Chương 22: Không cần sợ

Editor: Miền lạ

Chương 22: Không cần sợ

Diêu Vũ tổ chức cuộc đua này, hắn ta không cần thiết tự mình ra trận mà là mời người khác giúp hắn thi đấu.

Địa điểm gặp mặt ở giữa sườn núi Hổ Sơn, bên cạnh là vực sâu hiểm trở. Từng trận gió lạnh lùng gào thét như than, như khóc.

Tạ Tùy từ trong xe bước ra thì nhìn thấy bọn người Diêu Vũ đã sớm không còn kiên nhẫn chắc hẳn đã chờ rất lâu.

"Tạ Tùy, đến muộn thế?"

Tạ Tùy bình thản: "Có con mẹ thằng nào đó không cần lên lớp, còn quản người khác đến muộn hay không đến muộn?"

Diêu Vũ ăn quả đắng, ngượng ngùng nói: "Nếu tao đã là người tổ chức, vậy thì quy tắc sẽ do tao đặt ra, không có ý kiến chứ?"

"Tùy tiện."

Diêu Vũ trao đổi ánh mắt với đồng bọn, sau đó nói: "Đua tốc độ thì mày đã rất chuyên nghiệp rồi. Hôm nay, chúng ta sẽ chơi đùa theo kiểu mới."

"Mày muốn chơi cái gì?"

"Liều mạng."

Diêu Vũ vẫy tay, từ trong xe một người đàn ông mặc trang phục đua xe màu trắng, trên cổ có một đoạn hình xăm doạ người bước ra.

"Nhìn thấy vách đá phía trước không? Bắt đầu từ nơi đó xuất phát. Tốc độ không thể thấp hơn 80 km/giờ. Ai mà dừng lại giữa chừng, người đó thua. Ai đi được xa hơn thì thắng cuộc."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tùng Dụ Chu càng thay đổi, bất quá cậu ta vẫn không có sợ hãi nhìn Diêu Vũ: "Chơi thì chơi. Bọn tao với Tùy ca liều mạng với mày nhưng con mẹ mày cũng nên biết điều một chút, tự mình ra trận đi, tìm người chơi giúp là cái chó gì!!"

Diêu Vũ nói: "Lúc trước tao đã nói rồi. Trò chơi này là tao đề nghị, quy tắc là do tao định đoạt. Chơi được thì chơi, không chơi được thì ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi đi."

"Quy tắc cũng không thể mắt mù mà quyết định. . ." Tùng Dụ Chu còn muốn nói điều gì đó nhưng Tạ Tùy đột nhiên quay đầu nhìn lại, cậu ta nhất thời ngậm miệng.

"Chơi, liền chơi theo quy tắc của mày."

Khoé mắt Diêu Vũ lộ ra ý cười giả dối. Hắn cảm thấy lần này có thể đem khí thế kiêu ngạo của Tạ Tùy đánh chết. Hắn đã dùng một số tiền cực lớn để mời kẻ này đến, Diêu Vũ rất có lòng tin có thể thắng Tạ Tùy.

Tạ Tùy lời còn chưa nói, trực tiếp lên xe.

Diêu Vũ lấy điện thoại ra, chuẩn bị quay video đồng thời cũng không quên dặn dò người đàn ông kia: "Chạy càng nhanh thì càng nhiều tiền. Về sau, tốt nhất là kéo chết cậu ta."

Gã ta gật đầu, xem ra cũng đã hạ quyết tâm, tiền quan trọng hơn tính mạng.

Tùng Dụ Chu thật sự không yên lòng đến mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào chung với cậu. Nhưng Tạ Tùy lại nhanh hơn một bước, khóa cửa xe lại.

"Tùy ca, tôi đi với cậu."

"Không cần."

"Tùy ca!"

Tạ Tùy nghiêng đầu nhìn Tùng Dụ Chu, con ngươi tối đen như có mạch nước ngầm sôi trào mãnh liệt: "Cậu đứng ở bên ngoài nhìn đi. Lần sau sẽ mang cậu theo, ngoan."

"..."

Giọng điệu Tạ Tùy thực nghiêm túc nhưng càng có ý vị phấn khích, lỗ mãng.

Tùng Dụ Chu đồng ý đi cùng, Tạ Tuỳ vô cùng cảm động nhưng đây là chuyện của cậu, cũng là mạng của cậu. Cậu càng không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt với nó. Tạ Tuỳ không thể kéo người khác xuống cùng.

Diêu Vũ đi tới giữa đường cái, tay cầm di động quay lại hình ảnh hai chiếc xe đua, sau đó hét lên: "Bắt đầu! Xuất phát!"

Tạ Tùy khởi động động cơ, tay lái nghiêng sang một bên, hướng tới Diêu Vũ mà chạy đến. Diêu Vũ sợ tới mức hồn lìa khỏi sát, run rẩy: "Mày làm cái gì?"

Nhưng Tạ Tùy chẳng qua chỉ muốn đùa với hắn một chút mà thôi. Cậu nhanh tay bẻ lái tạo một vòng cong đẹp mắt chạy ra ngoài, nhưng tên Diêu Vũ thì thiếu chút nữa bị doạ tiểu ra quần.

Tương Trọng Ninh, Tùng Dụ Chu và mấy người khác nở nụ cười: "Gan bé thế này mà mẹ nó còn theo Tùy ca của bọn tao liều mạng."

Diêu Vũ mắng vài câu thô lỗ, khóe mắt lộ ra tia lệ khí, trong lòng thầm nghĩ chúng mày cứ chờ mà xem.

Quốc lộ phía trước có một ngã rẽ 90 độ. Mà ở đoạn đường này, vòng bảo hộ bị hư hỏng nghiêm trọng. Rất nhiều xe tải chạy qua đều sẽ thả chậm tốc độ, nếu không cẩn thận có thể sẽ ngã xuống vách núi. Một tay đua ưu tú cũng không dám ở đoạn đường này mà ngang tàng tăng tốc.

Nhưng hôm nay, cuộc chơi này chính là thử thách sự nhát gan.

Tạ Tùy ổn định tốc độ xe ở 80 km/giờ, mà gã kia cũng bảo trì tốc độ như thế song song với cậu, thậm chí đã muốn chậm hơn một chút.

Tạ Tùy xuyên qua cửa kính xe mà nhìn gã. Người đàn ông cũng nhìn Tạ Tùy nhếch miệng cười, xem ra chính là muốn kéo chết cậu đây mà!

Tạ Tùy thoáng đạp chân ga, đem cự ly kéo dãn ra, tên kia nháy mắt thụt lùi về phía sau. Quy tắc cuộc đua đã định ai đi càng xa, người đó sẽ thắng. Vì vậy, hắn ta muốn thả chậm tốc độ cũng không được. Diêu Vũ có chút nóng nảy, cầm bộ đàm hô to: "Đuổi theo! Đuổi theo cậu ta!"

Gã đàn ông không có biện pháp, chỉ có thể đạp mạnh chân ga, đuổi theo Tạ Tùy.

Tốc độ xe của Tạ Tùy đã muốn hơn 90 km/giờ. Xe chạy rất nhanh, gần như đã chạy đến ngã rẽ hiểm trở kia.

Nụ cười trên mặt người đàn ông dần dần biến mất, mi tâm nhíu chặt, chỉ có thể toàn lực đuổi theo, lại không dám đẩy nhanh tốc độ vượt qua cậu.

Diêu Vũ cầm kính viễn vọng, đứng xa xa nhìn hai chiếc, mắt thấy vách núi đã gần trong gang tấc, mà Tạ Tùy một chút không có ý định dừng lại.

Cuối cùng. . .

một trăm mét,

năm mươi mét,

hai mươi mét. . .

Gã kia đã có chút sợ hãi, theo bản năng muốn phanh lại nhưng trong bộ đàm, âm thanh chói tai của Diêu Vũ truyền đến: "Hôm nay nếu như thua, một phân cũng đừng hòng có. Cậu ta mà dừng lại trước, tiền của anh chắc chắn nhiều hơn nữa!"

Gã đàn ông nghe Diêu Vũ ra giá cao nên hắn ta cũng bất chấp. Rốt cục hắn vẫn đạp chân ga, đuổi theo Tạ Tùy.

Mắt thấy ngã rẽ đã gần trong gang tấc, Tạ Tùy vẫn nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt bình tĩnh không sợ hãi, tốc độ vẫn điên cuồng như ban đầu.

Gã ta khi thì cậu, khi lại nhìn vực sâu phía trước, tim đập rộn lên, máu toàn thân sôi trào mãnh liệt.

Hai mươi mét,

Mười mét,

Năm mét. . .

Gã rốt cuộc chịu không nổi loại khiêu chiến kí©h thí©ɧ này, mạnh mẽ hét to một tiếng, một cước đạp phanh lại!

Lốp xe ma sát trên mặt đường quốc lộ vẽ ra một âm thanh bén nhọn chói tai. Một giây sau khi người đàn ông dừng lại, Tạ Tùy cũng đạp phanh.

Trước mặt cậu, đường quốc lộ đã sớm biến mất, thay vào đó là vực sâu không thấy đáy, sương trắng lượn lờ, một phần ba thân xe đua lơ lửng ngoài không trung.

Trái tim sớm treo ngược của Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh chợt thả lỏng, mắng thật to Tạ Tùy con mẹ nó không thiết sống nữa. Họ đến đó lôi cậu từ trong xe ra xô xô, đẩy đẩy rồi ôm cậu, tâm tình kích động khó có thể bình phục.

Đầu xe gã đàn ông cách đuôi xe Tạ Tùy ước chừng khoảng hai mét. Gã ta từ trong xe bước ra, khí lực toàn thân chẳng còn, tay chống đỡ trên thân xe, thiếu chút nữa thôi. . .

Diêu Vũ chạy tới, khó có thể tin nhìn chiếc xe của Tạ Tùy, không còn gì để nói.

Tạ Tùy thần sắc lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa hơi thở chết chóc.

Vong mệnh chi đồ.

Diêu Vũ quay đầu mắng gã đua xe vài câu, sau đó bảo đồng bọn giải tán.

Hắn thách thức Tạ Tùy có rất nhiều người biết. Vết thương trên ót xem như là tự làm tự chịu. Không chỉ như thế, hắn còn xin chuyển ban, về sau ở trong trường nhìn thấy Tạ Tùy thì phải tránh đi nơi khác.

Trải qua sự kiện lần này, Diêu Vũ cũng tinh tường nhận thức Tạ Tùy là một tên gia hỏa liều mạng. Bản thân thật sự không thể trêu vào cậu ta.

Trên đường trở về từ Hổ Sơn, Tương Trọng Ninh lái xe, Tùng Dụ Chu ngồi ở ghế phụ mà Tạ Tuỳ một mình ở phía sau. Không khí vô cùng trầm mặc, không ai nói gì.

Tùng Dụ Chu xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cậu.

Tay người thanh niên chống lên khung cửa, sắc mặt trầm tĩnh, đèn đường như có như không xuyên qua lớp cửa kính, ánh sáng loang lổ chiếu lên gương mặt không cảm xúc kia.

Ai có thể nói bản thân không cần mạng của mình không? Đi một chuyến sinh tử vừa rồi, trong lòng cậu ta hẳn là cũng mất bình tĩnh nhỉ?

Tùng Dụ Chu không định quấy rầy cậu.

Tạ Tùy rốt cuộc mở di động, bấm vào dãy số quen thuộc.

Di động Tịch Bạch vang lên đúng vào lúc cô đang ăn cơm.

"Xin chào."

"Xin hỏi là ai vậy?"

Đầu dây bên kia không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh gào thét của những cơn gió lạnh.

"Xin chào?"

"Tôi không nghe rõ."

"Alo?"

...

Giọng cô gái nhỏ tựa như viên kẹo đường mềm mại, dính dính. Âm thanh ngọt ngào xuyên qua màng nhĩ làm chấn động nội tâm cô độc của Tạ Tuỳ.

Cậu cũng không biết vì sao bản thân cứ luôn có khát vọng nghe được tiếng nói của Tịch Bạch.

Vừa mới đối mặt với sinh tử, nhìn vực thẳm tối đen bên vách núi khi nãy, trong lòng cậu bỗng nhiên dâng lên một trận sợ hãi vô hình.

Người sống, kẻ chết. Cuộc đời này sẽ không còn cơ hội gặp mặt nhau.

Từng đợt run rẩy phảng phất đến từ chính nơi sâu nhất của linh hồn, giống như có một con dao khoét thật mạnh vào tim của cậu, ánh mắt Tạ Tuỳ bỗng nhiên ửng đỏ.

"Bạch Bạch, điện thoại của ai thế?"

"Con không biết nữa, chắc là nhầm số rồi."

Trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận. Tạ Tùy buông di động, xoa xoa khóe mắt, cố gắng bình phục cảm xúc cuồng cuộn trong lòng.

Sáng ngày thứ hai, đoạn video kia truyền đi khắp trường học.

Tịch Bạch ở trong lớp nhìn đến đoạn video đua xe không cần mạng kia, nhìn đến đầu xe cơ hồ đã rời khỏi vách núi thì tim như ngừng đập. Nhìn hình ảnh Tạ Tùy bước ra, cô có một cảm giác trái tim như bị ai đó lấy tay bóp chặt, không thể hô hấp. . .

Không sai, kiếp trước khi phát sinh sự cố tai nạn xe cũng giống như lúc này, xe Tạ Tùy xe xông ra vách núi. Thời điểm nhân viên cứu hộ đến thì trên người Tạ Tùy đã đầy máu tươi. Tuy rằng cuối cùng vẫn còn một cái mạng, nhưng cậu ta cũng chẳng khác gì kẻ phế nhân.

Tai nạn này có phải là tai nạn kia ở kiếp trước, hay chỉ là trùng hợp?

Vô số nghi vấn trong đầu Tịch Bạch, lòng cô rất loạn, đồng thời cũng dần dần sáng tỏ. Tạ Tùy sở dĩ trải qua những việc này quả thật không thể oán được bất luận người nào. Đây đều là chính cậu một tay tạo thành!

Cô nghĩ đến cuộc gọi ngày hôm qua, nghe bên trong truyền đến tiếng gió, Tịch Bạch cảm thấy không thoải mái. Cô cất di động, xông ra khỏi phòng học.

Ân Hạ Hạ không rõ ràng cho lắm, cô thấy vẻ mặt Tịch Bạch không thích hợp, liền vội vàng đuổi theo: "Bạch Bạch, vào học rồi, cậu đi đâu đó?"

Tịch Bạch không quay đầu lại, bước lên lầu, cô đi đến trước cửa ban 19 thì đúng lúc nhìn thấy Tạ Tuỳ cầm cốc đựng nước bước ra ngoài.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Hai người hai mặt nhìn nhau, Tịch Bạch bởi vì phẫn nộ, cả khuôn mặt trướng hồng không thôi.

Tạ Tùy mỉm cười, một câu "Tới tìm tôi?" còn chưa mở miệng hỏi thì Tịch Bạch đã nhanh hơn một bước đi đến bên cạnh cậu giơ tay lên, một bàn tay. . .

Hành động của cô hết thảy đều không chịu sự khống chế của lý trí. Cô chỉ nghĩ muốn phát tiết hết tất cả những buồn giận tích tụ trong lòng. Bàn tay cách má của Tạ Tuỳ không quá một tấc liền ngừng lại.

Mặc dù Tịch Phi Phi đáng giận đến cực điểm nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ thương tổn đến thân thể của cô ta. Đương nhiên, quan trọng nhất là xuất phát từ khinh thường. Còn Tạ Tùy. . .

Xung quanh không ít bạn học mở to hai mắt mà nhìn, họ kinh ngạc nhìn Tịch Bạch. Cô lại. . . Lại dám động tay với Tạ Tùy!

Trời biết, cô ấy ăn gan hùm mật gấu gì?

Tạ Tùy sắc mặt nghiêm túc, ghé mắt nhìn tay cô. Bàn tay nhỏ trắng nõn, mềm mại với những đường vân quấn quanh lòng bàn tay.

Tất cả mọi người đều cho rằng Tịch Bạch chết chắc rồi. Không biết cái tát này có hạ xuống hay không, nhưng Tạ Tùy là loại người nào, cậu ta có thể dễ dàng bỏ qua cho cô sao?

Làm người khác không nghĩ tới chính là, một giây sau, Tạ Tùy đã nắm chặt lòng bàn tay của cô, nhẹ nhàng nhấn nhẹ một cái, khiến cô bỏ dở cái tát kia, bàn tay nhỏ liền dính sát vào mặt cậu.

Thiếu niên dịu mặt, con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn cô, thanh âm nhu hòa.

"Không cần sợ, nếu là cậu, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ động tay."

Editor: Cẩu lương quăng tung toé :)