Chương 14: Video

Editor: Miền lạ

Chương 14 : Video

Tịch Bạch biểu diễn một mình vô cùng thành công. Cô Lạc Thanh đối với cô cũng vô cùng coi trọng, cho cô điểm rất cao, vững vàng vào vòng trong.

Hôm đó buổi chiều, Tạ Tùy cùng mấy anh em đi ra cổng trường, nghe được phía sau có vài nữ sinh thì thầm nghị luận.

"Mình vừa mới đi từ phòng tập ra, chị gái kéo đàn violoncello ấy, quả thực là một mỹ nữ đó. Chị ấy không giống với những người khác, vô cùng có khí chất."

"Có ảnh chụp không?"

"Có chụp nè." Nữ sinh lấy điện thoại di động ra chia sẻ cho mấy cô bạn.

"Chị ấy lẳng lặng ngồi trên ghế, rất ưu nhã, trước kia cũng không phát hiện, trường học chúng ta có một nữ sinh xinh đẹp như vậy."

"Nghe nói là em gái của Tịch Phi Phi."

"Tịch Phi Phi vốn là nữ thần nha, em gái cô ấy khẳng định không kém đâu!"

"Đâu chỉ không kém, mình thấy cô em gái này so với Tịch Phi Phi có khí chất hơn."

...

Tùng Dụ Chu cảm giác được Tạ Tùy bắt đầu đi chậm lại.

Quả nhiên, người nào đó dừng bước lại, xoay người nhìn di động của nữ sinh.

Tùng Dụ Chu biết Tạ Tùy có tính chiếm hữu rất mạnh, không thích nghe người bên ngoài nhắc tới Tịch Bạch, tựa như cô gái kia chỉ thuộc về mình cậu ta. Ai cũng không được để ý đến.

"Đừng xúc động nha Tùy ca, họ chỉ là con gái..."

Tùng Dụ Chu lời còn chưa dứt, lại nghe Tạ Tùy nói: "Bạn học, thêm WeChat đi."

Nữ sinh há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Tạ Tùy.

Nữ sinh lần nữa xác nhận, thiếu niên anh tuấn trước mặt này thật là Tạ Tùy sao? Cái người kiêu ngạo, ương ngạnh lại soái khí ngút trời - Tạ Tùy!

Tạ Tùy lại chủ động đến bên cạnh cô ta, còn hỏi cô ta thêm WeChat!

Hạnh phúc đến quá nhanh!

"Có thể thêm không?"

Tạ Tùy khóe mắt cong lên, lộ ra vẻ mặt điển trai, mỉm cười.

Nữ sinh cảm giác như bị điện giật đến hôn mê: "Được. . . Chứ."

Tay nữ sinh run rẩy mở ra mã 2D cho Tạ Tùy quét.

Sau khi thêm bạn, Tạ Tùy thản nhiên nói: "Có thể cho tôi mượn di động một lát được chứ?"

Nữ sinh run run đưa điện thoại qua.

Tạ Tùy lấy di động, gửi qua điện thoại mình mấy tấm ảnh chụp, chính là hình ảnh Tịch Bạch kéo đàn violoncello kia.

Gửi đi hoàn tất, Tạ Tùy trả điện thoại di động cho nữ sinh, bình thản lên tiếng "Cảm ơn", sau đó quay người rời đi.

Nữ sinh nhìn bóng dáng Tạ Tùy, ngây người rất lâu, Tạ Tùy thật sự là... Soái đến mù mắt cô ta.

Bạn bè vội vàng nhắc nhở cô gái: "Nhanh cho Tạ Tùy biết tên của cậu! Này không phải được rồi sao!"

Nữ sinh hưng phấn mà cúi đầu mở điện thoại nhưng lại bị tạt một gáo nước lạnh, cậu ta đã bỏ theo dõi cô ta rồi.

"..."

Trên đường, Tùng Dụ Chu và Tương Trọng Ninh đối với hành vi của Tạ Tùy đều tỏ vẻ khinh thường cùng bất mãn. Họ cảm thấy cậu ta dùng sắc đẹp để lừa gạt cảm tình nữ sinh.

Tạ Tùy hoàn toàn không thèm để ý, cậu chính là người như vậy, cố chấp lại ích kỷ, không để ý cảm nhận của bất luận kẻ nào.

Thế giới vốn là đối đãi cậu bất công. Vậy nên lòng tham của cậu rất nhỏ, chỉ đủ dành cho một người, đem cô ấy cất vào một nơi nhỏ hẹp nhất trong tim. Chẳng sợ thế giới bên ngoài hủy diệt hay sụp đổ. Với cậu, có quan hệ gì đâu.

Cậu vừa đi, vừa cúi đầu xem di động. Trong ảnh chụp, nữ sinh mặc chiếc váy lam nhạt, im lặng ngồi bên cửa sổ của phòng học. Hai chân tách ra, cúi đầu kéo chiếc đàn violoncello đỏ thẩm.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng, gương mặt cô trắng nõn, mịn màng. Cô nhắm mắt lại làm Tạ Tùy nghĩ ngay tới vạn vật cô tịch của rừng rậm, gió đêm thổi qua, nai con ở bên hồ uống nước, ánh mặt trời chiếu vào nhà gỗ,. . . Hết thảy là cảm giác an bình, ấm áp và ôn hòa.

Máu trong người cậu xao động sôi trào, trong nháy mắt thế giới bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Tim cậu cũng vì vậy mà đập nhanh không ngừng.

Tạ Tuỳ cẩn thận từng li từng tí lưu giữ ảnh chụp.

Tương Trọng Ninh nhìn sắc mặt nhu hòa của Tạ Tùy, lấy cùi chỏ chọc Tùng Dụ Chu, thấp giọng nói: "Mình cảm thấy lần này Tùy ca không đùa đâu."

Tùng Dụ Chu bất đắc dĩ lắc đầu: "Em gái kia xong rồi."

Tình cảm Tạ Tùy quá mức tha thiết, nếu bị cậu ta nhìn trúng nhất định là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này. Nhưng cũng là chuyện bất hạnh lớn nhất.

**

Vài lần, Tịch Bạch đi phòng giáo vụ hỏi thăm camera có ghi lại video người tới trộm đàn violoncello hay không.

Ngay từ đầu, chủ nhiệm nói không thể điều tra rõ. Sau này trực tiếp nói cho cô biết, camera không có ghi lại là ai trộm đàn violoncello. Bất quá nếu hiện tại đàn đã tìm được, cô cũng tham gia thi đấu, chuyện này coi như cho qua.

"Sao lại không ghi lại được, trường học của chúng ta có nhiều camera như vậy, từ phòng tập luyện đến sau núi, dọc theo đường đi thế nào cũng sẽ ghi lại được hình ảnh của tên trộm đó!"

"Bạn học này, sao em cố chấp đến vậy, chẳng lẽ thầy còn lừa em được sao. Camera của trường học chúng ta đều hư hao không ít, thật không có quay tới. Tốt rồi, chuyện này dừng ở đây."

Tịch Bạch không nguyện ý cứ như vậy bỏ qua cho tên trộm nhưng chủ nhiệm không phối hợp, cô cũng không làm được gì.

Ngày đó buổi chiều, cô đạp xe đạp đi ở trong bóng cây ven đường trong trường, một viên đá nhỏ đột nhiên lăn đến bên chân của cô.

Tịch Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Tùng Dụ Chu và mấy người khác ngồi trên sân thể dục bên cạnh, mấy nam sinh nhìn cô nhe răng mỉm cười, tỏ vẻ thân mật.

Tạ Tùy nghiêng mình dựa cột bóng rổ. Trong tay cầm vài cục đá, ánh mắt nhìn dãy núi phía xa, vẻ mặt chuyên chú.

"Có chuyện gì sao?" Cô mở miệng hỏi.

Tùng Dụ Chu cười nói: "Cậu hỏi ai?"

Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy: "Tạ Tùy, cậu có chuyện gì sao?"

Cậu lại ném thêm một viên đá nhỏ bên cạnh chân của cô: "Cũng không có việc gì, lại đây chẳng phải sẽ biết sao."

"Nếu cậu không có việc gì thì mình đi đây, mình muốn trở về làm bài tập."

Cô nói xong, đạp xe lập tức ra về.

Mấy nam sinh kinh ngạc nhìn bóng lưng Tịch Bạch.

Chị dâu thật uy vũ nha!

Bọn họ cũng không dám nhìn biểu tình của Tạ Tùy, không cần nhìn cũng biết, khẳng định rất khó xem.

Nhưng mà trên thực tế, cũng không. . . đến nỗi. . .

Tạ Tùy con mẹ nó nở nụ cười.

Cậu cười cười đuổi theo Tịch Bạch, cùng cô sóng vai đi ở sân trường, trầm giọng nói: "Cậu thật sự không sợ chết."

Tịch Bạch nghiêng đầu nhìn giày đá bóng sạch sẽ của cậu, thật lòng mà nói kỳ thật chính mình rất sợ chết, bởi vì cô đã chết qua một lần.

Nhưng cô biết, Tạ Tùy sẽ đối với mình làm cái gì.

Cho dù toàn thế giới đều phản bội cô, thương tổn cô nhưng Tạ Tùy vĩnh viễn sẽ không làm như vậy.

"Cậu tìm mình có việc?"

"Không có việc gì không thể tìm cậu?"

"Không có việc gì thì tìm mình làm chi?"

"..."

Cô thật là không biết nói chuyện phiếm.

Tạ Tùy lấy di động ra: "Tôi có video theo dõi của trường học, muốn xem ai đã trộm đàn của cậu không?"

Tịch Bạch dừng bước chân, kinh ngạc nhìn di động của cậu: "Cậu. . . Cậu làm sao biết được?!"

"Cái này cậu không cần quan tâm, tôi có biện pháp riêng, muốn xem hay không?"

Tịch Bạch gật gật đầu, nhìn cậu: "Xem."

Tạ Tùy khóe miệng nhợt nhạt giương lên: "Có trao đổi."

"Trao đổi cái gì?"

"Tùy ca muốn cậu hôn hắn một cái."

Phía sau Tùng Dụ Chu và bọn người kia cười đùa nói: "Xem một cái, hôn một cái."

Tịch Bạch: ...

Kia không thèm nhìn.

Trong tay Tạ Tuỳ còn dư lại ít đá vụn liền ném về phía Tùng Dụ Chu, xua đuổi mấy người đó.

Cậu đương nhiên biết không dễ dàng như vậy, đơn giản nói: "Đáp ứng tôi một việc."

"Chuyện gì?"

"Còn chưa nghĩ ra; chờ tôi chậm rãi nghĩ, dù sao cậu đáp ứng trước đi."

"Không được. . . Vạn nhất cậu. . ."

"Yên tâm, sẽ không bảo cậu làm chuyện kỳ quái."

Tạ Tùy quang minh lỗi lạc, cũng sẽ không miễn cưỡng cô làm chuyện cô không nguyện ý. Cô đơn giản cũng đáp ứng, dù sao cuối cùng có đồng ý hay không quyền quyết định còn trên tay cô mà.

"Chính mình xem đi."

Tạ Tùy đưa điện thoại di động cho cô. Tịch Bạch xoay người đi đến dưới bóng cây, mở video.

Đây là mấy cái video cắt nối biên tập bài bản. Tuy có chút mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn ra rõ ràng, người kéo vật nặng gian nan bước đi chính là Tịch Phi Phi.

Chị ta một đường đều rất cẩn thận, hết nhìn đông tới nhìn tây, thừa dịp thời gian lên lớp, tận dụng hết khả năng trốn tránh bạn học nhưng lại không thể tránh camera an ninh của trường.

Thời điểm Tịch Bạch nhìn chị gái đem cây đàn violoncello yêu quý của mình ném vào trong hồ, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất mãnh liệt.

Tựa như lúc trước cha mẹ đem thi thể hoả táng của mình đẩy mạnh xuống ao một dạng, không lưu tình một chút nào, giống như vật ném đi là không đáng giá tiền, là rác rưởi.

Cô không biết mình đã thấy như thế nào nhưng cô chính là có cái ký ức cả người hít thở không thông này.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả ký ức đều là băng lãnh. Tỷ như Tạ Tùy liều chết vọt vào nhà tang lễ, đem của thi thể của mình đoạt lại.

Ánh mắt cậu ửng hồng, nước mắt cứ rơi mãi nhưng không hề phát ra tiếng khóc. Cậu ôm thật chặc cô, thâm tình mà điên cuồng hôn môi, hôn lên mỗi một tấc da, tấc thịt trên người cô. . .

Tạ Tùy lòng như lửa đốt nhìn thân thể lạnh lẽo của Tịch Bạch.

Tạ Tùy thấy sắc mặt Tịch Bạch không thích hợp, hỏi: "Này, cậu làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tịch Bạch nhìn video, thản nhiên nói: "Đoán được."

Sau khi cô mất đàn, Tịch Phi Phi biểu hiện so với mình còn muốn kích động hơn, không ngừng kéo Đường Huyên Kỳ đi phòng giáo vụ đối chất. Cái này làm cho Tịch Bạch phát sinh nghi ngờ.

Hơn nữa, có lẽ Tịch Phi Phi đã nghe được Đường Huyên Kỳ muốn kéo Tịch Bạch cùng hợp tác, lo lắng Tịch Bạch phản bội, cho nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế hủy đàn của cô. Đồng thời đem nước bẩn tạt lên người Đường Huyên Kỳ. Một hòn đá chết hai con chim.

Trước kia Tịch Bạch chỉ cảm thấy chị gái thủ đoạn rất cao minh, nhưng bây giờ trùng sinh trở về, lại phát hiện những thủ đoạn này thật sự. . . Phi thường ngây thơ.

Nếu như nói cô ta thật sự có chỗ cao minh, thì chính là việc trường học bao che cho chị gái.

Tịch Phi Phi ở trường học là hình tượng đại diện, chị ta trên internet còn là người nổi tiếng, vì trường học mang đến không ít ưu việt. Hình của chị ta hiện tại còn trên bảng chiêu sinh của trường học.

Tịch Bạch không dám tưởng tượng, trường học đến cùng bao che cho Tịch Phi Phi bao nhiêu sự tình; trước đó là An Khả Nhu, trường học liền dung túng Tịch Phi Phi.

Nếu không phải cha mẹ từ nhỏ cưng chiều, trường học dung túng, có lẽ Tịch Phi Phi tâm lý không đến mức vặn vẹo như vậy.

Tịch Bạch ngẫm lại quả thật cảm thấy đáng sợ.

"Tạ Tùy, chuyện này không cần nói cho bất luận người nào." Tịch Bạch đưa điện thoại di động cho Tạ Tùy, trịnh trọng cảnh cáo cậu: "Ai cũng không thể nói."

Tạ Tùy nhíu mày, khó hiểu, khóe mắt khơi mào khinh miệt: "Lão tử cố sức giúp cậu làm đến thế này, đừng nói với tôi, cậu muốn làm cái kinh sợ gì à?"

Tịch Bạch lắc đầu: "Tạ Tùy, cậu biết chất biến cùng lượng biến sao?"

Những trang giấy kia chắc là Tạ Tùy đều dùng để lau xe của mình. Không biết có hiểu hay không nữa?

Tịch Bạch nhìn dãy núi xa xôi, bình tĩnh nói: "Mình đang đợi một cái chất biến."

Cô muốn đợi thời cơ thỏa đáng tung ra những chứng cớ này, đem mặt nạ duy nhất của Tịch Phi Phi kéo xuống. Trèo cao ngã đau, cô muốn chị ta vĩnh viễn không trèo lên được.