🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor: Miền lạ
Chương 3: Tổn hại âm đứcThứ nhất, các cô gái điều muốn ăn nồi lẩu này. Thứ hai, là Tạ Tùy đã mời các cô, bọn họ đã cho các cô mặt mũi thật lớn. Trong trường học, không phải ai cũng đủ tư cách để Tạ Tùy mở miệng đâu.
Các cô gái cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tùng Dụ Chu dẫn đầu tự giới thiệu: "Anh tên Tùng Dụ Chu, ban 19, Tùy ca thì mọi người đều biết cả rồi. Đây là Tương Trọng Ninh, đây là. . . Ôi trời nhiều người quá, nói mấy em cũng không nhớ được."
Mấy nam sinh kế bên lập tức kêu gào lên: "Tại sao không giới thiệu mấy đứa tao nữa.''
Tùng Dụ Chu cười nhẹ: "Tóm lại, mọi người gọi ca ca cũng được, gọi tiểu ca ca cũng được, tùy tiện đi."
"Tùng Dụ Chu lại chiếm tiện nghi của mấy em gái kìa."
"Biến đi!"
Những thanh niên này trên người mang theo sự bất cần cùng bộ dạng ngoan ngoãn, ôn hòa của các cô hoàn toàn khác biệt.
Các cô gái thè lưỡi cũng tự giới thiệu, liền xem như quen biết.
Bởi vì Tạ Tùy ngồi ở vị trí phía ngoài cùng, các cô gái liền đẩy Tịch Bạch ngồi bên cạnh cậu ta.
Trên người của cậu tản mát ra sự hấp dẫn trí mạng. Mặc dù Tịch Bạch trùng sinh trở về nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự ảnh hưởng kia, cô cảm giác được trái tim mình ngày càng đập nhanh hơn.
Phục vụ đưa menu đến, các thanh niên tự giác đem nó đến tay Tạ Tùy.
Ngày thường, Tạ Tùy cơ hồ không có cùng nữ sinh chung đυ.ng, liền tự tiện gọi món ăn, Tùng Dụ Chu chen chân vào đạp ghế dựa của cậu ta.
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Làm sao?"
Tùng Dụ Chu nhìn vào mắt cậu ý bảo: "Lão Đại, con trai phải phong độ!"
Tạ Tùy là không hiểu gì về hai chữ phong độ, bất quá cậu nhìn Tịch Bạch bên cạnh im lặng như gà nhỏ thì liền đem menu đưa cho cô.
Tịch Bạch tiếp nhận menu, không chút suy nghĩ, dựa theo thói quen ở quá khứ gọi vài món ăn sau đó còn hỏi bạn mình: "Các cậu muốn ăn gì?"
"Aiyo, chúng mình đang giảm béo đó."
"Không ăn, không ăn, cậu chọn đi."
Tịch Bạch: ...
Vừa rồi cũng không biết là ai nói đói đến hận không thể ăn hết mọi thứ. Lúc này lại giả vờ như thế.
Tịch Bạch đem menu trả cho Tạ Tùy, Tạ Tùy nhận lại menu muốn gọi thêm nhưng. . .
Thịt ba chỉ cô đã gọi; thịt bò mềm cô cũng gọi . . . Ngay cả món Tạ Tùy thích nhất cô đều gọi hết cả.
Cậu nhíu mày nhìn về phía Tịch Bạch, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia khó hiểu.
Tịch Bạch đem vài sợi tóc vén ra sau tai lộ ra khuôn mặt trắng ngần, vẻ mặt thập phần ôn nhu. Cô cúi đầu khuấy chén nước chấm nhìn thật hồn nhiên.
Cậu cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái.
Tạ Tùy không có gì để chọn liền đem nó đưa cho Dụ Chu.
"Hiếm khi Tùy ca không gọi món ăn nhỉ."
Dụ Chu tiếp nhận thực đơn, cười híp mắt nói: "Oa. . .em gái, có phải em là người yêu kiếp trước của Tùy ca không? Những món cậu ấy thích em đều gọi hết rồi!"
Tịch Bạch nghe vậy, động tác cầm đũa hơi ngừng lại. Cô ngẩng đầu, phát hiện Tạ Tùy cũng đang nghi ngờ nhìn mình.
Cô tâm hoảng ý loạn, thấp giọng nói: "Tôi. . . chọn qua loa thôi, ăn lẩu không phải đều là những cái này hay sao."
"Vậy cũng quá chuẩn rồi, Tùy ca ăn cái gì cũng xoi mói cực kỳ, có món tuyệt đối không ăn, có món nhất định phải ăn. Cậu chọn những món này đều là món cậu ta thích. Cũng quá trùng hợp rồi."
"Ngô. . ."
Được rồi, chính là bởi vì Tạ Tùy ăn cái gì cũng xoi mói cho nên từ trước đến nay người không kén ăn như Tịch Bạch mới có thể theo bản năng chọn món cậu ta thích.
Cô biết rõ thói quen sinh hoạt của cậu ta mà.
Kiếp trước, khi hắn ôm cô trở về nhà điều dưỡng một khoảng thời gian, quan hệ hai người vô cùng thân mật thậm chí đã vượt qua mức tình yêu cuồng nhiệt của các cặp tình nhân.
Nhưng mà bọn họ không phải tình nhân, bởi vì. . .
Trong một lần đua xe có một sự kiện xảy ra ngoài ý muốn, Tạ Tùy đánh mất năng lực của một người đàn ông.
Tịch Bạch không biết khi nào Tạ Tùy gặp chuyện không may, chắc có lẽ là thời trung học ở kiếp trước, cô cùng Tạ Tùy lúc ấy thực không quen biết.
Thời điểm cô gặp được Tạ Tùy, hắn đã không còn chơi đua xe, cũng không đánh quyền anh nữa, giấc mộng của cậu ta cũng tan biến, đáy mắt không hề có sự sắc bén như lúc trước.
Cậu ta hiện tại xem ra vĩnh viễn sẽ không trở thành loại người bình thường kia chín giờ sáng đi làm, chiều năm giờ về nhà đâu.
Cái ngày tuyết rơi trắng xóa ấy, Tịch Bạch mặc đồ bệnh nhân đơn bạc từ trong bệnh viện trốn ra rồi ngất ở ven đường. Tạ Tùy nhặt cô trở về, cậu ta nổi cơn điên cuồng, đau lòng vì cô, nâng niu cô, yêu cô, hôn cô. . . Nhưng bất lực, ẩn nhẫn đến cực hạn.
Nghĩ tới đoạn thời gian mà mình trải qua, Tịch Bạch trong lòng run sợ.
Vốn cho là mình sẽ cùng chàng trai có chút âm u này làm bạn cả đời nhưng lại ngoài ý muốn chết đi...
Tịch Bạch sẽ không để việc này xảy ra.
Sau bữa cơm, Tạ Tùy lấy ví tiền màu đen của mình ra đưa cho Tùng Dụ Chu đi tính tiền.
Tịch Bạch: "Chúng ta chia nhau trả."
Các cô gái cũng lập tức nói: "Đúng vậy, chia đôi mới phải."
Tùng Dụ Chu cười nhạt nói: "Có Tùy ca ở đây, chưa bao giờ để con gái trả tiền đâu."
Tịch Bạch biết gia cảnh Tạ Tùy cũng không gọi là tốt nhưng cậu ta có thể kiếm tiền vì cậu ta biết đánh và biết liều mạng. Tạ Tùy ở chỗ đấu quyền anh cả đêm, có đôi khi vận khí tốt có thể kiếm được số tiền lên đến 4 con số. Đương nhiên, còn có thể nhiều hơn nếu cậu ta đua xe với những thiếu gia hào môn.
Nhìn cậu, Tịch Bạch tin tưởng trên thế giới này không có chuyện gì Tạ Tùy muốn mà không thực hiện được.
Cậu ta tựa như ngọn lửa thiêu đốt hừng hực cuồng vọng mà phóng túng.
Chỉ tiếc chuyện ngoài ý muốn kia, chung quy cũng vì Tạ Tùy tuổi nhỏ mà cuồng vọng. . .
**
Tịch Bạch không có ngồi xe mà tản bộ về nhà cho tiêu thực .
Cô nhìn tiệm hoa tươi ngoài tiểu khu, cửa hàng thực phẩm, đồ ngọt. . . Nhìn chú, dì trong cửa hàng thét to với nhau, dáng vẻ bận rộn, hết thảy đều thân thiết, quen thuộc.
Cô tựa như đang ở trong một giấc mơ dài, ở trong mơ đi hết cả cuộc đời.
Nhà Tịch Bạch ở tiểu khu xa hoa và hiện đại nhất của trung tâm thành phố. Nơi có nhiều căn biệt thự tráng lệ.
Hoàn cảnh chung quanh biệt thự thanh u, yên tĩnh có dòng chảy Tiểu Kiều, cũng có dây leo Lục La. Trước cửa nhà Tịch Bạch trồng đầy các loại hoa tươi, một năm bốn mùa thay phiên nở rộ phi thường rực rỡ.
Cô đã từng vui vẻ hưởng thụ cảm giác mát lành của tự nhiên và cũng đã từng khát khao cuộc sống tốt đẹp này.
Tìm một công việc ổn định, gả cho người mình yêu, sinh 2 cục cưng nhỏ, nuôi một con mèo, ngày ngày vui vẻ, ấm áp.
Nhưng mà ngay cả giấc mộng bình thường này đến cuối cùng lại trở thành hy vọng xa vời, đừng nói đến kết hôn sinh con, ngay cả yêu đương cha mẹ cũng cấm cản bởi vì từ nhỏ sứ mệnh của cô chính là trở thành "kho máu" của chị gái, chị gái cần thì chị ấy lấy.
Dựa vào cái gì.
Tịch Bạch về nhà, trong nhà không có ai, chỉ có dì giúp việc bận rộn ở trong phòng bếp.
Cô nằm ở trên giường lấy di động ra lại thấy được hai phút trước chị gái phát weibo cùng cả nhà đi ăn cơm *chụp* *chụp*
"Có cha mẹ yêu thương, mình có cảm giác mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, mình nhất định sẽ tiếp tục kiên trì! Yêu mọi người!"
Tịch Bạch kéo xem bình luận, cả nghìn bình luận đều cùng chung một nội dung cổ vũ chị gái.
Bất quá, cô nhìn thấy một bình luận khác biệt hơn mấy cái khác.
"Kỳ quái, người một nhà ăn cơm, vì cái gì cô em gái không có mặt thế?"
Bình luận này như một giọt nước rơi vào trong biển lớn, rất nhanh liền trôi đi mất.
Tịch Bạch trong lòng coi như có chút an ủi, ít nhất ở đài truyền hình cô đã cho mọi người biết đến sự tồn tại của mình.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cô cũng không sốt ruột.
Tịch Bạch nghỉ ngơi chốc lát rồi bước vào phòng tập. Nơi này ngày thường là phòng chị gái học khiêu vũ, cây đàn violoncello của cô cũng đặt ở trong này.
Hai chị em lúc còn rất nhỏ đã học nghệ thuật rồi. Chị cô thích khiêu vũ mà Tịch Bạch khi đó cái gì cũng đều không hiểu, chị gái nhường cho cô kéo đàn violoncello, tương lai có thể vì chị ấy đệm nhạc. Tịch Bạch chỉ biết ngây ngốc học đàn violoncello.
Đàn violoncello trình độ khó đạt 5 sao. Bất quá Tịch Bạch vẫn kiên trì. Cuối tuần, bất chấp mưa gió ôm cây đàn violoncello cồng kềnh đi đến lớp.
*Ảnh minh họa đàn violoncelloSo với vũ đạo của Tịch Phi Phi mà nói thì quá trình học đàn violoncello vô vị và chán nản hơn rất nhiều. Nếu được lựa chọn, mặc kệ có thích hay không, cô cũng sẽ kiên trì.
Cô kéo bản Elgar
, tính thời gian, bà nội hẳn là sắp tới đây.
Ngày hôm nay ở kiếp trước, sau tiết mục phỏng vấn, bà nội liền đến nhà, mọi người hợp lực phê phán Tịch Bạch, cho rằng những lời nói của cô trên khán đài là đại nghịch bất đạo.
Mẹ cô thậm chí còn than thở, khóc lóc chỉ trích cô không có lương tâm, không biết cái gọi là tình thân.
Tịch Bạch bị mẹ mắng lệ rơi đầy mặt, thực lòng sám hối "Xin lỗi".
...
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, dì Chu thẩm nói với Tịch Bạch: "Tiểu thư, lão phu nhân đến."
"Oh, tôi biết rồi!" Tịch Bạch buông đàn violoncello xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Phòng khách bên dưới, lão thái thái ngồi nghiêm chỉnh trên sopha, tóc mới chỉ bạc trắng một ít, bà mang kính mắt, ăn mặc tương đối bình thường.
Tịch Gia là một tập đoàn kinh doanh lớn cũng coi như là hào môn thế gia. Trong nhà con cái nhiều, tuy bà nội tuổi tác đã cao nhưng tinh thần sáng suốt vẫn có thể điều hành tập đoàn. Cha của Tịch Bạch cũng không bằng anh em trong nhà, vỏn vẹn chỉ có một công ty kinh doanh nhỏ.
Bởi vậy ở Tịch Gia, cha mẹ đều phải nhìn sắc mặt bà nội, ngày thường cũng hỏi han ân cần, đầy đủ.
Quá khứ, Tịch Bạch rất sợ bà nội. Cô cảm thấy bà thật nghiêm khắc.
Nhưng khi Tịch Bạch sắp chết, chỉ duy nhất bà nội ở cạnh cô.
Bà tính cách lý trí, bình tĩnh, tâm địa lại thiện lương .
Trước mắt xem ra, trong nhà này duy nhất bà nội có thể che chở cho cô.
"Rất xa liền nghe thấy âm thanh đàn violoncello, bà đoán được là con nhưng lại không mấy xác định, kỹ năng đánh đàn của con sao đột nhiên tốt đến như vậy?"
Tịch Bạch đời trước đã trải qua quá trình học tập vô cùng gian nan. Các giải thưởng, huân chương nên lấy thì cũng đã lấy. Đời này, tài nghệ của cô cùng tuổi mười bảy nhất định là cách biệt một trời.
"Có thể trong khoảng thời gian này con tập luyện tương đối chịu khó."
"Chăm chỉ là tốt, bà thích những đứa bé chăm chỉ, đến đây ngồi bên người bà nội."
Tịch Bạch ngoan ngoãn ngồi xuống cầm tay bà nội. Cô muốn thay đổi mọi thứ bằng lòng thân cận với bà nội, càng không sợ bà nữa.
"Bà hôm nay có xem trực tiếp, con ở trên sân khấu nói những lời rất có thâm ý. Bà liền qua đây thăm con một chút, cũng muốn nghe suy nghĩ của con."
Kiếp trước, bà nội đến đây là để hỏi tội, Tịch Bạch cũng vì vậy trước mặt bà không còn được thương yêu.
Hiện tại tình hình hoàn toàn khác biệt.
"Con nói thời điểm bạn chiến đấu cùng quỷ dữ thì hãy đề phòng bản thân sẽ biến thành chúng. Rốt cuộc là có ý tứ gì?"
"Bà nội, cháu không có ý tứ gì cả, cháu cảm thấy bất kể là chuyện gì phát sinh đều có hai mặt của nó. Người thiện lương không nhất định lương thiện, điều không tốt không nhất định hoàn toàn xấu. Cháu hi vọng chị em cháu sẽ cùng nhau nỗ lực phấn đấu."
Từ bé đến lớn bà luôn im lặng không nhiều lời với đứa nhỏ này nhưng không ngờ tư tưởng giác ngộ của nó lại cao như thế. Khi xưa quả thật xem nhẹ đứa cháu nội này.
Lão thái thái trước kia không quá thích hai chị em này, người chị quá mức khoa chương, bất quá bởi vì bị bệnh vẫn khiến người ta yêu thích. Đứa nhỏ hơn thì quá mức thẹn thùng, ngại ngùng, không thể đảm đương, không đủ thông minh, không thành được châu báu.
Trong nhà con cái đông đúc nên bà cũng không coi trọng hai đứa nhỏ này.
Hiện tại, bà nhìn Tịch Bạch bên người, ngược lại là cảm nhận một tia sáng nhỏ.
Hết thảy còn hơi sớm, bà sẽ chậm rãi quan sát.
Tịch lão thái thái nắm tay Tịch Bạch: "Rất tốt, bình thường luyện đàn nhiều một chút, đọc sách thêm để trao dồi chính mình, biết không?"
"Vâng ạ, bà nội."
Lúc này, cửa chính mở ra, nhà ba người vừa dạo phố xong náo nhiệt về nhà.
Cha mẹ hai tay xách túi lớn, túi nhỏ những quần áo, giày dép mới cho Tịch Phi Phi.
Nhìn thấy Tịch lão thái thái, cha mẹ cô sắc mặt lộ ra kinh ngạc.
"Mẹ, sao người lại tới đây? Sao không gọi điện thoại cho chúng con, đã vậy còn bắt mẹ phải chờ, thật là không nên. . ."
"Không sao." Tịch lão thái thái nói: "Ta đến xem con bé."
Tịch Phi Phi vội vàng đi đến bên người bà nội ân cần kéo tay bà: "Bà nội, thật vui vì bà đến thăm con."
"Ta tới xem Tịch Bạch." Tịch lão thái thái rút tay ra khỏi Tịch Phi Phi
rồi vỗ nhè nhẹ lên tay Tịch Bạch: "Đứa nhỏ này, hôm nay biểu hiện không tệ, ta đến đây cùng nó tâm sự."
Tịch Phi Phi sắc mặt có hơi đen xuống nhưng vẻ mặt không vui nhanh chóng biến mất, trên mặt nàng lập tức đầy tươi cười: "Hai chị em con cùng nhau bồi bà nội nói chuyện phiếm."
Tịch lão thái thái nhìn con dâu trong tay túi lớn, túi nhỏ, hỏi: "Ra ngoài đi dạo phố à? Như thế nào lại không mang Tịch Bạch cùng đi?"
Đào Gia Chi nói: "Đứa nhỏ này cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm."
"Vậy chắc cũng có mua cho nó quần áo mới phải không?"
Đào Gia Chi sắc mặt không tốt, lúng túng nói: "Rất nhiều quần áo phải mặc thử mới biết được. Bạch Bạch không cùng với chúng con thật không dễ mua."
Tịch lão thái gật gật đầu: "Nói như vậy nhiều quần áo như thế đều là mùa cho một mình Phi Phi?"
"Cái này. . ."
Đào Gia Chi không rõ vì cái gì ngày thường Tịch lão thái bận rộn như thế đột nhiên quan tâm Tịch Bạch, có chút trở tay không kịp: "Kia ngày khác con mang Tịch Bạch đi mua quần áo mới."
"Không cần, công việc của con cũng rất bận rộn."
Tịch lão thái lấy trong ví ra một tấm thẻ đưa cho Tịch Bạch: "Muốn ăn cái gì, mua cái gì thì dùng, đừng ủy khuất chính mình, con cũng không dễ dàng."
Đương nhiên, câu "Con cũng không dễ dàng" là có thâm ý khác. Tịch lão thái cảm thấy cả nhà này đối xử với Tịch Bạch có chút thua thiệt.
Tịch Phi Phi nhìn bà nội đưa cho Tịch Bạch một tấm thẻ, đáy mắt lóe lên ghen tị.
"Bag nội, con không cần."
Tịch Minh Chí mở lời: "Bà nội cho con, còn hãy nhận đi."
Cha cô lên tiếng, Tịch Bạch lúc này mới dám nhận lấy rồi cảm ơn bà nội.
Sau đó, Đào Gia Chi cùng Tịch Minh Chí cùng nhau đưa bà nội lên xe ra về, Tịch Bạch tựa vào cửa sổ lầu hai nghe được Tịch lão thái nói với hai người họ: "Hai đứa con gái cũng không cần quá mức thiên vị, bằng không một đứa khác tâm sinh oán hận thì gia đình không yên."
"Mẹ, chúng con cũng không có ủy khuất Tịch Bạch, bình thường đều không thiếu phần nó."
"Lúc trước hai đứa nói muốn sinh thêm một đứa giúp truyền máu cho Phi Phi ta đã không đồng ý. Cái này đối với nó cũng quá không công bằng rồi nhưng Phi Phi tính mạng đang nguy hiểm, ta cũng thật không có biện pháp tốt hơn. Tóm lại, chính hai đứa trong lòng đều biết việc làm này không phúc hậu, chung quy tổn hại âm đức."
"Mẹ, con cũng là không có cách nào khác, cả hai đều là con của con, con có thể không đau lòng sao? Chỉ là Phi Phi sinh bệnh, con bình thường thiên vị một ít, điều này cũng thực bình thường. Con tin tưởng Bạch Bạch sẽ hiểu được."
...
Tịch Bạch không thèm nghe nữa, cô lấy tấm thẻ ra, để trong ngăn kéo khóa lại.
Tiền này không thể dùng loạn, cô sẽ giữ lại chuẩn bị ngày sau.