hương ngọt ngào bỗng nhiên tràn ngập vào hơi thở của Tạ Tùy, cậu cúi đầu nhìn cô gái ngồi bên cạnh, gò má cô rất trắng và mịn màng, từng sợi tóc nhỏ rũ xuống dưới vầng trán. Dưới ánh mặt trời, hàng mi Tịch Bạch có hơi run lên, vô cùng lấp lánh và xinh đẹp.
"Chữ này đọc là grous, xinh đẹp."
Tạ Tùy nhìn theo nhất cử, nhất động của đôi môi hồng nhuận kia, hầu kết chuyển động lên xuống không ngừng, giống như có ai đó đang cầm một chiếc lông vũ chọc vào tim của cậu, ngứa đến khó chịu nhưng bản thân lại gãi không được.
Cậu nghĩ đến, nếu như lúc này mà không làm, về sau không biết còn có cơ hội hay không, cậu không sợ Tịch Bạch gϊếŧ chết mình, nếu có thể, bản thân cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Chính vì vậy, Tạ Tuỳ đã không hề hỏi ý kiến của cô, dứt khoát cúi đầu ngậm lấy bờ môi mà mình khao khát bấy lâu.
Lời nói Tịch Bạch bỗng nhiên bị chặn lại trong cổ họng, cô mở to hai mắt ra mà nhìn đến khuôn mặt anh tuấn phóng đại của cậu thiếu niên. Đôi môi mềm mại, ấm nóng của cậu cứ như vậy mà trằn trọc dây dưa với môi cô, mỗi lần cậu có một động tác nhỏ thì toàn thân cũng như nội tâm của Tịch Bạch đều sẽ nhịn không được mà run rẩy.
Tạ Tùy quá mức chú tâm hôn cô nhưng trong suy nghĩ của cậu thì một giây sau chính là tận thế, vì vậy, hãy mau chóng cắn nuốt lấy cô gái nhỏ.
Tịch Bạch gắt gao cắn chặt răng, dù cho thiếu niên kia có cố tình khıêυ khí©h đi chăng nữa thì cô vẫn không cho cậu tiến vào. Tạ Tùy đặt tay lên gáy cô, sau đó lại ôn nhu ngậm lấy môi dưới của Tịch Bạch. Cậu giống như đang ăn một viên kẹo cầu vồng, vĩnh viễn cũng không bị hòa tan. Tạ Tuỳ say mê liếʍ môi cô gái nhỏ của mình.
Đầu óc Tịch Bạch đã sớm ngừng hoạt động một lúc lâu, sau đó mới phục hồi tinh thần, cô dùng lực cố gắng đẩy cậu ra, vội vàng đứng lên, giận dữ trừng cậu.
"Tạ Tùy! Lưu manh! Vương bát đản! Anh đã quên chuyện mình từng đồng ý với em rồi hả. . ."
Tạ Tùy đã hôn đủ, giờ mới bắt đầu có chút sợ, cậu đứng lên, lôi kéo tay cô: "Thực xin lỗi."
"Mỗi lần như thế, anh đều. . ."
Mỗi lần cưỡng hôn cô xong đều sẽ nói xin lỗi nhưng bản thân thì hoàn toàn không có chút áy náy nào, Tịch Bạch vừa tức, lại vừa vội, liền xoay người muốn rời đi.
Tạ Tùy đuổi theo cô, cúi đầu nhìn đến đôi môi bị mình hôn đến đỏ ửng và ướŧ áŧ kia. Tất cả đều là dấu vết tàn sát bừa bãi của cậu để lại.
Tạ Tùy ngứa ngáy khó nhịn, cố nén du͙© vọиɠ sắp trỗi dậy trong lòng.
"Tiểu Bạch. . ." Tạ Tuỳ giả vờ đáng thương lôi kéo cổ tay cô: "Em đừng giận anh, được không?"
Tịch Bạch hô hấp khó khăn, ngực phập phồng kịch liệt, cô dùng lực đánh cậu một cái.
Quả đấm nhỏ rơi xuống bộ ngực cứng rắn của cậu, chỉ số thương tổn cơ hồ là không, đã vậy tay cô còn phát đau lên nữa.
Tịch Bạch nhếch miệng cười, rút tay về, lắc lắc nắm tay.
Tạ Tùy vội vàng nắm lấy tay cô, đau lòng mà xoa xoa, nhịn cười không được: "Thật là, nếu muốn, em có thể dùng chân đạp thử xem, đạp phía dưới ấy, khẳng định anh sẽ rất đau."
"..."
Tịch Bạch tức giận đến mức thật sự muốn chen chân vào, nhắm ngay vị trí ở giữa mà đạp, đạp đau chết cậu luôn.
Bất quá lại nghĩ đến dáng vẻ đáng thương ở kiếp trước của cậu, Tịch Bạch vẫn là không nhẫn tâm, cô rút tay về, xoay người muốn bỏ đi.
"Tạ Tùy, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."
"Lời này em cũng đã nói rất nhiều lần."
"Em. . . Em nói được thì làm được!"
Tịch Bạch thở phì phò quay đầu trừng mắt nhìn cậu: "Về sau ở trường học có nhìn thấy em, anh. . . Anh đi đường vòng đi!"
Toàn bộ Đức Tân Cao Trung, người thấy Tạ Tùy liền tìm đường vòng mà đi thật sự có không ít người, còn chưa gặp ai có gan bảo Tạ Tùy phải đi đường vòng cả.
Tạ Tùy liếʍ môi dưới, cười nói: "Được, chỉ cần em có thể nguôi giận, thì lần sau có gặp em, anh sẽ tìm đường vòng mà đi "
Tịch Bạch đi ra khỏi toà nhà giáo viên, khi đi đến hoa viên gần đó thì dừng lại, dựa lưng vào vách tường đầy rêu xanh, kích động che miệng.
Nụ hôn của Tạ Tuỳ vừa cuồng nhiệt, vừa cực đoan, thật giống với tính cách của cậu, thập phần kịch liệt, vài phút liền có thể làm được rất nhiều chuyện.
Vừa mới đây thôi, cậu đã làm người ta hít thở không thông gần như hơn một phút, Tịch Bạch có cảm giác bản thân như đang rơi trên đám mây, mềm mại đến hoảng hốt.
Môi cô lúc này có chút chết lặng rồi.
Tịch Bạch rất khó có thể tưởng tượng, nếu như bản thân chủ động mở miệng ra cho cậu tiến vào thì sẽ có cảm giác long trời lở đất đến mức nào nữa chứ?
Tóm lại, Tạ Tùy chính là tên khốn kiếp!
Cô lấy ra hai tấm thiệp mời của trợ lý Tần vừa mới gửi đến, một tấm viết tên Tịch Bạch, tấm còn lại không có viết tên.
Lúc nãy, thiếu chút nữa là đã lấy nó ra, hiện tại, cô mới sẽ không mời tên hỗn đản này cùng mình tham gia tiệc tối đâu!
...