Chương 17: Vẻ mặt vàng vọt

Editor: Miền lạ

Chương 17: Vẻ mặt vàng vọt

Tịch Bạch động tác rất nhẹ, giống như chuồn chuồn lướt nước, đem băng cá nhân dán lên vết thương trên mi mắt của Tạ Tùy.

Tạ Tùy thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của cô gái nhỏ. Cảm giác này tựa như một trận gió lạnh mùa hạ nhẹ nhàng vỗ về trên mặt của cậu.

Ngay lúc cô định rút tay đi thì bỗng nhiên Tạ Tùy dùng lực siết chặt cổ tay Tịch Bạch.

Tịch Bạch trong lòng giật mình, cô cảm giác được lòng bàn tay của thiếu niên truyền tới một trận ấm áp, theo bản năng, Tịch Bạch muốn tránh thoát.

Mà lúc này Tạ Tùy cầm tay cô di chuyển, đầu ngón tay Tịch Bạch từng chút một đặt lên mặt ngoài của băng cá nhân.

"Dán chặt một chút."

Cậu dường như biết mình đã doạ đến cô, cho nên giải thích một câu.

Xuyên qua miếng băng dán, cô dường như đã đυ.ng đến vùng xương phía dưới mày của cậu, mang theo chút độ ấm, cảm xúc cũng thực cứng.

Tịch Bạch rút tay về, thậm chí thân thể theo bản năng vội lui về phía sau.

Tạ Tùy đứng thẳng dậy, bật cười: "Cảm ơn."

"Không có việc gì." Tịch Bạch nhếch miệng, dặn dò: "Cậu về sau đừng tìm người khác đánh nhau nữa."

"Không phải đánh nhau." Tạ Tùy giải thích: "Là chơi quyền anh."

"Đó cũng là đánh nhau."

Tạ Tùy không biết nên giải thích với cô như thế nào về sự khác biệt giữa quyền anh và đánh nhau, cậu hung dữ lẩm bẩm: "Muốn quản lão tử?"

Tùng Dụ Chu vội vàng dùng cùi chỏ chọc chọc Tạ Tùy. Thật vất vả cô ấy mới chủ động quan tâm một lần, ai có mắt đều nhận ra. Riêng Tùy ca của bọn họ lại vô tình vờ như không thấy.

"Tùy ca không phải có ý tứ này. Bạn học Tịch Bạch, cậu đừng để ở trong lòng."

"Ý tôi là vậy đó." Tạ Tùy thản nhiên nói: "Nghĩ để ý đến tôi, chờ cậu làm nữ nhân của tôi rồi nói."

"..."

Người này thật là, bản thân cũng chỉ là một học sinh; một câu, hai câu liền nữ nhân của tôi.

Tịch Bạch tạm biệt bọn họ rồi cùng mấy cô gái ra về.

Ân Hạ Hạ dọc đường đi đều không ngừng lải nhải: "Tạ Tùy trước giờ đều đối với cậu như vậy, cậu còn mua băng cá nhân cho cậu ta. Nếu đổi lại là mình, khẳng định có thể tránh tên đó được bao xa được thì tránh . . ."

"Đúng vậy, Bạch Bạch, loại thiếu niên xấu tính như thế, chúng ta vẫn là nên ít tiếp xúc thì hơn. Nói không chừng một lúc nào đó lại xảy ra chuyện ảnh hưởng không tốt đến cậu."

Tịch Bạch lắc đầu: "Cậu ấy sẽ không làm tổn thương mình đâu."

Trải qua quá khứ bị bạn bè xa lánh, rồi chết đi. Ở trên thế giới này, nếu còn có người đáng giá để Tịch Bạch tin tưởng, vậy cũng chỉ có mình Tạ Tùy.

Tạ Tùy biểu tình lãnh khốc, trên mi mắt lại dán một lớp băng dán vết thương. Tuy vậy, cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai của cậu, ngược lại càng tăng thêm vài phần cuốn hút.

Chủ yếu, Tịch Bạch mua băng cá nhân cũng không phải loại mộc mạc bình thường mà là. . . Loại in hình hoạt hình dễ thương.

Mỗi lần, có nữ sinh đi ngang qua Tạ Tùy, họ đều len lén đánh giá miếng băng dán cá nhân này, cũng không nhịn được che miệng cười trộm.

Tạ Tùy khí chất xưa nay cao quý lãnh diễm, hiện tại lại thay đổi một trời một vực, trở nên có chút đáng yêu.

Mà chính cậu thế nhưng lại luyến tiếc miếng băng dán này, dán cả một tuần cũng không nỡ gỡ bỏ.

Trong lúc chơi bóng, Tùng Dụ Chu chỉ vào lớp băng: "Tùy ca, băng cá nhân sắp rơi rồi."

Tạ Tùy trán đầy mồ hôi, băng dán vết thương lỏng lẻo trên mí mắt bị cậu thuận tay chụp được, cẩn thận dán lại.

Tùng Dụ Chu: ...

Ghê tởm không?

Trong giờ học ngày hôm đó, Tùng Dụ Chu ngủ gà ngủ gật bỗng giật mình tỉnh lại, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tạ Tùy đem miếng băng đã sớm không còn dính ấy, tỉ mỉ bôi một lớp keo mỏng, lần nữa dán lên vị trí ban đầu.

Này hắn ta mẹ nó. . . Có chút muốn phát điên lên rồi.

Tùng Dụ Chu rốt cục vẫn phải chạy đến ban nhất gặp Tịch Bạch: "Tùy ca hiện tại đã muốn điên dại rồi. Ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông đi. Tiểu Bạch giúp đỡ một chút nha, đem cái miếng băng kia xé nát giùm bọn tôi. Để mọi người ngày nào cũng nhìn, thật đúng là tra tấn tinh thần!"

Tịch Bạch không nề hà, thừa dịp nghỉ chuyển tiết, cô chạy đến cầu thang ngăn cản Tạ Tùy.

"Tạ Tùy, miếng băng cá nhân ấy, cậu còn muốn dán tới khi nào?"

Tạ Tùy mặc áo jacket màu đen, không cài nút, lại còn tùy tiện mở tung, lộ ra chiếc áo lông mỏng bên trong.

Tay trái Tạ Tùy thoải mái bỏ vào túi quần, đôi mắt đào hoa xinh đẹp câu nhân, phong cách mang đậm nét nghệ sĩ: "Thẳng đến tận cùng thế giới."

"..."

Mấy nam sinh cố nhịn xuống xúc động đánh cậu tơi bời hoa lá.

Trên sân thể dục, radio đã thông báo vào học lần thứ ba. Tịch Bạch bước vội xuống lầu, đưa tay đến trên mi mắt Tạ Tùy, ôn nhu nói: "Mình sẽ gỡ nó?"

Ngoài ý muốn là, Tạ Tùy không có biểu hiện táo bạo như lúc đối diện với mấy người anh em của mình. Cậu dịu ngoan nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: "Ừa."

Vì thế Tịch Bạch nhẹ nhàng gỡ miếng băng in hình hoạt hình kia ra.

"Hửm?"

Cậu mở to mắt nhìn nữ sinh đứng ở phía trên cậu hai nấc cầu thang, vừa vặn cùng song song với chiều cao của cậu. Cô gái với đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào trán của Tạ Tùy. Vừa xem, vừa nhịn không được mà sờ sờ.

Tạ Tùy cảm thụ được sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay của Tịch Bạch, nhẹ nhàng lướt chầm chậm qua hàng mi. Tất cả xúc cảm tê dại ấy làm lòng cậu không khỏi kích động, điên cuồng.

"Lông mi bị đứt rồi."

Hai phần ba lông mi bên mắt trái Tạ Tùy bị cắt đứt bởi lớp keo của băng dán làm cho cả gương mặt cậu toát lên lệ khí rất nặng.

Tương Trọng Ninh mấy người bọn họ vây xung quanh nhìn mặt Tạ Tùy hô lớn:

"Đậu xanh, thật sự bị cắt đứt luôn!"

"Xong rồi, xong rồi, Tùy ca mặt mày vàng vọt rồi."

"Ông trời ơi, dung nhan tuyệt thế của Tùy ca thế mà bị hủy hoại chỉ trong một nốt nhạc."

...

Tịch Bạch từ trong túi lấy ra cái gương nhỏ đưa đến trước mặt Tạ Tùy: "Bây giờ nhìn có chút hung dữ."

Tạ Tùy nhìn mi mắt bên trái của chính mình. Lông mi vốn đen dài đậm sắc, đột ngột bị cắt đứt một khúc nên trông có vẻ hung ác rất nhiều.

Tạ Tùy giống như vô cùng để ý vấn đề này, sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Hung. . . Hung dữ lắm sao?"

Tịch Bạch: "Hung dữ."

Một đám nam sinh: "Rất hung dữ."

Tạ Tùy thấp giọng mắng: "Mẹ."

Tiếng loa lại một lần nữa truyền đến âm thanh thúc giục học sinh vào lớp. Tịch Bạch vội vàng muốn rời khỏi thì bỗng nhiên bị Tạ Tùy giữ chặt cổ tay, cậu vội vàng nói: "Lông mi của tôi sẽ còn dài ra lại."

Tịch Bạch không rõ ràng cho lắm, lại nghe hắn nói tiếp: "Cậu đừng sợ tôi, được không?"

**

Trong giờ tự học ở Đức Tân Cao Trung mỗi ngày đều có môn bắt buộc. Buổi sáng có riêng 30 phút để học sinh toàn trường tập trung trên sân thể dục, dựa theo thứ tự các lớp mà xếp thành hàng. Sau đó, mọi người cùng tập thể dục theo nhạc.

Vốn trước kia vẫn là Tịch Phi Phi làm thủ lĩnh nhưng có một lần, trong quá trình giáo vụ tuần tra, thầy giáo phát hiện Tịch Bạch không chỉ có động tác đạt tiêu chuẩn hơn nữa đặc biệt có khí chất của thủ lĩnh, vừa nhìn qua sẽ làm người ta tinh thần thoải mái.

Mà khi bản thân ngẩng đầu nhìn về phía thủ lĩnh đương nhiệm - Tịch Phi Phi, mỗi một động tác đều không hoàn chỉnh, trông vừa biếng nhát, lại không chuyên tâm. Hơn nữa, em ấy ngay cả đồng phục học sinh cũng không mặc đàng hoàng.

Đúng lúc trường học muốn làm một trailer chiêu sinh, thế nên mỗi ngày trong giờ học thể dục đều có máy bay không người lái quay lại hình ảnh. Sau đó, giáo viên sẽ lựa chọn sử dụng hình ảnh tốt nhất để cắt nối, biên tập tạo thành video hoàn hảo.

Nhưng thủ lĩnh trên kia lại ỉu xìu, cái này sao có thể chứ?

"Tịch Phi Phi, em xuống dưới, Tịch Bạch lên."

Tịch Phi Phi kinh ngạc quay đầu: "Cái gì?!"

"Em xuống dưới nhường bạn học Tịch Bạch đi lên làm thủ lĩnh."

Tịch Phi Phi trợn mắt há hốc mồm, nhìn một loạt bạn học phía dưới. Vẻ mặt xấu hổ đến đỏ bừng, tức giận xuống đài đứng ở chỗ Tịch Bạch vừa rời khỏi.

Thầy giáo vụ tựa hồ cảm thấy cô ta đứng ở hàng đầu giống như cũng không ổn lắm, vì vậy nói: "Em xuống phía sau đứng đi, còn bạn học phía dưới lên đây."

"Thầy! Dựa vào cái gì chứ!" Cô ta phẫn nộ chất vấn: "Dựa vào cái gì em lại đứng phía sau?"

Ân Hạ Hạ cùng mấy người bạn nở nụ cười: "Còn có thể dựa vào cái gì, dựa vào động tác khó coi của cô đấy, tư thế xấu gần chết!"

Tịch Phi Phi xấu hổ và giận dữ không chịu nổi: "Thầy, em ở trường học là người đại ngôn, vì cớ gì lại chỉ được đứng ở phía sau. Trailer này do em làm thủ lĩnh mới xứng đáng!"

Giáo vụ trách cứ: "Em xem lại động tác của mình đi, muốn thầy lấy video ra cho em xem ngay tại đây không?"

Tịch Phi Phi không dám phát sinh mâu thuẫn ngay mặt với thầy giáo. Cô ta tức giận đi xuống hàng sau lại nghe thấy giọng nói châm biếm của mấy nam sinh.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tịch Bạch trên đài, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

***

Tịch Phi Phi vừa về tới nhà, liền bổ nhào vào lòng Đào Gia Chi khóc lóc kể lể, nói Tịch Bạch đoạt chức thủ lĩnh của mình.

Mà cha mẹ cũng cô cũng đồng lòng nhất quán bao che cho Tịch Phi Phi, trách cứ Tịch Bạch vài câu: "Bạch Bạch, con làm sao có thể tranh giành với chị mình. Chị con thân thể không tốt, con nhường nó chút đi."

"Nghe lời, con đi nói với giáo viên, con không muốn làm thủ lĩnh rồi trả lại vị trí này cho chị con."

Tịch Bạch đang vùi đầu làm bài tập, nghe vậy, ngẩng đầu lên: "Mẹ, trước kia trong giờ học bắt buộc 30 phút này, con có thể vụиɠ ŧяộʍ đi nhà ăn ăn khoai tây chiên. Bây giờ, mỗi ngày đều phải có mặt không bỏ buổi nào. Nếu như chị gái có thể nghĩ ra biện pháp thay con, con thật sự cám ơn chị ấy."

Cô nói những lời này vô cùng có kỹ xảo, vừa biểu hiện bản thân không cố ý tranh giành với chị gái, vừa đem quả bóng cao su lần nữa đá vào tay Tịch Phi Phi. Còn phần mình thì sạch sẽ, vô tội. Như vậy, cha mẹ cũng không biết chỉ trích cô thế nào.

Tịch Phi Phi chỉ vào Tịch Bạch: "Rõ ràng chính em cố ý biểu hiện, làm động tác so với chị chuẩn hơn khiến thầy giáo vụ chọn em làm thủ lĩnh!"

Tịch Bạch nói: "Cha đã giáo dục chúng ta từ nhỏ, thời điểm nào thích hợp chơi, thời điểm nào phải học tập. Đã nhận việc thì nên làm thật nghiêm túc. Chắc chị cũng không có ý định làm chuyện này, nhưng nếu được làm thì hãy làm thật thành tâm. Chị, có vấn đề gì sao?"

Tịch Phi Phi á khẩu không trả lời được, sửng sốt rất lâu, sau đó kéo tay mẹ: "Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con lấy lại công bằng."

"Tịch Bạch!" Đào Gia Chi nói: "Ngày mai con hãy đi nói với thầy giáo vụ rằng con muốn đem vị trí này trả lại cho chị con! Thân thể chị con không tốt, con nên nhường nó!"

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một thanh âm già nua: "Không cần nhường, ta xem thân thể nó cũng thật tốt đó, còn có tinh lực ở đây già mồm lấn át lẽ phải."

Mọi người hơi kinh hãi, Tịch Minh Chí vội vàng mở lớn cửa phòng, Tịch lão thái thái tay cầm gậy đi vào.

"Mẹ! Mẹ làm sao lại đến đây?"

"Bà nội."

"Bà nội khoẻ."

Tịch lão thái đi vào, nhìn hai chị em trong phòng khách: "Cãi nhau lớn đến nỗi đi ngoài sân còn nghe rõ, có dọa người hay không?"

Tịch Phi Phi lập tức khóc sướt mướt, tủi thân: "Bà nội, Tịch Bạch em ấy. . . Em ấy khi dễ người khác! Bà nhất định phải làm chủ cho con!"

Tịch Bạch xiết chặt cây bút trong tay. Kiếp trước, Tịch Phi Phi bởi vì ăn nói ngọt ngào, đem lại niềm vui cho bà nội. Mà cô, bởi vì sợ bà nên quan hệ với bà không được tốt. Tịch lão thái thái đối với cô cảm tình cũng rất nhạt.

"Bà nội." Cô nhu thuận gọi Tịch lão thái thái một tiếng.

Tịch lão thái gỡ tay Tịch Phi Phi ra khỏi người mình. Đôi mắt đạm bạc mà sắc bén liếc cô ta một chút, nhìn đến Tịch Phi Phi tâm hoảng ý loạn: "Bà nội, sao bà nhìn con lâu như vậy?"

Tịch lão thái thái cao giọng nói: "Năm nay công ty có tổ chức tiệc hằng năm, ta nghĩ nên gọi con tham dự. Con vốn là trưởng nữ trong nhà. Ta vừa lúc giới thiệu con cho mọi người trong công ty. Bất quá bây giờ ta lại nghĩ khác, ta thay đổi chủ ý rồi. Ngay cả vị trí của chính mình cũng không giữ được. Đến lúc mất đi liền cáo trạng khắp nơi, ỷ vào chính mình có chút khuyết điểm liền buộc người khác nhượng bộ. Người như vậy, ta không nghĩ sẽ gọi đến."

Tịch lão thái thái nhìn về phía Tịch Bạch: "Tiểu Bạch, con chuẩn bị một chút. Cuối năm, đến tham gia buổi tiệc hằng năm của tập đoàn."