Editor: Miền lạ
Chương 36: Năm mới vui vẻ"Nếu chị còn không học được hai chữ cúi đầu. Vậy thì chị cứ chịu đựng cái cảm giác vắng vẻ cùng cô độc kia đi."
Tịch Phi Phi nhìn chằm chằm vào Tịch Bạch như thể cô ta không biết người trước mặt mình là ai.
Tự tôn và kiêu ngạo luôn được Tịch Phi Phi đặt ở trên đầu, cô ta xoay người rời đi, không thèm mở miệng thỉnh cầu Tịch Bạch nửa chữ.
Tịch Bạch biết Tịch Phi Phi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nếu như chị ta cứ như vậy mà dễ dàng buông tha cho người khác, thì lúc trước khi Tịch Bạch bẻ gãy "Cánh" của chị ta, Tịch Phi Phi hẳn là nên buông tay.
Nhưng Tịch Phi Phi không có và Tịch Bạch đã Niết Bàn trùng sinh trở lại.
Đoạn thời gian sau đó, Tịch Phi Phi một ngày cũng chưa từng yên tĩnh, cô ta không ngừng tạo áp lực với cha mẹ, muốn bọn họ gọi điện cho bà nội cầu tình, buổi tiệc hằng năm ở công ty cô ta rất muốn được tham dự, hy vọng bà nội vì thân thể cô ta không được tốt mà bỏ qua, thỏa mãn chút nguyện vọng nhỏ nhoi này.
Đào Gia Chi vô cùng thương con, bà không chỉ gọi điện cho mẹ chồng, thậm chí còn tự mình đến đại trạch cầu xin. Nhưng ngay cả mặt mẹ chồng cũng không được nhìn thấy. Trợ lý thì luôn miệng bảo Tịch lão thái thái bề bộn nhiều việc, không có thời gian.
Trưởng bối đương nhiên không muốn mọi người đều mất mặt, cho nên vẫn là ngại cự tuyệt thẳng thừng, quyết định lựa chọn phương án không nghe, không thấy.
Tịch Phi Phi đã triệt để làm cho Tịch lão thái thái mất vui, dù cô ta có cực lực năn nỉ cha mẹ hỗ trợ nhưng cũng đành bất lực.
Mà hết thảy những chuyện này đều do Tịch Bạch ban tặng!
Đêm dạ tiệc hằng năm diễn ra vào 30 tết của Tịch gia bắt đầu vào lúc tám giờ tối. Buổi chiều, khi dì giúp việc lấy chiếc váy ra thì phát hiện, bộ lễ phục này thế mà đã bị cắt ở ngay eo.
Dì giúp việc khẩn trương: "Nó thật sự đã hỏng sao? Rõ ràng dì đã cất vào tủ cẩn thận rồi mà?"
Vết cắt ở vị trí đặc biệt, vô cùng khó thấy, vừa nhìn sẽ không phát hiện ra. Nếu không kịp thời xử lý, rất có khả năng ở buổi tiệc này, Tịch Bạch nhất định sẽ làm trò cười cho người khác.
Tịch Bạch quay sang nhìn Tịch Phi Phi, chị ta khoanh tay đứng trên cầu thang, mặt không chút đổi sắc cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt của chị ta rõ ràng ám chỉ. . .
Đến đây, ngọc thạch đều vỡ, lưỡng bại câu thương.
Nếu như tao không được đi đến buổi tiệc hằng năm, như vậy mày cũng đừng nghĩ sẽ được đi đến đó.
Tịch Phi Phi cho rằng Tịch Bạch sẽ tức giận chất vấn mình, cô ta đã sớm có chuẩn bị. Chỉ cần chọc giận Tịch Bạch, làm cho nó điên cuồng, Tịch Phi Phi sẽ giả bộ chịu ủy khuất rồi té xỉu, đem hết tội danh đặt lên người Tịch Bạch. Như vậy, cả bà nội và cha mẹ đều sẽ thấy rõ bộ mặt giả dối của nó.
Nhưng mà phải khiến Tịch Phi Phi thất vọng rồi, Tịch Bạch cũng không có như mong muốn của cô ta, bừng bừng khí thế chất vấn chị gái mình, cô chỉ tỏ ra đau lòng, hỏi dì giúp việc xem còn cách nào để sửa lại hay không.
Dì giúp việc ngày thường nấu ăn rất ngon, may vá cũng đã từng làm qua nhưng là chưa từng tiếp xúc với lễ phục vô giá như vậy bao giờ. Việc này nhất định là phải nhờ một người thợ may có kinh nghiệm phong phú rồi.
Đào Gia Chi vội vàng nói: "Ai nha, cái này làm sao có thể? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi? Chuyện này mà để lộ ra, bà nội các con sẽ rất tức giận."
Tịch Minh Chí nói: "Hay là con đổi một bộ lễ phục khác đi, thật sự không có biện pháp, cha tin bà nội con có thể hiểu được."
Tịch Bạch nhìn cha mẹ mình một chút, bình tĩnh nói: "Con không có lễ phục khác."
"Phòng để quần áo trên lầu không phải có rất nhiều váy sao?"
Đào Gia Chi vừa dứt lời, mới chợt nhớ ra, trong phòng kia cả một tủ quần áo đều là của Tịch Phi Phi, bọn họ hình như chưa từng vì Tịch Bạch mà chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục nào.
Từ nhỏ đến lớn, Tịch Bạch vĩnh viễn đều bị bỏ rơi, vô luận là dạ tiệc hằng năm ở công ty hay là sự chú ý của tất cả mọi người, đều đặt hết lên Tịch Phi Phi. Tịch Bạch tính cách hướng nội, bọn họ lo lắng cô sẽ làm trò cười nên ngay cả cơ hội được tham gia cũng không có.
Sắc mặt Tịch Minh Chí có chút khó coi, trong lòng ông ta tuy có áy náy nhưng nhiều hơn là cảm giác lo lắng xuất phát từ việc con gái không thể tham gia buổi dạ tiệc hôm nay.
"Hay là con mặc lễ phục của chị gái con đi?"
Tịch Phi Phi đúng lúc mở miệng: "Cha, những chiếc váy kia đều được may theo số đo của con, em gái không mặc được đâu."
Dáng người Tịch Phi Phi và Tịch Bạch sai lệch quá lớn, cô ta cao hơn Tịch Bạch khoảng 1cm, đồng thời cũng quá thừa dinh dưỡng nên dáng vẻ có chút đầy đặn mà Tịch Bạch dáng người hơi gầy, quả thật mặc không vừa.
Càng nghĩ, càng không còn cách nào, Đào Gia Chi đành phải thăm dò Tịch Bạch: "Bạch Bạch, hay là con gọi điện cho bà nội nói hôm nay con không thể đến tham gia buổi tiệc hằng năm được."
"Như vậy sao được chứ?" Tịch Minh Chí nóng nảy: "Làm sao có thể không đi được?"
"Biết thế nào, váy đã hỏng rồi, đến lúc đó nếu làm trò cười cho người khác, một nhà chúng ta, ngay cả mặt mũi cũng mất hết."
"Sẽ có biện pháp, không thể mặc lễ phục này, không lẽ không được mặc những chiếc váy khác sao?"
"Cho tôi xin, này chính là dạ tiệc của tập đoàn Tịch Thị. Ông cho rằng đây là buổi tụ họp tùy tiện của mấy cái công ty bé tí ấy à?"
Đào Gia Chi tiếp tục khuyên Tịch Bạch: "Không phải mẹ nói không đi, Bạch Bạch à, con nói với bà nội rằng mình đã nhường cho chị gái đi thăm gia tiệc hằng năm ở công ty. Tốt xấu gì, chúng ta đều là người một nhà, bất kể Phi Phi hay là Bạch Bạch, tất cả đều giống nhau, không phải sao?"
Lời vừa nói ra, lập tức được Tịch Minh Chí hưởng ứng nồng nhiệt: "Đúng vậy, Bạch Bạch không đi được, Phi Phi có thể đi nha, chủ yếu là. . . Nhà chúng ta một người được mời, ai đi cũng như nhau cả."
Cha mẹ cô càng nói càng cảm thấy chí lý nhưng Tịch Bạch từ đầu tới cuối vẫn duy trì thái độ trầm mặc, nửa chữ cũng không nói.
Cô đã sớm biết cha mẹ lạnh bạc.
Bất công, tư lợi, ích kỷ. . . Mọi thói hư, tật xấu ở trên đời đều được bọn họ thể hiện được vô cùng nhuần nhuyễn. Cô không trông cậy vào việc cha mẹ mình thức tỉnh lương tâm, phát hiện ra trách nhiệm của người làm cha, làm mẹ là như thế nào.
"Cú điện thoại này, con sẽ không gọi."
Tịch Bạch ôm hộp lễ phục, bước ra khỏi cửa nhà: "Tịch Phi Phi muốn đi thì chị ấy tự gọi."
"Con định đi đâu?"
"Tìm người sửa váy."
Đào Gia Chi vội vàng đuổi theo: "Hôm nay đã là 30. Các cửa hàng thời trang sớm đã đóng cửa. Lúc này, con đi đâu tìm thợ may chứ?"
"Không biết!"
Nhưng Tịch Bạch muốn tìm, chỉ cần chưa đến lúc sơn cùng thủy tận, cô sẽ không buông tay.
Đào Gia Chi xoay người nhìn Tịch Minh Chí: "Còn biết làm sao, ông gọi điện cho mẹ đi."
Tịch Minh Chí: "Không cần gọi, Bạch Bạch không đi được, đến lúc đó Phi Phi trực tiếp lấy thiệp mời của nó tham gia là được."
**
Tịch Bạch ôm hộp lễ phục đi đến trung tâm thương mại CBD lớn nhất thành phố tìm kiếm cửa hàng thời trang.
Hôm nay đã là 30 tết, cửa hàng còn mở bán không nhiều, hầu hết đều đã đóng cửa.
Tịch Bạch ở CBD lượn một vòng nhưng không thu hoạch được gì. Đã gần năm giờ, chỉ còn khoảng ba tiếng nữa là buổi tiệc bắt đầu.
Hộp đựng lễ phục rất nặng, khuỷu tay của cô tê cứng đến không còn cảm giác.
Màn đêm buông xuống, hoa đăng soi sáng cả một vùng trời.
Tịch Bạch ngồi trên băng ghế đá ven đường, chiếc hộp lễ phục được đặt cẩn thận trong lòng, cô cuộn tròn thân thể, vùi đầu xuống đầu gối.
Trùng sinh trở về, cô đã bước chân lên con đường không thể quay đầu lại, hoặc là chết, hoặc là sống sót một cách thật đẹp đẽ, khiến cho những người từng thương tổn mình phải gặp báo ứng.
Nhưng rất nhiều thời điểm, Tịch Bạch thật sự cảm thấy. . . Vô cùng mệt mỏi.
Cô giống như một sợi dây thun, luôn luôn căng thẳng, không biết lúc nào bản thân sẽ dứt lìa.
...
Tạ Tùy mang theo túi nhỏ đồ ăn và bia từ một siêu thị gần đó bước ra.
Vừa liếc mắt, cậu liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở trên ghế đá phía xa xa.
Cô cúi đầu, co mình thành một ngọn núi nhỏ, tựa như chút run rẩy.
. . . Khóc?
Tạ Tùy bỗng nhiên có cảm giác trái tim mình như bị dao cắt, máu chảy đầm đìa.
Tạ Tùy chưa bao giờ đồng tình với sự yếu đuối và nước mắt của bất luận kẻ nào. Cậu lạnh nhạt đến mức như một kẻ độc tài, cô độc ngồi trên tường thành và lặng lẽ nhìn vương quốc trống rỗng. Bởi trên thế giới này, chẳng còn điều gì đáng giá để cậu dừng chân đứng lại.
Nhưng khi nhìn thấy Tịch Bạch khóc, bức tường thành cô độc mà Tạ Tuỳ vất vả dựng lên đã nhanh chóng sụp đổ.
Cậu bước đi thong thả về phía cô.
Tịch Bạch cảm thấy có người đang đi đến bên cạnh mình, cô xoa xoa đôi mắt đỏ ửng, ngẩng đầu lên.
Nét mặt Tạ Tùy trầm tĩnh, ánh mắt ôn nhu, con ngươi đen như mực lộ ra thần sắc phức tạp.
Tịch Bạch lau nước mắt, ôm lấy hộp lễ phục của mình đứng dậy, nhẹ giọng: "Năm mới vui vẻ."
Trong nháy mắt đó, Tạ Tùy bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Tịch Bạch, không nói lời nào kéo lại, tay kia nâng gáy cô, dùng lực ấn mạnh vào trong ngực của mình.
"Không được khóc."
Tôi không cho cậu khóc.
Khoảnh khắc Tạ Tuỳ kéo thế giới của cậu vào lòng, cả bầu trời tuyết rơi lả tả.
...