Editor: Miền lạ
Chương 38: Nửa đêmTịch Phi Phi mở to mắt, cô ta khó có thể tin mà nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Tịch Bạch.
Một thân lễ phục lấp lánh tinh quang bao trọn lấy dáng người tinh tế của cô. Phần cổ trắng nõn, thon dài như cổ thiên nga trắng. Mọi ánh đèn xung quanh đều dừng lại trên gương mặt của Tịch Bạch, phảng phất như đang thoa giúp cô một lớp phấn phủ lấp lánh, khóe miệng Tịch Bạch mang theo chút ý cười, ánh mắt trong như nước, khí chất vừa ôn nhã, vừa cao quý.
Mặc kệ người khác có nói như thế nào đi chăng nữa, dáng vẻ hai chị em Tịch gia vốn có vài phần tương tự. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Tịch Phi Phi phát hiện, dung mạo của cô ta và Tịch Bạch đã có sự khác biệt càng lúc càng lớn.
Cha mẹ đau lòng thay con gái, nên mỗi ngày đều bảo dì Chu hầm nhiều loại canh dinh dưỡng cho Tịch Phi Phi. Nào là canh gà, canh cá,. . .dần dần, thân thể Tịch Phi Phi phát triển theo phương hướng đầy đặn. Do vậy, ngũ quan cũng ngày một thay đổi.
Mà Tịch Bạch qua tuổi 15, tựa như chỉ sau một đêm bỗng chốc nở rộ thành một đóa hoa kiều diễm, xinh đẹp đến mức khiến người khác phải kinh ngạc.
Tịch Phi Phi vô cùng chán ghét Tịch Bạch, ngậm một bụng ghen tị, cái cảm giác lửa cháy thấu tâm can luôn luôn hiện hữu mỗi khi cô ta nhìn đến người em gái ruột này.
Kiếp trước, Tịch Bạch quá lương thiện, cô không nhìn thấu được bộ mặt điên cuồng ghen tị với cả sự giả nhân giả nghĩa của chị gái, cho nên mới ngây ngốc tin tưởng chị gái thật sự đối xử tốt với chính mình.
Nhưng trên thực tế, Tịch Phi Phi sống cùng với Tịch Bạch hơn mười năm, năm tháng dài dai dẳng này đối với Tịch Bạch mà nói là một loại dày vò, giống như bản thân đang ở dưới Địa Ngục vậy.
Như vậy, trong lòng Tịch Phi Phi mới thoáng cân bằng một ít.
Chị ta muốn cướp đi sự khỏe mạnh của cô, cướp đi sự sủng ái của cô, cướp đi chàng trai mà cô thích, thậm chí cướp đi cả mạng sống của cô. . .
Mà giờ khắc này, Tịch Bạch lạnh lùng nhìn một thân trang phục lộng lẫy của Tịch Phi Phi, hỏi: "Thư mời có thể trả lại cho em được không?"
Tịch Phi Phi gắt gao nắm chặt thư mời trong tay, lui ra phía sau hai bước, tức giận nhìn quanh bốn phía.
Không ít chị em họ trong nhà đứng ở bên cạnh vui vẻ xem náo nhiệt. Trong gia tộc, Tịch Phi Phi luôn luôn là một nàng công chúa kiêu ngạo, nếu cô ta cứ như vậy mà rời đi, về sau không biết còn bị bọn họ chê cười đến bao nhiêu năm.
Tịch Phi Phi cảm giác măt mũi của mình đều mất sạch. Cô đành phải lấy di động ra gọi điện thoại cho cha mình. Rất nhanh, Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi vội vàng chạy đến cửa chính của khách sạn Thế Kỷ.
"Bạch Bạch, sao con lại tới đây. . .?"
Đào Gia Chi nhìn Tịch Bạch toàn thân lễ phục lộng lẫy thì có chút không thích ứng kịp.
"Cha, mẹ, Tịch Bạch rõ ràng đã nói thân thể em ấy không thoải mái, muốn tặng thư mời cho con, hiện tại, em ấy lại đến, đây không phải là cố ý làm cho con xấu hổ sao?"
Cô ta thế mà lại vụng về tìm cho mình một cái bậc thang.
Hai vợ chồng cùng Tịch Phi Phi trao đổi ánh mắt, ngắn ngủi vài giây liền hiểu ý của nhau, trước mặt nhiều thân thích như vậy, nếu bây giờ Tịch Phi Phi không xuống đài được, cả nhà bọn họ đều sẽ mất mặt theo.
Vì thế Đào Gia Chi đem cội nguồn mâu thuẫn hướng về phía Tịch Bạch: "Bạch Bạch, hôm nay rõ ràng là thân thể con không thoải mái, lúc này tại sao lại trách chị con, nếu không phải con đau khổ cầu xin chị gái, năn nỉ nó tham gia buổi tiệc này thì Phi Phi hiện tại cũng sẽ không đứng ở đây. Con làm như vậy. . . Thật sự là không đúng rồi."
"Cha, mẹ, em ấy chính là chán ghét con." Tịch Phi Phi bắt đầu lau nước mắt, giả vờ đáng thương, vô tội.
Tịch Bạch từ đầu tới cuối, một lời cũng chưa nói.
Cô không muốn cùng những người này tranh cãi, bọn họ chuẩn xác đem tất cả nước bẩn tạt thẳng lên người cô, nếu như cô thề thốt biện hộ, liền trở thành trò cười trong mắt người khác rồi.
Như vậy thực thấp kém.
Đúng lúc này, Tịch lão thái thái từ trong khách sạn đi ra: "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, ở đây ầm ĩ cái gì?"
"Chủ tịch."
"Bà nội."
"Mẹ."
Lão phu nhân vừa bước ra, mọi người xung quanh lập tức bày ra thái độ cung kính, nửa chữ cũng không dám nói.
Tịch lão thái thái vừa nãy cũng đã nghe sơ qua đại khái, lúc này trong lòng cũng rõ ràng, bà bình tĩnh nhìn Tịch Bạch, đáy mắt hiện lên một tia thưởng thức.
Đúng là đã làm khó cho nó rồi, tuổi còn nhỏ, thậm chí có phần này ngây thơ nhưng lại bị chính cha mẹ thân sinh và chị gái ruột của mình chỉ trích và vu hãm. Tuy vậy, vẫn có thể nhịn xuống, bình thản không biện minh lấy một câu.
Tịch lão thái thái lại nhìn trang phục lộng lẫy của Tịch Phi Phi, thản nhiên nói: "Nếu ta nhớ không lầm, con không có trong danh sách khách mời, tại sao cũng đến đây?"
"Bà nội! Là Tịch Bạch năn nỉ con đến! Hôm nay, thân thể em ấy không tốt, lại sợ bà nội thất vọng nên con mới thay mặt em ấy đến đây. Bây giờ, em ấy lại không chịu thừa nhận, cha mẹ có thể làm chứng cho con."
Tịch lão thái thái quét mắt nhìn hai vợ chồng Tịch Minh Chí một chút: "Phải không?"
"Là. . . Đúng vậy." Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí nhìn ánh mắt chăm chú của mẹ mình, hiển nhiên có chút chột dạ.
Lúc này, Tịch Bạch mới thấp giọng biện minh một câu: "Không phải như thế."
Tịch lão thái thái vỗ tay cô, sau đó nói với Tịch Phi Phi: "Xem ra là con không hiểu, ta liền nói đơn giản cho con được rõ ràng."
Bà quét mắt nhìn mấy chị em Tịch gia xung quanh: "Chị em trong nhà, người có thể tới ta đều gửi thư mời. Tại sao chỉ một mình Tịch Phi Phi không có? Là bởi vì con phạm sai lầm mà không biết hối cải. Con cho rằng dùng thư mời của em gái mình thì có thể bước vào được sao? Ta nói cho con biết, ngày hôm nay nếu con dám bước qua cánh cửa này nửa bước, ta nhất định sẽ gọi người đến đánh con ra ngoài."
Tịch Phi Phi mở to hai mắt, cô ta cảm nhận được, bọn chị em xung quanh đang dùng ánh mắt không mấy hay ho đùa cợt mình, hai má cô ta đỏ ửng, cắn răng nói: "Nếu không phải Tịch Bạch năn nỉ con, căn bản con cũng sẽ không đến. . ."
"Chị! Chị nhất định phải bức em mang ra chứng cứ chị làm hỏng váy thì chị mới vừa lòng sao?"
Tịch Phi Phi hoài nghi nhìn Tịch Bạch: "Em có chứng cớ gì?"
Tịch Bạch thản nhiên nói: "Thợ may đã nói, vết cắt này là do có người làm, làm được cũng phi thường có kỹ xảo, chỉ cần em mặc vào, đường chỉ sẽ dần dần đứt đoạn. Chị không phải muốn ngăn cản em tham gia buổi tiệc hằng năm này sao? Chị trăm phương, nghìn kế suy tính muốn em ở buổi tiệc này làm mặt mũi cả nhà chúng ta đều mất sạch phải không?"
Lời vừa nói ra, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí đều ngây ngẩn cả người, bọn họ luôn luôn thiên vị Tịch Phi Phi nhưng nếu Tịch Phi Phi thật sự làm ra loại chuyện ác độc, hãm hại Tịch Bạch, bọn họ cũng sẽ rất khó tha thứ.
Đặc biệt là người sĩ diện như Tịch Minh Chí, ông tuyệt đối không chấp nhận được, việc con gái nhà mình bị mất mặt trước người khác.
"Phi Phi, chuyện em con nói đều là sự thật sao?"
"Con thật sự đã làm chuyện như vậy?"
Tịch Phi Phi lắc đầu liên tục, lớn tiếng phân minh: "Nói bậy! Nó nói bậy, con chỉ là dùng móng tay vẽ một đường mà thôi, nào có nghiêm trọng như thế?"
Lời vừa nói ra, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ.
Tịch Phi Phi vội vàng che miệng lại, cô ta nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Tịch Bạch, bấy giờ mới chợt nhận ra, mình đã bị tính kế!
Tịch lão thái thái sắc mặt thoáng dễ chịu, ánh mắt càng tỏ ra sự hài lòng, hiển nhiên đối biểu hiện của cô tương đối ưng ý.
Lúc này, trợ lý Tần mới mở miệng: "Bộ lễ phục này giá trị xa xỉ, nếu như tiểu thư Phi Phi đã làm hỏng nó, chuyện bồi thường nên tính như thế nào. . .?"
Đào Gia Chi vốn muốn lôi kéo Tịch Phi Phi đang khóc thảm thiết rời đi, chợt nghe thấy câu này, vội vàng quay đầu lại nói: "Đều là chị em trong nhà, nói chuyện bồi thường gì chứ?"
"Đây là lễ vật chủ tịch tặng riêng cho tiểu thư Tịch Bạch, có cần bồi thường hay không đều do tiểu thư Tịch Bạch quyết định."
Đào Gia Chi nhìn sang lão phu nhân, bà biểu hiện bình tĩnh, híp mắt không nói một lời, tựa hồ cũng đang đợi câu trả lời của Tịch Bạch.
Cuối cùng, mẹ cô đành quay qua khuyên nhủ Tịch Bạch: "Bạch Bạch, con và Phi Phi là chị em, chuyện riêng của nhà chúng ta thì nên về nhà đóng cửa tự giải quyết, ở bên ngoài cãi nhau thật sự rất mất mặt, con hiểu không?"
Đóng cửa tự mình giải quyết?
Tịch Bạch cười lạnh, mấy năm nay nhà bọn họ đã đóng cửa tự giải quyết vấn đề, còn thiếu sao?
"Lễ phục hỏng thì cũng đã hỏng rồi, dù cho có tìm được một thợ may chuyên nghiệp cũng sẽ không biến nó trở về bộ dạng hoàn hảo như ban đầu được. Nếu chị đã thừa nhận việc này là do chị làm, vậy thì hãy bồi thường lại bằng giá gốc đi."
Tịch Phi Phi khó có thể tin: "Mày nói cái gì? Giá gốc? Mày điên rồi sao?"
Tịch Bạch còn chưa trả lời thì mấy chị em họ xung quanh đã nhanh miệng đứng ra bênh vực kẻ yếu.
"Làm hỏng lễ phục của người ta, nên bồi thường là đúng rồi! Đây là chuyện đương nhiên, không phải sao?"
Tịch Minh Chí buông tiếng thở dài: "Được rồi, sẽ lấy tiền tiêu vặt của Phi Phi bồi thường hết cho con."
Tịch Bạch biết, nếu như thật sự lấy tiền tiêu vặt của chị ta để trừ vào bộ lễ phục này, chỉ sợ thêm mấy năm nữa chị ta mới có thể trả hết nợ.
Tịch Minh Chí đã nói như vậy trước mặt lão thái thái và họ hàng, cũng có thể ngầm nhận ra bọn họ thật sự không nỡ để Tịch Phi Phi chịu ủy khuất.
Tịch Bạch nói: "Chị có cả một tủ quần áo, hay là đem hết chúng đi bán, tuy rằng không biết có thể bù lại hết hoàn toàn hay không nhưng chị yên tâm, em sẽ không để ý đâu."
Đã phạm sai lầm thì nhất định phải bị trừng phạt. Tịch Bạch sẽ khiến cho Tịch Phi Phi lĩnh hội sâu sắc đạo lý này.
Lời vừa nói ra, Tịch Phi Phi sắc mặt đại biến: "Cha, cha xem nó. . ."
"Câm miệng, còn ngại không đủ mất mặt sao? Tịch Bạch nói cái gì thì chính là cái đó, theo cha về nhà!"
Nháo loạn một hồi, quần chúng xung quanh cũng cảm thấy mỹ mãn bỏ đi.
Tịch Bạch đến bên cạnh Tịch Phi Phi, đoạt lấy thư mời, vẻ mặt bình thản không thèm để ý đến biểu cảm ấm ức của chị ta, cô đi theo bà nội và trợ lý Tần bước vào bên trong.
Tịch Phi Phi bước đi chậm chạp trở về đoạn đường cũ, người bên ngoài thấp giọng trao đổi, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt, tựa như một con dao, từng chút, từng chút rạch lên tấm lưng mỏng manh của Tịch Phi Phi.
Mỗi một dao, đều mang theo rất nhiều máu tươi.
**
Ở đại sảnh, nơi diễn ra dạ tiệc, vô cùng đông đúc và náo nhiệt đến choáng ngợp.
Tịch lão phu nhân dẫn theo Tịch Bạch đi xã giao khắp nơi, giới thiệu cô cho rất nhiều đối tác làm ăn với công ty.
Tịch Bạch đối với loại xã giao như thế này, biểu hiện cũng không được tốt cho lắm, nhưng do thái độ chân thành và sự lễ phép của mình mà cô đã thu hoạch được không ít sự hảo cảm của mấy vị tân khách.
Những người chú bác của cô ở xa xa nhìn Tịch Bạch đi theo lão phu nhân, cũng có đôi chút kinh ngạc.
Đứa con gái luôn âm thầm thu mình của Tịch Minh Chí thế mà đột nhiên được lão phu nhân sủng ái, suốt cả buổi tiệc đều mang theo cô đi giao thiệp xung quanh, giúp Tịch Bạch mở rộng quan hệ.
Ngay cả con cái ưu tú trong nhà bọn họ đều không có được loại vinh dự này như Tịch Bạch.
Chẳng lẽ, Tịch lão phu nhân đã có phó thác gì đối với cô sao?
Trong lòng mỗi người ở đây đều có những tính toán nhỏ nhặt.
Trên sân khấu, truyền đến giai điệu động lòng người của đàn dương cầm. Đó là tiếng đàn của Tịch Tĩnh, con gái bác hai cô, chị ấy đang diễn tấu khúc Chopin.
Tịch Tĩnh mặc một chiếc váy trắng thanh lịch, yên lặng ngồi ở trước đàn dương cầm, đầu ngón tay linh hoạt di chuyển trên phím đàn, thái độ vừa ưu nhã, vừa hào phóng.
Tịch Bạch cảm thấy, người chị họ Tịch Tĩnh này của cô mới đích thực là một tiểu thư khuê các, không chỉ ưu tú, mĩ lệ mà còn có cả trí tuệ. . .Tịch Phi Phi đem so sánh với chị ấy thì thật sự còn kém rất xa. Tương lai của tập đoàn Tịch Thị nếu phải lựa chọn một người thừa kế thì theo Tịch Bạch, người được chọn hẳn là một người như Tịch Tĩnh vậy.
Tịch Bạch thưởng thức bài diễn tấu của chị họ, lại không có chú ý đến, có một chàng trai đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cô.
"Là Tịch Bạch sao?"
Tịch Bạch liếc mắt thì nhìn thấy một thiếu niên tây trang, giày da phẳng phiu bước đến.
Bộ âu phục đen tuyền rất cân xứng với cơ thể của anh ta, caravat được thắt vô cùng tỉ mỉ, tuổi của anh ta tuy rằng xấp xỉ tuổi của Tịch Bạch nhưng bất quá lại mang đến cho người khác một cảm giác thành thục và ổn trọng. Ngũ quan người này cũng vô cùng anh tuấn và cuốn hút.
"Em còn nhớ anh không?"
Tịch Bạch nhìn anh ta hồi lâu, không xác định hỏi: "Lệ Sâm?"
Lệ Sâm khóe mắt gợi lên ý cười ấm áp: "Thì ra vẫn còn nhớ anh."
"Như thế nào lại quên, trước kia, chúng ta cũng đã từng chơi chung với nhau."
Lệ Sâm là thái tử gia của tập đoàn Lệ Thị, muôn vạn sủng ái của gia đình đều dồn hết lên người anh ta.
Lệ gia và Tịch gia có quan hệ hoà hảo, khi còn nhỏ, Tịch Bạch thường xuyên nhìn thấy Lệ Sâm. Vị tiểu thiếu gia này mặc kệ là đi tới đâu, cũng là một bộ dạng nghiêm túc, cử chỉ, lời nói đều nhất mực lễ phép.
Lệ Sâm đánh giá Tịch Bạch, ánh mắt khó có thể tin nhìn cô: "Thật lâu đã không nhìn thấy em, thế mà em đã thay đổi rất nhiều, còn xinh đẹp hơn trước."
"Cám ơn anh Lệ Sâm." Tịch Bạch cùng Lệ Sâm hàn huyên vài câu: "Bây giờ anh đang học đại học phải không?"
"Ừ, là S đại."
S đại tọa lạc ở Giang Thành, là trường đại học ưu tú nhất toàn quốc.
Tịch Bạch có chút hứng khởi: "Em cũng chuẩn bị thi S đại, không biết có thể đậu hay không?"
"Anh nhớ, năm nay em đang học cấp 3."
Tịch Bạch không nghĩ đến Lệ Sâm còn nhớ đến cấp học của mình, cô cười gật đầu: "Đúng vậy, năm nay đã lên cấp ba, nhất định phải nỗ lực học tập, cố gắng thi đậu trường đại học tốt nhất."
"Tài liệu ôn thi của anh vẫn còn, có thời gian, anh sẽ mang đến cho em, chắc hẳn là sẽ giúp ích được cho em một phần nào đó."
Bên trong con ngươi Tịch Bạch lộ ra sự kinh hỉ: "A, vậy em cảm ơn anh Lệ Sâm truớc nhé!"
Năm Lệ Sâm thi đại học, không chỉ đậu S đại mà anh còn là thủ khoa toàn thành phố. Việc Lệ Sâm cho Tịch Bạch mượn tài liệu mà nói, nhất định là một cái trợ lực cực kỳ to lớn!
Hai người trò chuyện đôi chút thì khúc diễn tấu của Tịch Tĩnh cũng đã xong.
Mọi người lễ phép vỗ tay, Tịch Tĩnh nhấc váy đi đến trung tâm sân khấu, ưu nhã cúi đầu trước mọi người.
Kế tiếp, liền đến phiên Tịch Bạch diễn tấu đàn violoncello.
Một vài trợ lý đã đem đàn violoncello cẩn thận đặt lên trên sân khấu.
So với đàn dương cầm mà nói, phần trình diễn đàn violoncello có lẽ không ưu nhã và mĩ lệ bằng. Dưới ngọn đèn, cánh tay thon dài của cô khéo léo tấu một khúc, thân thể cũng theo đó mà chuyển động, Tịch Bạch nhắm mắt lại, dần dần đắm chìm trong cảm xúc của chính mình.
Giai điệu trầm thấp của đàn violoncello tựa như một chiếc hộp nhỏ phủ đầy bụi đã nhiều năm, đột nhiên bị người khác mở khóa, phát ra chút thanh âm cổ xưa thần bí, lan tỏa ra bên ngoài, hết thảy đều mang lại cho người ta cảm giác có chút cũ kỹ nhưng lại đầy ý vị.
Một khắc kia, ánh mắt Lệ Sâm ngưng đọng, cô ấy giống như một tinh linh đang bay lượn, cười đùa trong thế giới thần tiên của riêng mình, xinh đẹp đến động lòng người.
Người xung quanh đều bị giai điệu này hấp dẫn ánh mắt, thậm chí ngay cả người luôn kiêu ngạo như Tịch Tĩnh cũng bị tiếng đàn đàn violoncello của Tịch Bạch hấp dẫn, chỉ biết ngắm nhìn cô, trong con ngươi là sự kinh diễm không thể tin được.
Đứa con gái không xuất sắc và chưa bao giờ được sủng ái của chú ba. . . Xem ra, cô em họ này nếu không lên tiếng thì thôi, còn một khi đã lên tiếng thì ắt sẽ vô cùng nổi bật.
Tấu xong một khúc, Tịch Bạch buông đàn violoncello, đi đến trước đài, cúi đầu chào mọi người, toàn bộ đại sảnh, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Tịch lão thái thái đứng từ xa nhìn cô, đáy mắt lại có chút ít ý vị thưởng thức.
Bà tin tưởng mắt nhìn của mình, Tịch Bạch quả thật là một nhân tài hiếm có.
Tịch Bạch hai má có chút phiếm hồng, tâm tình cũng hơi kích động. Đây là lần đầu tiên cô lộ diện trước mặt trưởng bối và những chị em trong nhà. Quá khứ, những người này chưa từng đặt cô vào mắt, bởi vì bọn họ đều biết, sự tồn tại của Tịch Bạch chỉ là để làm kho máu dự trữ cho một cô gái đầy bệnh như Tịch Phi Phi.
Ai sẽ đem một cái "đồ vật" đặt vào trong mắt?
Bất quá sau đêm nay, có lẽ bọn họ phải thay đổi suy nghĩ của mình rồi.
Cả buổi tiệc này, Lệ Sâm đều đi theo bên người Tịch Bạch, nói chuyện phiếm với cô rất nhiều, hai người vốn đã lâu không gặp trò chuyện rất vui vẻ, Tịch Bạch đã thỉnh giáo một vài bí quyết học tập của anh ta.
Trong nháy mắt, tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm đã vang lên.
Mọi người đều đặt ly rượu sâm banh xuống bàn, cùng nhau đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh, ngắm nhìn bầu trời đêm dâng lên từng đợt pháo hoa tràn đầy sắc màu.
Tịch Bạch cùng mọi người nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một chàng trai đứng dưới bầu trời đầy tuyết, giương mắt lên nhìn toà khách sạn cao ngất kia, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu những bông hoa tuyết trắng xóa không ngừng rơi xuống.
Trái tim Tịch Bạch như bị ai đó khoét đi một miếng.
Ánh mắt mọi người đều bị pháo hoa rực rỡ trên bầu trời hấp dẫn, ai cũng ngẩng đầu tán thưởng, duy chỉ có Tịch Bạch, cô cúi đầu, kinh ngạc nhìn xuống phía dưới.
Lệ Sâm chú ý tới sự khác thường của Tịch Bạch, theo ánh mắt của cô mà nhìn xuống. Và anh ta cũng đã nhìn thấy một người thiếu niên tay dắt xe đạp, yên tĩnh đứng dưới bầu trời đầy tuyết.
"Cậu ta là bạn của em sao?" Lệ Sâm tò mò hỏi: "Tại sao lại đứng trong tuyết thế kia?"
Tịch Bạch chìm đắm trong buổi tiệc xa hoa, vừa vui vẻ, lại náo nhiệt, thế mà Tạ Tùy, cậu ấy vẫn đứng ở bên dưới đợi cô!
Cậu ấy muốn cùng cô đón năm mới!
Giờ phút này, Tịch Bạch chẳng còn quan tâm cái gì gọi là lễ phép, cái gì gọi là dáng vẻ ưu nhã nữa, trong mắt cô chỉ có người thiếu niên cô độc kia thôi.
Giống như một cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, vào lúc 12 giờ đêm, cô gái nhỏ đã nhấc váy lên, vội vàng chạy xuống lầu.
...
Editor: Tùy ca~