- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Làm Nũng Trong Lòng Anh
- Chương 18: Cưỡng hôn
Làm Nũng Trong Lòng Anh
Chương 18: Cưỡng hôn
Editor: Miền lạ
Chương 18. Cưỡng hôn
Tịch Bạch trở thành thủ lĩnh của lớp mười một, cô đứng ở trên đài dẫn dắt mọi người cùng nhau tập thể dục.
Động tác của cô cũng không đạt tiêu chuẩn lắm nhưng với tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, nhìn đặc biệt có tinh thần.
Bị Tịch Bạch lây nhiễm, các học sinh bên dưới cũng nhiệt tình theo, nghiêm túc tập thể dục theo nhạc.
Thầy giáo vụ cũng vui sướиɠ phát hiện từ lúc Tịch Bạch bắt đầu làm thủ lĩnh, mấy thiếu niên hay làm người ta đau đầu kia chưa bao giờ xuống sân tập thể dục nay thế mà lại xuất hiện ở mấy hàng phía sau.
Mà đặc biệt nhất là. . . Tạ Tùy lại mặc đồng phục học sinh!
Từ lúc thiếu niên không kỷ luật này mặc đồng phục, ngoài ý muốn cả người cũng bắt đầu phát sáng. Một đường dạo quanh vô thức dẫn tới không ít ánh mắt long lanh của nữ sinh ngoái đầu nhìn lại.
Quần áo vô cùng quy củ, bên trong là chiếc áo lông mỏng, bên ngoài là áo sơ mi trắng, tay áo tùy ý vén tới tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn. Làn da mỏng manh có thể nhìn rõ vô số mạch máu.
Dáng vẻ mặc đồng phục của cậu tựa như anh trai thân thiện, ôn hoà nhà bên. Bất quá, trên tai thì đeo khuyên, mi trái bị cắt đứt cho nên nhìn vẫn có chút tà mị.
Cậu nhìn chăm chú Tịch Bạch đang nghiêm túc đứng ở trên đài.
Cũng chỉ có vào thời điểm này, cậu mới có thể không kiêng nể gì gắt gao, chăm chú nhìn cô giống như mọi người.
Những tia nắng ấm áp chiếu lên người Tịch Bạch làm bừng sáng ngũ quan thanh tú của cô. Tịch Bạch có chút không mở mắt ra được, cứ chốc chốc lại híp lại . . .
Bất quá Tạ Tùy có thể cảm nhận được, cô ấy đang nhìn cậu.
Cô rõ ràng đã mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Tạ Tuỳ có thể xác định, cái mỉm cười đó là dành cho cậu.
Đáy lòng không khỏi ngọt ngào.
Mẹ, nghĩ thật muốn yêu thương cô.
Tùng Dụ Chu từng nhìn Tạ Tùy đua xe, cũng từng nhìn Tạ Tùy đánh quyền nhưng thật sự không nghĩ đến còn có thể nhìn thấy cậu ta tập thể dục theo nhạc.
"Tùy ca, đồng phục học sinh bộ chưa từng mặc quá hả, tấm mạc trên áo cậu còn chưa cắt nữa kìa."
Tạ Tùy quay đầu, quả nhiên, góc áo bên cạnh còn đeo một tấm mạc mới tinh.
"Oh, quên."
"Mình giúp cậu gỡ nó." Tùng Dụ Chu nhiệt tình đi lên phía trước gỡ tấm mạc giùm Tạ Tùy.
"Cậu cẩn thận một chút, đừng gỡ đến hỏng áo của lão tử."
"Mấy chuyện làm hỏng đồng phục này, có hiếm lạ gì với cậu đâu?"
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn cô gái trên đài. Vóc dáng cô nho nhỏ bên trong áo đồng phục. Mỗi khi nâng tay thật giống như một chú dơi đang dang cánh.
Cậu nhướn mày: "Đây gọi là trang phục tình nhân."
Tùng Dụ Chu nhìn Tịch Bạch, khóe miệng giật giật.
"Tùy ca, cậu mở to mắt mà nhìn cho rõ ràng."
Toàn trường nữ sinh đều cùng con mẹ cậu mặc đồ tình nhân đó, trời ạ!
**
Buổi chiều, Tịch Bạch dắt xe đạp ra cổng trường. Vừa lúc định lên xe, bỗng nhiên cảm giác lúc đạp thật nặng. Cô còn tưởng rằng lốp xe bị hư, quay đầu mới phát hiện, nam sinh mặc đồng phục nọ không biết từ lúc nào đã ngồi ở trên ghế sau xe của mình.
Xe đạp dành cho nữ, bánh xe rất nhỏ, Tạ Tùy ngồi ở phía sau, đôi chân dài hoàn toàn không biết đặt vào đâu cho vừa. Một lát lại chạm đất, một lát lại chạm đất lần nữa.
Lốp xe của cô thật sự muốn xẹp.
"Tạ Tùy, cậu làm gì thế?"
Tịch Bạch nhíu mi nhìn cậu: "Mau đứng lên, cậu ngồi xe mình đến hỏng rồi."
Tạ Tùy thực sự thích nghe âm thanh ngọt ngào khi cô gọi tên mình, tựa như khi bà nội dùng lá trúc gói bánh gạo: mềm mại, dính dính.
Tạ Tùy ngồi mãi vẫn không chịu đi xuống. Tịch Bạch vội nhảy xuống xe, cách cậu thật xa.
Tạ Tùy đơn giản ngồi lên yên xe, cưỡi xe đạp của cô, chầm chậm lái xe quanh co khúc khuỷu đi theo Tịch Bạch.
"Tôi nên làm gì, cậu bảo tôi phải làm gì đây?"
Tịch Bạch buồn buồn nói: "Mình làm sao biết được."
Tạ Tùy bấm chuông xe, phát ra một chuỗi âm thanh đinh đinh trong trẻo, cậu nhìn đoạn đường nhựa phía xa: "Có người muốn cùng cậu về nhà."
"Không cần." Tịch Bạch cầm tay lái của chiếc xe: "Cậu xuống xe."
"Không."
Tịch Bạch có chút nóng nảy, vội đẩy cậu ra. Bàn tay vô tình chạm đến bộ ngực cường tráng, cô có thể cảm nhận rõ rệt được từng bắp thịt rắn chắc trên người cậu thiếu niên.
Bàn tay nhỏ bé kia, nơi nào có thể đẩy được cậu cơ chứ.
"Còn động thủ với tôi?" Tạ Tùy cầm cổ tay cô, đem cô gái nhỏ kéo về phía mình.
Cổ tay Tịch Bạch thật sự nhỏ, một tầng da thịt mỏng manh bao vây lấy xương tay, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt yếu ớt. Phảng phất chỉ cần cậu dùng ít lực là có thể đem cánh tay này bóp nát.
Tịch Bạch thoáng rụt tay, sốt ruột nói: "Tạ Tùy! Cậu buông ra, cậu làm mình đau quá!"
Tạ Tùy cảm giác mình chưa dùng bao nhiêu sức lực nhưng da thịt cổ tay trắng nõn của cô đã ửng hồng một mảng lớn.
Tạ Tùy liền buông lỏng tay, đánh giá: "Cậu cũng quá yếu ớt."
Tịch Bạch xoa xoa cổ tay của mình, ghét bỏ trừng cậu: "Trả xe cho mình."
"Không trả."
"Tạ Tùy!"
Tịch Bạch nhíu mày: "Cậu đừng có không nói đạo lý như vậy."
Tạ Tuỳ thoải mái mà cười: "Tiểu Bạch, trên thế giới này tôi chỉ giảng đạo lý với người phụ nữ của mình, chỉ nghe lời của cô ấy, chỉ ôn nhu với cô ấy và cũng chỉ khi dễ mình cô ấy. . ."
Một trận gió thổi qua, những phiến lá vàng óng của cây ngô đồng gốc Pháp rung động, nhè nhẹ rơi xuống.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, lại nghe được tiếng nói ôn nhu kia lần nữa: "Làm phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ hạnh phúc suốt đời. Cậu có muốn thử hay không?"
Tịch Bạch cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ, quay người rời đi: "Cậu còn nói như thế nữa, về sau mình sẽ không gặp cậu."
Nhìn bộ dáng xấu hổ của cô, toàn thân Tạ Tùy đều ngứa ngáy nhưng cậu cũng không rõ mình ngứa ở đâu, có gãi cũng gãi không được...
Tạ Tùy biết mình nói nhiều sẽ phản tác dụng nên cậu cũng không đề cập đến đề tài này nữa, vội cưỡi xe đạp hồng phấn đuổi theo cô.
"Đi xem phim với tôi đi."
"Không đi "
"Vì sao?"
"Hôm nay còn rất nhiều bài tập."
Tạ Tùy nhướn mày cười cười, nói năng đương nhiên: "Đi xem phim với tôi, tôi giúp cậu làm bài tập."
"..."
Không mệt nhọc cậu đâu.
Thiếu niên đứng nhất từ dưới đếm lên làm bài tập giúp cô, cô thật sự không dám nhận tấm lòng cao cả này.
"Cái biểu tình đó của cậu là có ý gì?" Tạ Tùy nhìn cô: "Cảm thấy lão tử không làm được?"
"Không, không có." Tịch Bạch nhịn cười, nghiêm túc nói: "Thật sự không đi được."
Tạ Tùy cũng không kiên trì, nghe theo an bài của cô: "Lên xe, tôi chở cậu về."
"Không cần."
Tạ Tùy bình tĩnh nói: "Đừng lãng phí thời gian, không phải muốn trở về làm bài tập à?"
Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy, cô cảm thấy hôm nay nếu như không đáp ứng Tạ Tùy, cậu ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cô.
Tịch Bạch thở dài một tiếng, nói với cậu: "Vậy cậu giúp mình chạy xe đến cây cầu phía trước đi."
Tạ Tùy nhìn vẻ mặt không thể làm được gì của cô, ngược lại cảm thấy có vài phần buồn cười: "Cậu sợ lão tử làm hư xe đạp của cậu?"
"Xe quá nhỏ, không thể chở thêm người."
"Đi đi."
Thiếu niên tâm tình không tệ, tiếng chuông trong trẻo vang lên. Từ trên xe bước xuống, Tạ Tùy dắt xe đi trên con đường bộ với cô gái nhỏ của mình.
***
Cuối thu, không khí trong lành ấm áp. Bầu trời chung quanh hết thảy phảng phất lên sự bình yên, ngọt ngào. Tạ Tùy tâm tình cũng trở nên mềm mại.
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, bóng lưng chàng thiếu niên cao lớn, vững chãi, nhìn qua rất có cảm giác an toàn.
Cơ mà quần áo của cậu thực sự chẳng mềm mại tí nào, là loại cảm giác thường xuyên tẩy rửa. Cô không khỏi ngẩng đầu, nhìn đến những chữ cái tiếng Anh đều phai màu trên áo cậu.
"Tạ Tùy, sao cậu không mua cho mình vài bộ quần áo?"
"Quản nhiều như vậy? Quần áo tôi cũ cũng sẽ không keo kiệt với cậu, hỏi nhiều quá?"
Tịch Bạch bĩu môi, rõ ràng là quần áo đều phai màu cả, cô có thiện ý nhắc nhở vậy mà.
"Cậu kiếm nhiều tiền như vậy, cậu dùng nó làm gì?" Cô rất ngạc nhiên về điểm này.
Cậu thuận miệng nói: "Để tiết kiệm."
"Tiết kiệm làm gì?"
"Cưới cậu."
"..."
Có thể hay không đừng luôn nói những lời như vậy, cậu bây giờ mới mấy tuổi chứ?
Gương mặt cô lần nữa nổi lên rạng mây hồng, mắt nhìn thẳng, không nói gì nữa.
Từ trường học ra tới đoạn đường này, cửa hàng ăn uống chiếm đa số. Lúc đi ngang qua một tiệm đồ ngọt, Tạ Tùy dừng lại.
Cậu đem xe đạp đặt ở ven đường, nói với Tịch Bạch: "Tôi đi mua chút gì đó."
"Ừm."
Tạ Tùy đi vào cũng không quên quay đầu nhìn Tịch Bạch, thực không yên tâm nói: "Cậu đừng chạy."
"..."
Cậu không nhắc nhở, cô còn chưa nghĩ sẽ chạy đó. Câu này vừa thốt lên, cô ngược lại nhìn về phía xe đạp bên cạnh.
Hoàn toàn có thể bỏ chạy nhỉ?
Tạ Tùy lại uy hϊếp nói: "Cậu nếu chạy, ngày mai đến trường học, tôi sẽ cho cậu biết chuyện gì Tạ Tùy cũng dám làm."
Tịch Bạch nhìn bộ dạng hung dữ kia, cảm thấy lúc này Tạ Tùy hoàn toàn chưa trưởng thành, cậu mang trên người vẻ ngây ngô, kiêu căng của thiếu niên cùng với cái người vừa phúc hắc lại âm trầm mà cô từng biết, quả thật khác biệt một trời một vực.
"Mau đi đi." Tịch Bạch thúc giục.
Tạ Tùy vào tiệm đồ ngọt, mùi bơ sữa thơm ngon ập vào mũi. Hắn chen qua mấy nữ sinh rồi bước vào bên trong. Nhìn thực đơn rồi lại nhìn một cô gái cầm bánh kem trứng gà đi ra ngoài.
"Tôi cũng muốn cái này." Tạ Tùy chỉ trứng gà.
"Soái ca, cậu muốn vị gì? Có dâu tây, sô-cô-la, hương thảo, còn có Oglio."
Đôi mắt nữ phục vụ rơi trên người Tạ Tùy, muốn dứt cũng không dứt ra được.
Chỉ cần là phụ nữ, nhìn đến ngũ quan anh tuấn của cậu đều sẽ kìm lòng không đậu mà thẹn thùng.
Tạ Tùy nghĩ nghĩ, hỏi: "Màu hồng phấn này là vị gì?"
"Màu hồng phấn à, là vị dâu tây đó."
Trong thoáng chốc cậu nhớ, ngày ấy ở trường học, cậu lái xe chạy ngang qua Tịch Bạch làm chiếc bánh kem trứng gà trên tay cô rơi xuống đất. Hình như bánh kem ấy có nhân màu hồng phấn thì phải.
...
Tạ Tùy cầm bánh trứng gà nóng hầm hập rồi lấy thêm nhân kem vị dâu tây. Từ tiệm đồ ngọt đi ra, đường bộ bên cạnh, Tịch Bạch đã không còn ở đó.
Tạ Tùy nhíu mày, nhìn những người xa lạ xung quanh, cô gái nghiễm nhiên đã rời đi mất.
Mẹ!
Hắn cúi đầu nhìn bánh trứng gà trên tay, tâm tình phiền muộn. Cậu đi đến thùng rác bên cạnh, trực tiếp ném vào.
Lúc này, có người phụ nữ nắm tay một cậu nhóc khoảng 5, 6 tuổi đi ngang. Cậu nhóc nhìn hành động của Tạ Tùy, rồi lôi kéo tay mẹ mình.
"Mẹ, người xem, ca ca kia thật lãng phí."
Trình phu nhân ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy một chút, biểu tình bỗng nhiên cứng đờ.
Lúc này, Tạ Tùy cũng ngẩng đầu liền thấy được khuôn mặt quen thuộc của mẹ mình. Bà ta trang điểm vô cùng tinh xảo, quý phái.
Hai mẹ con không nghĩ đến lại có thể gặp mặt nhau ở nơi này.
Tạ Tùy gương mắt nhìn xuống và trông thấy thằng nhóc bất quá cũng 5 tuổi đi. Nhóc con nước da trắng mịn, hồng nhuận, con ngươi trong sáng. Màu mắt cùng cậu giống nhau như đúc.
Trình phu nhân chăm sóc đứa con trai bảo bối này rất tốt. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy đứa em trai cùng mẹ khác cha này.
"Cậu ở nơi này làm cái gì?" Trình phu nhân mặt không thay đổi hỏi.
Tạ Tùy tâm tình không tốt, quay người rời đi, cậu lười để ý đến.
Trình phu nhân nhất quyết không tha, truy hỏi đến cùng: "Tạ Tùy, cậu theo dõi chúng tôi phải không?"
"Mẹ nó, bà nhìn cho rõ." Tạ Tùy đột nhiên quay đầu, ngoan lệ nhìn bà ta: "Nơi này là trường học, lão tử không nhàm chán như vậy."
Đứa bé tựa hồ nhận ra được hai người đang cung bạt kiếm với nhau. Nó đứng trước mặt mẹ mình, nhặt cục đá dưới chân lên, hung tợn ném về phía Tạ Tùy: "Anh khi dễ mẹ em. Em đánh anh! Đánh anh!"
Tạ Tùy mặc dù tính khí có phần táo bạo, cũng không đến mức cùng tiểu hài tử động thủ. Tay cũng không thèm ngăn cục đá, im lặng đứng đấy.
Mà đúng lúc này, Tịch Bạch mang theo trà sữa chạy tới chắn trước mặt Tạ Tùy, tay chỉ đứa bé: "Mẹ em không dạy em trẻ nhỏ không được động thủ đánh người sao, còn biết lễ phép là gì hay không?"
Tịch Bạch nắm giữ hai tay của đứa bé: "Đừng tưởng rằng em là trẻ con thì chị sẽ nhường em."
Cậu nhóc liều mạng giãy dụa.
"Cô làm cái gì? Bắt nạt trẻ con còn có thiên lý hay không?"
Trình phu nhân kích động bảo vệ con mình.
"Ô ô, mẹ ơi!"
"Tiểu Ý, chúng ta đi." Trình phu nhân không nghĩ sẽ làm lớn chuyện bèn ôm con trai vội vàng đi đến một chiếc Mercedes màu đen phía trước.
Tịch Bạch đá những viên đá vụn dưới chân, bĩu bĩu môi. Cô quay đầu, lại đối mặt với ánh mắt phức tạp của Tạ Tuỳ.
"Cậu đi đâu?" Thanh âm của cậu có chút khàn khàn, hắng giọng một cái.
Tịch Bạch lắc lắc hai ly trà sữa trong tay: "Khát , mua ít nước mà thôi. Cậu không phải đi mua bánh ngọt sao?"
Tạ Tùy nhìn thùng rác bên cạnh, có chút xấu hổ: "Tôi nghĩ cậu đã bỏ đi."
Bánh cũng ném đi rồi.
Tịch Bạch dường như đã hiểu mọi chuyện, cô hỏi: "Còn muốn ăn không?"
"Đương nhiên." Tạ Tùy lại khôi phục sức sống, lôi kéo Tịch Bạch vào tiệm đồ ngọt.
Lúc ra cửa, hai người trên tay đều cầm bánh trứng gà. Tịch Bạch nói với cậu: "Cậu cũng nếm thử, nhân lúc còn nóng."
Tạ Tùy chưa bao giờ ăn những đồ ngọt màu sắc rực rỡ như vậy. Bất quá, nhìn thái độ kiên trì của Tịch Bạch, cậu liền thử xem. Vì thế, cậu nghe lời mà ăn một miếng.
Bánh trứng gà xốp giòn béo ngậy mang theo vị ngọt của kem dâu. Hai loại hương thơm hoàn toàn khác biệt đọng lại trên đầu lưỡi. Vị ngọt này ấy vậy mà lan ra đến tận đáy lòng.
Đi đến dưới tàng cây, Tạ Tuỳ đột nhiên dừng bước lại, cười khẽ một tiếng.
Tịch Bạch khó hiểu: "Cậu cười cái gì?"
"Việc cậu làm lúc nãy là đang bảo vệ tôi?"
Tịch Bạch cúi đầu, lại cắn một miếng bánh trứng gà: "Nào có, mình chính là không thích nhìn người này bắt nạt người khác thôi."
"Rất lợi hại, ngay cả con nít cũng dám ra tay."
Tịch Bạch bĩu môi: "Ỷ mình là trẻ con liền có thể không kiêng nể gì bắt nạt người khác. Ai yếu thế thì người đó có lý, mình không tin chuyện này là đúng được."
Tạ Tùy phát hiện, đôi mắt cô gái ôn nhu, mềm mại trước mặt lộ ra sự kiên định.
Con gái, không phải ai cũng đặc biệt yêu thích trẻ con sao?
"Cậu cảm thấy trên thế giới này ai mạnh thì kẻ đó đúng ư?"
Tịch Bạch nghĩ nghĩ: "Khẳng định không phải ai yếu cũng đều đúng."
Tay Tạ Tùy rơi xuống hông của cô, nhẹ nhàng nhấc lên. Tịch Bạch bị bắt kiễng chân, cả người bỗng nhiên dán chặt lên ngực thiếu niên.
Thật kín kẽ. . .
Cô thậm chí có thể cảm nhận được dưới lớp áo T-shirt là bắp thịt nóng bỏng, cứng rắn.
"Cậu. . . Buông mình ra!"
Tay cậu giữ chặt gáy của cô, những sợi tóc mềm mại len lỏi qua từng khe hở của ngón tay. Tạ Tuỳ ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình. Tròng mắt màu nâu nhạt lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như quả cầu thủy tinh đang phát sáng.
"Tiểu Bạch, hỏi cậu một vấn đề."
"Cậu hỏi đi nhưng đừng làm như vậy. . ."
Tạ Tùy khóe miệng có hơi câu dẫn.
"Tôi có thể cưỡng hôn cậu được không?"
"..."
Editor: Tới luôn anh ưi!!!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Làm Nũng Trong Lòng Anh
- Chương 18: Cưỡng hôn