Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 40: Người trong lòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Miền lạ

Chương 40: Người trong lòng

Tiết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, Ân Hạ Hạ hẹn Tịch Bạch cùng đi đến vườn hoa nhân dân tham dự hội đèn l*иg.

Đi dọc theo vườn hoa, có thể dễ dàng bắt gặp được hình ảnh của những người nhân công đang vui vẻ giăng đèn kết hoa. Nơi này cũng có vô số hàng quán bày bán vật phẩm, trang sức và các loại đồ ăn, thức uống giống như một phiên chợ đêm thu nhỏ. Phần đông học sinh, sinh viên đều rất thích tới nơi này ăn khuya.

Có nhiều người ngồi ở ven sông thả hoa đăng cầu phúc. Vô số hoa đăng xuôi theo dòng nước trôi đến một nơi thật xa. Từng ngọn đèn nhỏ lấp lánh trên những chiếc thuyền hoa, cơ hồ đã chiếu sáng cả một dòng sông rộng lớn, mà con sông này lại quanh co, uốn lượn chảy ngang qua vườn hoa. Đưa mắt nhìn về từng ngọn đèn mờ ảo phía xa xa, tựa như bản thân đang phiêu du trong mộng cảnh.

Ân Hạ Hạ lôi kéo Tịch Bạch cùng đi ra bờ sông, cô ấy và lão bà bán hoa đăng cò kè mặc cả, cuối cùng dùng mười lăm tệ mua hai chiếc hoa đăng.

"Tiết nguyên tiêu hay còn gọi là nguyên tiết, nói đúng ra, người Trung Quốc chúng ta thường gọi là lễ tình nhân." Ân Hạ Hạ cầm Mark bút, quay đầu nói với Tịch Bạch: "Viết lên hoa đăng tên người mình thích, hoa đăng liền trôi theo dòng nước đến tận tay của người đó nha."

Tịch Bạch cười nói: "Mình cảm thấy, xác suất 99% tên người trong lòng của cậu sẽ theo dòng nước chảy vào cống thoát nước!"

Ân Hạ Hạ đánh vào đầu cô một cái: "Cậu có thể đừng sát phong cảnh như vậy có được hay không? Không biết mơ mộng gì cả."

Tịch Bạch dựa đầu vào vai Ân Hạ Hạ, tò mò nhìn đèn hoa đăng trên tay cô ấy: "Cậu viết tên ai?"

Ân Hạ Hạ hào phóng cho cô xem: "Đây, chồng mình."

Cái tên Ân Hạ Hạ viết là một nam ngôi sao vừa mới debut.

"Tuy rằng 99% có thể chảy vào cống thoát nước."

Tịch Bạch hạ thấp người, nhìn hoa đăng kia trôi nổi dập dìu trên dòng sông, ôn nhu nói: "Nhưng không phải còn có 1% cơ hội đi đến tay người trong lòng hay sao?"

"Coi như xong, mình không tin một phần trăm này."

Tịch Bạch cầm đèn hoa đăng của mình, khuôn mặt hiện lên chút nhu tình: "Mình tin."

Một phần trăm, một phần ngàn hay hàng trăm triệu phần cơ hội đi chăng nữa. . .Cô đều tin, bởi vì chính cô, ngôi sao duy nhất được lựa chọn trong toàn bộ hệ ngân hà kia với một xác suất vô cùng xa vời, để có thể được trùng sinh sống lại.

Cô tin tưởng trên thế giới này, hết thảy đều có kỳ tích.

"Này, Tiểu Bạch, cậu viết tên ai thế?"

Tịch Bạch chỉ viết bốn chữ bình bình an an.

"Cậu cũng quá cũ rích rồi."

"Bình an không tốt sao?"

"Cũng không hẳn, nhưng ít nhất cậu cũng phải thêm cái tên đi, ví dụ Tạ Tùy chẳng hạn."

Ân Hạ Hạ tùy tiện đề cập đến Tạ Tùy làm tâm trạng Tịch Bạch mạc danh kỳ diệu có chút biến hóa.

"Sao lại nhắc đến cậu ấy rồi?"

"Cậu ta là đối tượng thầm mến của học sinh nữ toàn trường, không một cô gái nào cùng cậu ta nói chuyện quá ba câu mà không đỏ mặt cả." Ân Hạ Hạ nhìn Tịch Bạch, giảo hoạt cười: "Cậu ta rất thích trêu chọc cậu nha, cực kỳ giống cái gọi là tình yêu đáng chết kia đi."

Tịch Bạch xoa đầu Ân Hạ Hạ: "Nha đầu này tuổi còn nhỏ, thế mà trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những thứ này, có phải có ý đồ xấu xa gì khác?"

"Ý đồ khác, là cái gì?"

"Vương hậu hùng, ngũ tam mô phỏng quyển?" **

"Tịch Bạch, cậu có độc!"

Tịch Bạch cười cười, không nói gì nữa.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh, một cậu thiếu niên cô đơn đứng trong cơn mưa tuyết, lặng lẽ chờ cô.

Bầu trời tuyết rơi lả tả, một nơi nào đó trong tim Tịch Bạch lại ấm áp đến lạ thường.

Tịch Bạch cuối cùng cũng nghiêm túc viết lên chiếc thuyền hoa hai chữ "Tạ Tùy".

Kiếp trước, Tạ Tùy cứu cô, cậu đối với cô thật sự rất tốt, rất tốt.

Tịch Bạch thấy cậu luôn luôn tỏ ra quái gở, lạnh nhạt, cho nên quyết định cùng cậu làm bạn đến cuối đời.

Không chỉ xuất phát từ việc báo đáp ân tình, cũng là bởi vì cô đối với cậu có chút gì đó gọi là lòng thương tiếc.

Người này về sau không thể cưới vợ, càng không thể có con, Tịch Bạch ngẫm nghĩ bản thân nếu ở cùng cậu, chẳng sợ phải làm gì cả, cùng cậu là đủ rồi.

Về sau, khi cô biểu đạt tâm ý của bản thân mình, hơn nữa còn đồng ý sống chung với cậu như một tình nhân, Tạ Tùy mới bắt đầu có những hành động thân mật với cô. Mà Tịch Bạch cũng dễ dàng chấp nhận hết thảy.

Cô là niềm vui thích của Tạ Tuỳ, Tịch Bạch biết.

Nhìn cậu ẩn nhẫn, khắc chế cảm xúc xao động trong lòng, Tịch Bạch có thể cảm nhận được cậu đối với thân thể của cô có bao nhiêu mê luyến.

Tịch Bạch thật sự đã đánh giá thấp tình cảm của Tạ Tùy.

Từ lúc Tịch Bạch qua đời, linh hồn của cô không có lập tức rời đi, mà ở lại thế gian phiêu đãng một đoạn thời gian rất dài. Tịch Bạch đã chứng kiến hết tất cả những hành động điên cuồng sau này của Tạ Tùy. Cô nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên hai má của cậu, thế mà Tạ Tùy vẫn không thể khóc lên được thành tiếng.

Có lẽ Tịch Bạch đã một phần nào biết được cái gọi là tình yêu thương vô bờ bến từ sâu trong lòng của người con trai ấy.

Cậu không phải thích cô mà là. . . Tạ Tùy đã yêu cô rồi.

...

Mấy ngày nay, tâm tình Tạ Tuỳ không được tốt cho lắm, nên mấy anh em thừa dịp tiết nguyên tiêu, lôi kéo cậu ra ngoài, đi dạo chợ đêm để giải sầu.

Bên dưới mái vòm hình cầu, Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu mua mấy chiếc hoa đăng, tay cầm Mark bút xiêu xiêu, vẹo vẹo viết xuống "Tài nguyên cuồn cuộn", "Đại cát đại lợi".

Tạ Tùy ngồi ở bên cạnh bờ sông, khuỷu tay chống đầu gối, khinh thường nhìn hai người họ.

"Tục."

Tương Trọng Ninh cười cười, đưa Mark bút cho Tạ Tùy: "Tùy ca không nên xem thường, đến đây, viết một cái đi."

Tạ Tùy nhận bút, thuận tay chộp lấy chiếc hoa đăng bên cạnh, nghiêm túc viết một chữ: "Bạch."

Tương Trọng Ninh "Ai nha, ai nha" nở nụ cười: "Xem chút tâm tư thiếu nam của Tùy ca chúng ta này."

Tạ Tùy đạp cậu ta một cước, lập tức đứng dậy, cầm hoa đăng cẩn thận thả xuống sông, đáy mắt chăm chú nhìn theo hình ảnh nho nhỏ của hoa đăng phiêu diêu trong dòng nước, từ từ trôi đi xa.

Lúc này, từ phía sau, một giọng nữ trong trẻo vang lên: "Tạ Tùy?"

Giật mình khi nghe được thanh âm này, trái tim Tạ Tùy hẫng đi một nhịp, cậu quay đầu thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Duyệt Bạch.

Cảm xúc xao động trong lòng Tạ Tùy phút chốc bị dập tắt.

Giọng nói của Phương Duyệt Bạch rất giống với cô ấy.

Không chỉ tiếng nói mà dáng vẻ cũng thực sự rất giống nhưng đổi lại, khí chất thì hoàn toàn khác hẳn.

Ánh mắt Tịch Bạch trong sáng hơn cô ta rất nhiều.

Tạ Tùy thu hồi ánh mắt, không thèm để ý tới cô ta nữa.

Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh nhìn Phương Duyệt Bạch và mấy cô gái khác đi đến thì nhiệt tình chào hỏi, Phương Duyệt Bạch cũng tự nhiên mà đi đến bên cạnh Tạ Tùy.

"Này, các cậu ở đây thả hoa đăng à?"

"Đúng vậy." Tương Trọng Ninh nói: "Nghe nói còn có thể ước nguyện, cô thử xem."

"Các cậu thật lãng mạn."

"Lãng mạn cái gì chứ, Tùy ca mới là thánh chân tình, còn đem cả tên người mình thích viết lên hoa đăng."

Phương Duyệt Bạch hoang mang, nhìn đến người con trai mặt không chút biểu cảm đang ngồi ngay phía trước.

Cậu ấy có người trong lòng sao?

Mấy cô gái đi chung với Phương Duyệt Bạch bát quái hỏi Tương Trọng Ninh: "Tùy ca viết tên ai thế, có thể tiết lộ không?"

Tương Trọng Ninh nhìn Tạ Tùy bất động thanh sắc, nói ra: "Còn có thể là ai, không phải là. . ."

Lời còn chưa dứt, Tùng Dụ Chu đột nhiên đạp cậu ta một cước: "Tùy ca bất quá chỉ tùy tiện viết chữ 'Bạch', cậu còn chưa biết là người nào à?"

"Còn có thể là ai?"

"Vậy cậu nói thử xem, tên ai có chữ 'Bạch', còn có thể là ai?"

Tương Trọng Ninh nhìn thấy Phương Duyệt Bạch cong khóe miệng, đầu óc đột nhiên được khai sáng, lập tức nói: "Tên có chữ 'Bạch', hoặc hơn đi, đoán không được, đoán không được, ha ha ha."

Mấy cô gái vụиɠ ŧяộʍ kéo tay áo Phương Duyệt Bạch, nháy mắt, Phương Duyệt Bạch ngượng ngùng nghiêng mắt nhìn qua chỗ khác, hai má đỏ ửng.

Tùng Dụ Chu biết Phương Duyệt Bạch có ý với Tạ Tùy, cô ta luôn tìm cách để tình cờ gặp được cậu, Tạ Tùy còn chưa có dịp trực tiếp cự tuyệt.l người này đâu.

Kỳ thật làm như vậy rất thông minh, người luôn muốn người mình để ý cảm giác được sự tồn tại của mình, thật sự rất phiền. Tùng Dụ Chu dứt khoát cho cô ta một liều thuốc mạnh, để cô ta sớm ngày chết tâm.

Bạn bè Phương Duyệt Bạch hỏi Tùng Dụ Chu: "Các cậu đêm nay định đi chơi ở đâu?"

"Đi dạo chợ đêm ăn khuya, xong thì trở về."

"Sao lại về sớm thế, bọn tôi còn tưởng rằng các cậu sẽ đi ca hát, uống rượu chứ?"

"Không đi, ngày mai đi học, ngủ sớm dậy sớm."

Mấy cô gái nở nụ cười: "Các cậu không phải thường xuyên đến muộn sao? Sợ khai giảng cái gì?"

Mấy lời đùa vui của bọn con gái làm cho Tạ Tùy bắt đầu cảm thấy phiền chán, trong cảm nhận của bọn họ, nhóm người các cậu chỉ là loại người hay đến muộn, hút thuốc, đánh nhau. . .?

Cô ấy cũng suy nghĩ như vậy sao?

Tạ Tùy ném viên đá trong tay xuống nước, nhìn Tùng Dụ Chu: "Buổi tối đi đến phòng quyền anh."

"Không phải chứ? Ngày mai khai giảng rồi, cậu nhất định phải đi đánh quyền?"

"Cậu đã ước cái gì? Có tiền còn lười kiếm?"

"Ok, Ok, Ok!" Tùng Dụ Chu lấy di động gọi cho quản lý phòng quyền anh, hẹn thời gian.

Mấy nam sinh thu thập một chút, chuẩn bị rời đi. Phương Duyệt Bạch rối rắm rất lâu, cuối cùng nhìn Tạ Tùy, lớn tiếng hô: "Cậu. . . Cậu phải cẩn thận đó, không được để bị thương."

Giọng nói quen thuộc kia lại làm trái tim cậu gợn sóng, Tạ Tùy không khỏi siết chặt tay.

Sau khi Tạ Tùy cùng mấy nam sinh đã biến mất ở ngã rẽ đối diện, bỗng nhiên, Phương Duyệt Bạch nhìn đến nơi Tạ Tùy đã ngồi thì vô tình thấy được một vật gì đó màu trắng.

Cô ta đi qua, nhặt nó lên, lại phát hiện nó chỉ là một chiếc móc khóa hình chú chó nhỏ, chú chó hung dữ nhe răng trừng mắt như đang phát giận.

Phương Duyệt Bạch mơ hồ nhớ lại, chuỗi chìa khóa của Tạ Tuỳ hình như chỉ treo duy nhất một chú chó nhỏ giống như thế này.

Cô ta cẩn thận cất chiếc móc khóa vào trong túi xách.

**

Tại sàn đấu quyền anh.

Trong phòng thay quần áo, mấy nam nhân cơ bắp cường tráng đang trò chuyện với nhau, lúc nhìn thấy Tạ Tùy tiến vào, bọn họ đứng dậy vui vẻ tiếp đón.

"Tiểu Tùy, rằm tháng giêng tại sao không nghỉ ngơi một chút, liều như vậy làm gì?"

Tạ Tùy thản nhiên nói: "Người nghèo không có ngày nghỉ."

"Đây mới là chân lý."

Tạ Tùy cởϊ áσ khoác, lấy chìa khóa ra mở tủ đồ thì bỗng nhiên phát hiện, chiếc móc khóa hình chú chó nhỏ đã không cánh mà bay!

Còn lại là sợi dây bị đứt mất một đoạn.

Đầu óc Tạ Tùy trong nháy mắt trở nên trống rỗng, vài giây sau, ánh mắt cậu trở nên đỏ hồng, tràn đầy tơ máu.

Hai người đàn ông bên cạnh thấy cậu hình như có chút không ổn, thân thiết hỏi: "Tiểu Tùy, sao thế? Không có việc gì chứ?"

Tạ Tùy thậm chí ngay cả áo khoác cũng không kịp lấy, chạy như điên ra khỏi phòng quyền anh.

Thời điểm Tạ Tùy đi một vòng xung quanh vườn hoa, chợ đêm đã sớm đóng cửa, bốn phía yên tĩnh không còn một ai, vầng trăng tròn sớm đã lên cao, chiếu sáng cả bóng người cô độc bên dưới.

Cậu cầm di động, mở đèn pin, đi dọc theo bờ sông, lại không thu hoạch được gì.

Tạ Tùy tỉ mỉ đi một vòng chợ đêm lần nữa để tìm kiếm, ngay cả bụi cỏ bên đường cũng không bỏ sót, nhưng vẫn như cũ, không thấy hình bóng chiếc móc khóa kia đâu.

Cậu đứng dưới tàng cây, hô hấp dồn dập, rồi đánh mạnh một quyền vào thân cây, xương đầu ngón tay đau đến sắp vỡ vụn.

Lúc này, di động của cậu vang lên, là Tùng Dụ Chu gọi đến.

"Tùy ca, sắp mở màn rồi, cậu ở đâu?"

"Vườn hoa nhân dân."

"Sao lại trở về đó?"

"Ném đồ, trở về tìm."

"Cậu ném cái gì?" Tùng Dụ Chu nghe thấy thanh âm khàn khàn của Tạ Tùy liền nhận ra được tình huống không thích hợp, thân thiết hỏi: "Hay bọn mình trở về tìm giúp cậu?"

Tạ Tùy dựa vào thân cây, từ từ ngồi xuống, ngón tay thô lỗ quẹt đi dòng lệ nơi khóe mắt: "Không cần."

"Kia. . . Vậy được rồi, cậu đi tìm đi, nếu tìm không thấy, ngày mai bọn mình đến tìm giúp cậu."

"Ừ."

Cúp điện thoại, Tạ Tùy suy sụp đứng lên, đi ra khỏi con đường mòn.

Nơi nào đó trong trái tim như bị khoét sâu một khối lớn, đau đến thấu tâm can.

Có mấy người lao công mặc đồng phục màu cam đang bận rộn quét tước, vệ sinh chợ đêm.

"Tiểu tử, mất đồ?" Bác lao công nhiệt tâm hỏi: "Mất cái gì?"

"Một chiếc móc khóa hình chú chó màu trắng, bác có nhìn thấy không ạ?"

Bác lao công mờ mịt lắc đầu, khuyên nhủ: "Không phải chỉ là móc khóa thôi sao, không đáng giá mấy đồng tiền, mất thì cũng đã mất, đừng tìm nữa, mau trở về đi thôi."

Tạ Tùy quay đầu lại, đón cái rét lạnh của gió đêm, cậu lấy ra một điếu thuốc, bàn tay nhịn không được mà bắt đầu run rẩy.

**

Sau khi khai giảng, không khí trường học cũng không khỏi có chút khẩn trương.

Đây là học kỳ cuối cùng của năm cấp ba.

Học kỳ mới bắt đầu, đã có không ít tin đồn nhảm xuất hiện, người ta đồn đãi Tạ Tùy thích Phương Duyệt Bạch. Hôm tiết nguyên tiêu thả hoa đăng, cậu ấy còn cẩn thận viết tên của cô ta lên đó, v.v. . . còn nói Tạ Tùy đã tặng món quà quý giá của mình cho cô ta.

Đương nhiên, Tịch Bạch cũng nghe được, những người tung chuyện bát quái này ra, cũng thực là nhàm chán, tất cả đều không đáng tin, nói cứ như là bọn họ đã tận mắt nhìn thấy sự việc vậy.

Tuy rằng Tịch Bạch không đem những lời đồn đãi này để ở trong lòng, nhưng không có nghĩa là người khác không có.

Buổi chiều thứ sáu, Phương Duyệt Bạch từ tòa nhà dạy học đi ra, lúc đi ngang qua một hoa viên vắng vẻ liền bị mấy cô gái khác chặn đường.

Cầm đầu chính là An Khả Nhu.

Từ lúc Tịch Phi Phi bị fans của mình bỏ rơi, An Khả Nhu rốt cuộc cũng bước chân ra khỏi những ngày tháng âm trầm, lần nữa khôi phục lại thần thái. Thậm chí, so với quá khứ càng thêm kiêu ngạo, ương ngạnh, thường xuyên cùng Tịch Phi Phi đối nghịch, gây khó dễ.

Dù sao Tịch Phi Phi đã không còn là một cô gái nổi tiếng trên internet nữa, cô ta bây giờ thường xuyên bị An Khả Nhu bôi đen trên mạng, làm cho Tịch Phi Phi hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Bất quá, điều này cũng không trách được ai, đều là Tịch Phi Phi tự làm, tự chịu.

Hiện tại, An Khả Nhu bắt đầu chuyển hướng về phía Phương Duyệt Bạch.

Mấy cô gái chen chúc mà tiến lên, đoạt lấy cặp sách của Phương Duyệt Bạch.

Phương Duyệt Bạch nắm chặt quai cặp, vội vàng hỏi: "Các người muốn làm gì?"

An Khả Nhu ung dung đi đến trước mặt cô ta, vỗ nhè nhẹ lên mặt: "Nghe nói, Tạ Tùy thích mày?"

Nghe vậy, Phương Duyệt Bạch đỏ mặt: "Chuyện này không liên quan đến cô."

"Gương mặt này của mày nhìn càng giống ả ta, đều làm cho người ta chán ghét."

Phương Duyệt Bạch khó hiểu hỏi: "Là ai?"

An Khả Nhu nhướn mày: "Tịch Phi Phi."

Phương Duyệt Bạch phát run, trong trường học ai chẳng biết, Tịch Phi Phi là đối thủ một mất một còn của An Khả Nhu.

Lúc này, có nữ sinh khác nói: "Mình lại cảm thấy, cô ta lớn lên có chút giống Tịch Bạch."

Tịch Bạch và Tịch Phi Phi là chị em, vốn có chút tương tự nhưng Phương Duyệt Bạch lớn lên giống Tịch Phi Phi, lại có chút giống Tịch Bạch thì?

An Khả Nhu lười rối rắm vấn đề này, dù sao mặc kệ là giống ai, tất cả bọn họ đều là người đáng ghét.

Cô ta đoạt lấy cặp sách của Phương Duyệt Bạch đổ hết mọi thứ bên trong ra ngoài.

Bài thi và tập sách "Hộc hộc" rơi rớt tán loạn, còn có hai miếng băng vệ sinh cũng bị văng ra.

Phương Duyệt Bạch nước mắt rưng rưng, cô ta rất muốn xông lên đoạt lại cặp sách nhưng lại bị mấy cái cô gái khác lôi kéo, tóc tai đều rối loạn.

An Khả Nhu nhặt tập sách lên, cười nhạo: "Đã cuối cấp rồi, không chịu lo học hành, mày còn có thể ở trong trường học được mấy ngày? Câu dẫn Tạ Tùy, còn muốn mặt mũi này vẹn toàn nữa hay không?"

Phương Duyệt Bạch quật cường trừng cô ta: "Tôi không có câu dẫn cậu ấy!"

"Đùa sao? Mày đừng cho rằng tao không biết, mày ỷ vào mối quan hệ tốt của bạn bè của mày và nhóm anh em của Tạ Tùy, liền thường xuyên không biết xấu hổ cùng bọn họ ra ngoài?"

Đây là sự thật, Phương Duyệt Bạch xác thực thường xuyên hỏi thăm động tĩnh của Tạ Tùy từ bạn bè của cô, lần trước tiết nguyên tiêu, cũng là trước đó cố ý hỏi thăm để được dịp "Vô tình gặp mặt".

Đúng lúc này, chuỗi chìa khóa trong ngăn bên cạnh rơi ra ngoài, trên chuỗi chìa khóa còn có gắn thêm một chiếc móc khóa hình chú chó nhỏ nhe răng trừng mắt.

An Khả Nhu nhặt chuỗi chìa khóa lên, nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa.

Cô ta hình như đã nhìn thấy Tạ Tùy luôn mang nó theo bên người.

An Khả Nhu lấy chiếc móc khóa ra khỏi chuỗi chìa khóa, nhìn Phương Duyệt Bạch: "Đây không phải là do mày trộm?"

"Tôi không có!" Phương Duyệt Bạch lớn tiếng biện giải: "Tôi không có trộm!"

"Không có trộm, vậy cái móc khóa hình con chó của Tạ Tuỳ sao lại ở trong tay mày?"

Đúng lúc này, Tịch Bạch cõng đàn violoncello từ phòng tập đi ra, khi đi đến hoa viên bên cạnh thì vô tình nghe thấy câu này, bước chân của cô dừng lại một chút.

An Khả Nhu nắm chặt chiếc móc khóa, biểu tình ghen tị đến vặn vẹo : "Nói! Tại sao nó nằm trong tay mày?"

"Chuyện này không liên quan đến cô!" Phương Duyệt Bạch cắn răng, trừng mắt: "Trả cho tôi!"

"Nếu mày không nói thật, tao sẽ đem thứ này đến phòng giáo vụ." An Khả Nhu cười lạnh nói: "Nghe nói mày là học sinh ưu tú đi, nếu giáo viên mà biết học sinh đại biểu của mình lại cùng Tạ Tùy yêu đương, vụиɠ ŧяộʍ. Mày cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

Tịch Bạch thật sự nghe không nổi nữa, cô cầm di động đi qua, mở camera nhắm ngay mặt An Khả Nhu mà chụp, thản nhiên nói: "Ở sân trường bạo lực đúng không? Còn cảm thấy lửa chưa đủ lớn? Tịch Phi Phi rơi đài, bây giờ cô lại có ý định muốn có thêm nhiều anti-fan giống chị tôi sao?"

An Khả Nhu thấy Tịch Bạch đang chụp hình mình, vội vàng che mặt, giọng điệu the thé: "Tịch Bạch, cô làm cái gì vậy? Tắt nhanh!"

Tịch Bạch vươn tay: "Đưa nó cho tôi."

Không biết vì sao, An Khả Nhu đối với Tịch Bạch có một loại sợ hãi vô hình, khi nhìn đến đôi mắt đen láy thâm sâu khó lường kia, cô ta lại kích động, thật sự không dám trêu chọc cô.

"Cho cô là được chứ gì!" An Khả Nhu ném chiếc móc khóa ra bên ngoài, nó lăn vài vòng bên dưới con đường mòn, sau đó lăn đến dưới chân Tịch Bạch.

Tịch Bạch nhặt lên, cẩn thận lau bụi đất dính trên chiếc móc khóa, rũ mắt nhìn, vẻ mặt thực ôn nhu.

"Tịch Bạch, cô chờ tôi đó." An Khả Nhu hung tợn nói xong, ném cặp sách của Phương Duyệt Bạch, sau đó cùng đồng bọn bỏ đi.

Phương Duyệt Bạch khóc sướt mướt đem sách vở cất vào trong cặp.

Tịch Bạch nói: "Nếu cô muốn lên phòng giáo vụ cáo trạng, tôi có thể gửi ảnh này cho cô."

Phương Duyệt Bạch thu thập xong cặp sách, khóc lóc sụt sùi: "Không được, họ có tiền có thế, chuyện này trường học cũng sẽ không làm lớn, nếu như đi cáo trạng, nói. . . Nói không chừng họ sẽ còn đem chuyện của tôi và Tạ Tùy nói hết ra."

Tịch Bạch nói: "Chính trực không sợ gian tà, cô và Tạ Tùy không có yêu sớm thì không cần sợ hãi chút lời đồn này."

Phương Duyệt Bạch đã không còn khóc nữa, cô ta nhìn Tịch Bạch, ánh mắt có chút phức tạp. Tất cả mọi người đều nói cô ta và Tạ Tùy có mờ ám, dựa vào cái gì mà Tịch Bạch có thể kết luận bọn họ không phải là yêu sớm?

"Cái kia. . . Có thể trả cho tôi không?" Phương Duyệt Bạch chỉ vào vật trong tay Tịch Bạch: "Nó là của tôi."

Tịch Bạch nắm chặt chiếc móc khóa, không có ý định trả lại.

Phương Duyệt Bạch tâm mang địch ý hỏi: "Chẳng lẽ cô cũng muốn hỏi tôi, tôi từ đâu mà có cái này?"

"Có thể nói cho tôi biết không?" Tịch Bạch ngước mắt nhìn cô ta.

Phương Duyệt Bạch trong lòng có chút nóng giận, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Tịch Bạch, không biết vì điều gì, cô ta lại cảm thấy có chút chột dạ: "Tôi, tôi không muốn nói cho cô biết."

"Cậu ấy đưa cho cô?"

"Cậu ấy không thể tặng cho tôi sao?" Phương Duyệt Bạch không dám trả lời ngay mặt vấn đề này, chỉ có thể hỏi ngược lại, làm cho bản có chút yên tâm, thoải mái một ít.

Tiếng chuông vào lớp bỗng nhiên vang lên, cắt đứt sự giằng co của hai người.

Tịch Bạch cất chiếc móc khóa vào cặp, xoay người rời đi.

Phương Duyệt Bạch vội vàng gọi lại: "Cô định làm gì? Trả nó lại cho tôi!"

Tịch Bạch nghiêng đầu, liếc cô ta: "Đây không phải là của cô!"

Nếu cậu ấy tặng nó cho cô, như vậy, vĩnh viễn nó cũng không phải là của cô.

...

Sau đó, tin tức An Khả Nhu và Phương Duyệt Bạch xung đột không biết bị ai truyền ra ngoài, cùng lúc đó là lời đồn hẹn hò của Phương Duyệt Bạch và Tạ Tùy cũng bị lôi ra, nghe nói Tạ Tùy đã tặng cho Phương Duyệt Bạch một chiếc móc khóa hình chú chó nhỏ.

Buổi chiều cùng ngày, Phương Duyệt Bạch nghe bạn bè của mình truyền lời lại, nói rằng Tạ Tùy ở trước cổng trường học chờ cô ta. Vì thế nên Phương Duyệt Bạch có chút hưng phấn.

Vừa tan học, cô ta vội vàng thu dọn sách vở chạy ra cổng trường. Từ xa, đã nhìn thấy bọn người Tùng Dụ Chu ngồi trên hàng rào chắn bên cạnh. Nổi bật nhất chính là người nọ, cậu thiếu niên lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn thẳng về núi ải phương xa, con ngươi đen nhánh lộ ra mấy phần khinh cuồng, bất kham.

Phương Duyệt Bạch dừng lại, cố gắng bình ổn lại tâm tình đang kích động của mình.

"Tạ Tùy, cậu tìm mình có việc gì?" Cô ta đỏ mặt hỏi.

Tạ Tùy lười cùng cô ta vô nghĩa, thẳng thắn nói ra: "Đưa nó cho tôi!"

Phương Duyệt Bạch khó hiểu: "Thứ gì? Mình không có lấy cái gì của cậu cả!"

"Phải không?" Tạ Tùy đi tới trước mặt cô ta, nhẹ nhàng đoạt lấy cặp sách của cô ta: "Nếu lão tử tìm được, vậy thì tức là cô đã trộm nó!"

Nhìn khuôn mặt anh tuấn như sắp đóng băng của thiếu niên trước mặt, Phương Duyệt Bạch hô hấp cũng dừng lại, loại người như Tạ Tùy, nếu quả thật biết cô đã trộm đồ của cậu ta thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Tùng Dụ Chu cũng khuyên nhủ: "Bạn học Phương, nếu cô thật sự đã nhặt được móc khóa hình chú chó nhỏ của Tùy ca thì hãy trả cho cậu ấy đi. Đêm Nguyên Tiêu hôm ấy, Tùy ca đã đi tìm suốt một đêm dài."

Nghe nói như thế, Phương Duyệt Bạch chấn kinh một chút, bất quá chỉ là một món đồ trang trí bình thường, có cái gì hiếm lạ, sao có thể để cho Tạ Tùy coi trọng đến như vậy?

Bất chợt, cô ta nhớ tới lời nói của An Khả Nhu, ả ta từng nói mình có chút giống Tịch Bạch, lại nhớ đến vẻ mặt ôn nhu khi nhìn chiếc móc khóa của Tịch Bạch, cùng với ngày ấy Tạ Tùy đã viết lên hoa đăng một chữ "Bạch".

Cô ta giật mình, bản thân hình như đã mơ hồ hiểu ra, thì ra hết thảy đều là chính mình tự đa tình.

Bạn học xung quanh đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn, đua nhau chỉ trỏ, thấp giọng nghị luận.

Phương Duyệt Bạch mặt càng thêm đỏ, cô ta lắp bắp nói: "Mình không có trộm, cái kia là do mình nhặt. . . Là mình nhặt được, vốn muốn trả lại cho cậu. . . Nhưng ngày hôm qua đã bị người khác cầm đi."

"Ai cầm đi?"

Phương Duyệt Bạch ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tạ Tùy, hít sâu một hơi, nói:

"Là. . . Là Tịch Bạch."

...

Editor: Hôm qua bận quá nên hôm nay đăng bù ><
« Chương TrướcChương Tiếp »