Chương 35: Qua đêm

Editor: Miền lạ

Chương 35: Qua đêm

Khách sạn của bọn Tạ Tùy thuê tuy rằng kém xa so với khách sạn xa hoa ở phía Tây nhưng do Tương Trọng Ninh dẫn theo bạn gái đến nên mọi người đã lựa chọn một khách sạn thoải mái và cũng đầy đủ tiện nghi.

Bọn họ cả một đường đi theo sau Tạ Tùy, yên lặng nhìn cảnh tượng cậu ta khiêng cô gái nhỏ đang ngủ say vào phòng khách sạn.

Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng, áp tai lắng nghe âm thanh bên trong.

Tạ Tùy đặt cô lên giường, sau đó mở lò sưởi lên, đồng thời cậu đi đến bên cạnh cửa sổ, khép lại bức màn.

Cô gái nhỏ vừa chạm vào giường lớn mềm mại, theo bản năng lập tức cuộn mình vào ổ chăn chăn cọ cọ, rất giống một con mèo nhỏ.

Giường này rất mềm, nhất định là sẽ có một giấc mơ đẹp.

Cậu vừa đóng màn cửa xong thì xoay người đi đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống Tịch Bạch.

Tịch Bạch đang ngủ, mi mắt cong cong có chút rung động, đôi môi cô lúc này rất giống hai cánh hoa hồng thơm ngát vương chút ý cười như có như không.

Tạ Tùy chậm rãi cúi người, cánh tay chống ở hai bên người của cô, đem cô đặt trọn dưới thân mình.

Chiếc giường Simmons mềm mại cũng bởi vì lực tay của cậu mà lõm xuống thật sâu.

Nhưng cô gái trên giường lại hồn nhiên ngủ say không có một chút phòng bị với nguy hiểm đang cận kề.

Ngoài cửa sổ, bầu trời là một màu trắng xóa, tốc độ tuyết rơi rất nhanh, tựa như âm thanh của lá cây khô bị nghiền nát.

Trong khi đó ở trong phòng, đôi mắt Tạ Tùy âm trầm, tràn đầy du͙© vọиɠ. Cậu đang cố gắng khắc chế loại cảm xúc khát vọng và điên cuồng này.

Cậu nhẹ nhàng cúi đầu, ngửi ngửi thân thể ngọt ngào bên dưới, cánh mũi cọ đến hai má mềm mại của cô, rồi đến cằm, sau đó là xương quai xanh. . .

Tịch Bạch mơ hồ cảm thấy có chút ngưa ngứa khó nhịn, cô vội đưa tay lên mũi gãi gãi, phát ra âm thanh lầu bầu nhỏ nhẹ.

Tạ Tùy nhếch miệng, cặp mắt nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi hồng nhuận kia, do dự một lát, cậu rất muốn được hôn cô, ngay bây giờ.

Đã đến bước này, cậu cũng không muốn làm một người quân tử nữa. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ chính là hãy chiếm lấy cô, hãy phóng thích hết thảy những du͙© vọиɠ ẩn sâu bên trong cơ thể này.

Thân thể cô mang theo hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ khiến cho Tạ Tùy ý loạn tình mê. Cậu khẽ chạm nhẹ vào cánh môi ngọt ngào của Tịch Bạch.

Mà đúng lúc này, cánh tay Tịch Bạch bỗng nhiên đặt lên hông của cậu, nhẹ nhàng mà nắm góc áo.

Tìm được cổ ấm áp quen thuộc, Tịch Bạch lập tức chui vào trong ngực Tạ Tùy, đầu cũng chôn sâu vào cổ của cậu. Tịch ôm chầm lấy cậu tựa như không muốn rời xa.

"Tạ Tùy. . ." Tịch Bạch mơ màng gọi tên của cậu: "Tạ Tùy?"

Hầu kết cậu lăn lăn, nặng nề đáp: "Là tôi."

Nghe thế, cô càng ôm chặt lấy cậu, an ổn mà chìm vào giấc ngủ.

Không biết vì điều gì, giờ khắc này, trái tim Tạ Tùy đột ngột xao động, chậm rãi đập chậm hẳn đi.

Chậm đến nỗi mỗi một tế bào toàn thân đều có thể cảm nhận được hô hấp và nhịp tim của cô gái nhỏ.

Một loại xúc cảm bình yên trước nay chưa từng có lặng lẽ xuất hiện, xâm nhập vào cuộc đời cô độc của cậu.

Cậu nhìn chăm chú cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng.

Tịch Bạch an tâm ôm lấy cậu, thoải mái mà tháo xuống mọi phòng bị như ngày thường.

Cô đã tín nhiệm cậu, ỷ lại cậu. . .

"Tạ Tùy, cậu ở đâu?"

"Tôi ở đây!"

...

Tạ Tùy nhẹ nhàng vòng cánh tay của mình qua vai cô, đem cô gái nhỏ ôm vào lòng.

Đây là cô gái mà cậu thích, không phải chỉ dùng nửa thân dưới để thích mà là cậu đang mong đợi nhiều hơn, dùng nhiệt tình của mình cam lòng chờ đợi cô nói câu chấp nhận.

Cho nên vào lúc này, cậu không nỡ chạm vào một đầu ngón tay của cô.

**

Nửa tiếng sau, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, mấy thiếu niên ghé tai nhau ở trước cửa suýt nữa đã sẩy chân ngã nhào.

Tạ Tùy dựa lưng trên cánh cửa, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn bọn họ, giọng điệu có chút thoải mái: "Như thế nào? Tối nay dự định ngủ luôn ở đây?"

"Kia, cái gì, Tùy ca, mặc dù là Tịch Bạch uống say tự dâng tới cửa, nhưng. . . Nhưng chúng ta cũng không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn nha."

Tùng Dụ Chu ngượng ngùng gãi gãi đầu, đôi mắt thấp thỏm trộm liếc vào trong phòng.

Tạ Tùy chặn tầm mắt của cậu ta, bình tĩnh đáp: "Không chạm vào cô ấy, mọi người về phòng ngủ hết đi. Tụ tập ở đây nếu để người khác nhìn thấy còn tưởng rằng là bọn biếи ŧɦái."

Mấy nam sinh có chút không thể tin tưởng, cô gái hằng đêm thương nhớ hiện đang ngủ say trên giường của cậu ta, Tạ Tùy thật sự nhịn được ư?

Bất quá cẩn thận suy nghĩ lại, Tạ Tùy so với bạn bè cùng trang lứa tương đối thành thục, trầm ổn, lại cư xử chính trực. Nếu cậu đã nói là không làm thì nhất định sẽ không nuốt lời.

Bọn họ đối với cậu vẫn có sự tin tưởng.

Tạ Tùy đuổi hết đám anh em ra về, lần nữa trở vào phòng, ngồi xuống sô pha đối diện chiếc giường lớn.

Áo khoác của Tịch Bạch đã được Tạ Tùy cởi ra treo vào tủ. Còn lại trên người cô bây giờ là chiếc áo lông cừu màu vàng nhạt đơn giản, chiếc áo len ôm sát cơ thể, phác thảo rõ ràng vòng một tròn trĩnh và đường cong lả lướt của eo thon.

Cô nằm ở giữa giường lớn, cơ thể nghiêng sang một bên ôm đệm trải giường, âm thầm chìm vào mộng đẹp.

Tạ Tùy tắt đèn, nằm thẳng trên sô pha, xoa xoa khóe mắt, cố gắng ức chế cảm xúc xao động, bất an bên trong cơ thể.

Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ xuyên vào.

Tạ Tùy nhắm mắt lại, tay đặt trên bụng, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

**

Sáng hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua màn cửa chiếu vào trong phòng, Tịch Bạch mở mắt.

Đập vào mắt cô là chiếc điện thoại màu đen đang sạc đặt trên tủ đầu giường.

Tạ Tùy!

Ý thức Tịch Bạch đột nhiên thanh tỉnh, kinh hoảng ngồi dậy, cô chỉ thấy thiếu niên kia nằm thẳng trên sô pha đối diện, một tay đặt dưới gáy, tay còn lại thò vào trong lưng quần, cũng không biết là đang sờ thứ gì.

Sô pha không chứa nổi dáng người cao 1m88 như cậu, đôi chân mang tất trắng kia còn đặt ra bên ngoài không trung.

Tịch Bạch có chút không phản ứng kịp, cô xoa xoa hai mắt của mình, theo bản năng chạm đến chiếc quần dưới thân.

Quần bò hoàn hảo không chút tổn hao gì.

Cô thoáng nhẹ nhàng thở phào.

Đúng lúc này, Tạ Tùy hình như có chút giật mình, cậu mở ra đôi mắt nhập nhèm, có chút buồn ngủ.

Hai người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, ước chừng khoảng hai mươi giây.

Tạ Tùy xoa xoa đầu, sau đó đứng lên.

Cậu vừa động, Tịch Bạch lập tức nhấc đệm trải giường lên che kín thân thể của mình.

Nếu cô không làm như vậy, Tạ Tùy có lẽ còn chưa có chủ ý xấu xa gì nhưng cô càng phòng bị, ngược lại đã khơi dậy hứng thú trong lòng Tạ Tùy.

Cậu đi đến, cúi người xuống, hai tay chống lên giường lớn, kề sát mặt mình vào cô gái nhỏ, cười hỏi: "Sợ tôi?"

Tịch Bạch cầm đệm trải giường che ngực, con ngươi đen như mực lộ ra vẻ đề phòng.

"Chuyện tối ngày hôm qua còn nhớ hay không?" Cậu hỏi.

"Có một chút."

"Vậy thì thật đáng tiếc."

Tịch Bạch nghe cậu nói như vậy, đáy lòng lại không khỏi có chút lo lắng, tay nhỏ trong ổ chăn âm thầm sờ vào qυầи ɭóŧ của mình, hẳn là không bị động tới.

"Cậu. . . Có ý gì?"

Tạ Tùy khóe miệng vẽ lên một nụ cười khinh mạt: "Đêm qua, cả hai chúng ta đều rất thoải mái."

Tịch Bạch xiết chặt quần, thấp giọng nói: "Cậu gạt mình."

"Loại sự tình này, tôi lừa gạt cậu làm gì?"

Tạ Tùy thích thú, dùng cánh mũi cọ cọ mặt cô, ôn nhu nói bên tai Tịch Bạch: "Cậu thật sự. . . Tuyệt lắm."

Tịch Bạch mặt đỏ tới mang tai, vội vàng đẩy cậu ra, nóng nảy: "Tạ Tùy, cậu không được nói giỡn!"

Khoé miệng Tạ Tùy gợi lên ý cười càng sâu, cậu không trả lời, cười cười đi vào toilet rửa mặt.

Rất nhanh, trong toilet truyền đến tiếng nước chảy tí tách.

Tịch Bạch vội vàng nhảy xuống giường, đứng ở trước gương đánh giá chính mình, áo len hoàn hảo không tổn hao gì, áo ngực cũng êm đẹp ở trên người.

Không có đi! Khẳng định không có rồi!

Nhưng cô vẫn có chút hoảng hốt.

Tạ Tùy nghiêng đầu liền thấy thiếu nữ núp ở cạnh cửa, lộ ra nửa khuôn mặt, phòng bị nhìn cậu: "Tạ Tùy. . ."

"Nên đổi xưng hô đi, gọi là ông xã!"

"..."

"Cậu không được nói đùa, không tốt đâu."

Cô muốn nghe thấy một câu phủ định từ cậu, không thì cô thật sự không thể an tâm, cảm giác thân thể nói cho cô biết, mọi chuyện đều không có xảy ra nhưng cô chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, làm sao có thể biết được nó như thế nào?

Tạ Tùy bình tĩnh tiếp tục đánh răng, không nói một chữ.

"Tạ Tùy."

"Ừ."

Cô gọi một tiếng, cậu liền ôn nhu trả lời một tiếng, giống một đôi tình nhân liếc mắt đưa tình nhìn nhau.

Tịch Bạch nín rất lâu, không nhịn được, nói ra: "Nếu thật sự cậu đã làm cái gì, mình. . . Mình sẽ đi uống thuốc."

Tạ Tùy vừa súc miệng, nghe cô nói như thế làm cậu thiếu chút nữa bị nước súc miệng sặc chết.

Qua loa dùng khăn mặt lau vài cái, sau đó, Tạ Tùy nhìn về phía Tịch Bạch, trong đôi mắt hiện lên một tia nan giải.

Nghe được ý tứ này của cô, giống như đã bị cậu làm "Cái kia", loại sự tình này cũng không phải là chuyện khó tiếp nhận gì nhưng cô lại không hoảng hốt bình tĩnh muốn tìm biện pháp tránh thai.

Này không giống với tâm lý của một cô gái mười bảy tuổi nha.

Tạ Tùy không nói một câu, trầm tư đi ra khỏi toilet, Tịch Bạch giống như một cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng cậu.

"Tạ Tùy à."

Tạ Tùy đột nhiên xoay người, Tịch Bạch suýt chút nữa đã úp mặt vào ngực cậu, cô hoảng hốt lui về phía sau một bước nhưng sớm đã bị cậu kéo tay lại.

"Cậu nguyện ý cùng tôi làm việc kia?"

Tịch Bạch: ...

Đây là cái vấn gì quỷ dị gì thế?

Nhưng cái vấn đề quỷ dị này giống như rất quan trọng đối với Tạ Tuỳ, cậu nghiêm túc nhìn cô, thành khẩn hỏi: "Cậu không bài xích, đúng hay không?"

"Không có, làm sao có khả năng." Tịch Bạch vội vàng hất tay cậu ra, đỏ mặt thấp giọng nói: "Tạ Tùy, cậu còn nhỏ, đừng nói mấy lời này được không?"

Tâm trạng Tạ Tùy đột nhiên nhảy nhót, khóe môi đầy ý cười, tay xoa đầu cô: "Có ngốc hay không, lão tử có chạm vào cậu hay không, chính mình cảm nhận không được à?"

Tịch Bạch thật sự không có cảm giác, cô chưa từng trải qua việc này.

Tạ Tùy lại bổ sung một câu: "Lão tử nếu thật sự động vào cậu, cậu bây giờ còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này?"

**

Từ dãy tuyết sơn phía Tây trở về, thiệp mời từ tập đoàn Tịch thị cũng đưa đến tay Tịch Bạch.

Thư mời là do trợ lý của lão thái thái tự mình đưa đến, thư mời thanh lịch, hoa văn cực kỳ tinh tế.

"Mời cháu nội Tịch Bạch tham dự dạ tiệc" mấy dòng này chính là do Tịch lão thái thái tự tay viết bằng bút lông, có thể thấy rõ được thành ý từ phía bà nội.

Ngay cả hai vợ chồng Tịch Minh Chí đứng một bên cũng chưa từng được hưởng thụ qua loại vinh dự này. Nhưng rất may đây là con gái của bọn họ. Tịch Bạch được mời, bọn họ cũng được hưởng ké sự vinh dự này.

Trong nhà, người duy nhất đối với việc này sinh lòng bất mãn chỉ có duy nhất một người. Giờ phút này, nụ cười cô ta đã cứng đờ mà nhìn chằm chằm vào chiếc váy dạ hội của Tịch Bạch. Người đó chính là Tịch Phi Phi.

Bộ lễ phục này là kiểu dáng mới nhất trong Tuần Lễ Thời Trang của năm nay, chiếc váy ánh vàng lấp lánh, làn váy rất dài, tầng ngoài là chất liệu Saori tinh tế, bên cạnh đó là những viên kim cương chói mắt như dãy Ngân Hà.

Trợ lý Tần lấy chiếc váy ra, đưa đến trước người Tịch Bạch.

"Lão phu nhân dựa vào dáng người của Tịch tiểu thư để chế tác, thời gian hoàn thành đại khái hơn nửa năm, ngày hôm qua bộ lễ phục này mới được mang từ Paris về."

Tịch Minh Chí cười nói: "Bạch Bạch, con xem bà nội thương con chưa? Mau gọi điện cho bà nội cám ơn nào."

Tịch Bạch gật đầu: "Con nhớ rồi."

"Ngày mai, hãy biểu hiện thật tốt đó, biết không?" Đào Gia Chi không yên lòng dặn dò Tịch Bạch: "Không phải còn kéo đàn violoncello sao, buổi tối luyện nhiều thêm một chút, không được làm trò cười cho người khác."

Buổi tiệc hằng năm lần này, đối với toàn bộ Tịch gia mà nói, đích xác rất quan trọng.

Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi ở Tịch gia cũng chẳng lấy lòng được ai. Xí nghiệp của gia tộc, bọn họ chỉ vỏn vẹn có được một cái công ty nho nhỏ. Cổ phần và quyền hành của tập đoàn đều nằm trong tay những anh lớn.

Mắt thấy Tịch lão thái thái đối với Tịch Bạch tán đồng có thừa, vợ chồng Tịch Minh Chí trong lòng cũng có chút tính toán.

Tịch Phi Phi đi đến, đưa tay vuốt nhẹ làn váy, mỉm cười nói: "Cha mẹ, Bạch Bạch là lần đầu tiên tham gia dạ tiệc đúng không? Em ấy chưa từng tham dự những buổi tiệc lớn như thế này bao giờ. Con lo lắng em ấy sẽ ứng phó không tốt nha."

Đào Gia Chi lo lắng nói: "Cũng đúng, Bạch Bạch không tham dự những buổi tiệc thế này bao giờ, đến lúc đó, một câu cũng không dám nói."

"Bạch Bạch lá gan vốn rất nhỏ mà. . ." Tịch Minh Chí nhìn Tịch Bạch: "Tiểu Bạch, con có thể nói với bà nội gọi chị gái con cùng đi không? Hai chị em cùng nhau, nếu con có chỗ nào không không hiểu, chị con cũng có thể giúp đỡ cho con."

Tịch Bạch hiểu rõ tâm tư của Tịch Phi. Trước đó, chị ta bởi vì điêu ngoa, ương ngạnh trước mặt bà nội nên mới thất sủng. Nếu không phải như vậy, bây giờ rất có thể đã được tham gia dạ tiệc hằng năm ở tập đoàn. Sự việc đã cách vài tháng, bà nội cũng có thể đã nguôi giận, nếu lúc này Tịch Bạch ra mặt hoà giải, xác suất Tịch Phi Phi có thể tham gia vẫn là tương đối lớn.

"Bạch Bạch, con có muốn hay không? Con vẫn nên nói một chút với bà nội đi."

"Đều là chị em, để Phi Phi cùng con đi dự tiệc, hai chị em cùng nhau, chị con có thể giúp con xã giao với người khác."

"Cha mẹ, một người cũng không thành vấn đề, con không nên nhọc lòng làm phiền chị gái." Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi: "Em rồi sẽ lớn lên, chị không có khả năng sẽ bảo hộ em cả đời, đúng không?"

Tịch Phi Phi sắc mặt lạnh tanh, bất quá cô ta đã được giáo huấn, không nên càn quấy khiến cho cha mẹ chán ghét.

Nhờ Tịch Bạch ban tặng, hiện tại cô ta đã mất đi fan hâm mộ trên internet, lợi thế duy nhất còn lại trong tay đó chính là cha mẹ.

Tịch Bạch đem bộ lễ phục trở về phòng, cẩn thận từng li từng tí treo lên. Ngoài cửa, Tịch Phi Phi đang chăm chú quan sát cô.

Tịch Bạch thoải mái nói thẳng: "Chị, chị muốn tham gia tiệc hằng năm, em có thể nói với bà nội giúp chị."

Tịch Phi Phi biểu tình không chút gợn sóng, cô ta biết sự tình không hề đơn giản như vậy.

Quả nhiên, Tịch Bạch tiếp tục nói: "Nhưng chị không được giống như quá khứ, lợi dụng cha mẹ áp bức em, quá ngu xuẩn."

Tịch Phi Phi hoài nghi nói: "Có ý gì?"

"Ý của em là, chị muốn đi, có thể trực tiếp cầu xin em, chân thành cầu xin em giúp đỡ."

Tay Tịch Phi Phi bỗng nhiên siết chặt tay nắm cửa. Nó bảo cô ta ăn nói khép nép đi cầu xin nó? Như vậy còn không bằng gϊếŧ chết cô ta luôn cho rồi.

"Chị, từ nhỏ đến lớn, em muốn cái gì, đều dựa vào chính mình đoạt lấy, mà chị lại không cần tiêu phí quá nhiều khí lực, cha mẹ liền sẽ đem hết thảy đưa đến trước mặt chị, chị cảm thấy đó là công bằng sao?"

Tịch Phi Phi cười lạnh: "Không công bằng thì thế nào? Tao đã nói rồi, đây chính là số mệnh của mày. Từ khi mày sinh ra cho đến tận bây giờ, số mày đã định sẵn chỉ được làm nền và phụ thuộc vào tao."

Số mệnh sao?

Trong đầu Tịch Bạch bỗng nhiên hiện lên hình ảnh người nam nhân cô độc nào đó.

Cô nâng mắt, nhìn Tịch Phi Phi, nói từng chữ: "Tôi không tin số mệnh."

Tịch Phi Phi nhìn thấy thần sắc lạnh lùng trong đôi mắt Tịch Bạch, nhìn đến một tia quật cường làm người ta sởn tóc gáy kia.

Từ lúc nào, cái con nhóc ngu xuẩn, đứa em gái không tranh, không giành ấy, thế nhưng đã trở nên cường thế, làm cho người ta khó có thể đoán đến như vậy?

"Tịch Phi Phi, muốn thì cầu xin em, giống như quá khứ, em đã từng xin cha mẹ vậy. . ."

Tịch Phi Phi nở nụ cười: "Mày nằm mơ!"

Tịch Bạch mặt không thay đổi nói: "Nếu chị còn không học được hai chữ cúi đầu. Vậy thì chị cứ chịu đựng cái cảm giác vắng vẻ cùng cô độc kia đi."

Sự tổn thương về thể xác không thể coi vào đâu, nhưng sự tra tấn về tinh thần mới là đòn trí mạng.

Tịch Bạch từng trải qua thống khổ, không được ai quan tâm, cô độc như thế mà trưởng thành.

Cô sẽ khiến cho Tịch Phi Phi phải cảm nhận được hết thảy những điều này.

...