*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thầm mếnNhưng Tần Duyệt lại không nói gì nữa, liên túc lắc đầu.
Hắn cười trừ, quay người chạy mất.
Có người gọi Đỗ Dật Văn nên anh không thể đuổi theo được, Đỗ Miểu Miểu vội vàng đuổi theo Tần Duyệt nhưng đây là nhà đối phương, nên hắn rất quen thuộc đường lối, rẽ phải rẽ trái vài lần thì mất dấu.
Trong lòng Đỗ Dật Văn sốt ruột, trên mặt lại không có biểu tình gì, nói chuyện làm ăn với người khác, vẫn là bộ dáng trầm ổn, thành thục.
Gọi tài xế đưa mình và Đỗ Miểu Miểu về nhà, vừa mở cửa đã không đợi được vội vàng chạy nhanh vào phòng làm việc.
Đỗ Miểu Miểu không hiểu anh trai mình vội vàng làm gì, nói thật, cô cũng rất tò mò. Vì sao Tần Duyệt biết LuVi? Mà còn biết cả tên thật của người ta.
Thứ làm cô tò mò nhất là anh trai mình, anh cô có vẻ rất mẫn cảm với cái tên "Duy Duy"...Nhưng anh trai cô chạy vào phòng làm việc, xung quanh tỏa ra hơi thở người sống chớ gần, cô không dám đến xem có chuyện gì.
Đỗ Dật Văn vừa mới vào phòng làm việc, mở máy tính, sau đó mở QQ tìm tin nhắn âm thanh Lộc Duy gửi cho anh.
Sau đó lại tìm trên trang web đại học Z, tìm kiếm video phần thuyết trình cuộc thi khởi nghiệp, cắt một đoạn phần của Lộc Duy, trích xuất ra file âm thanh.
Tiếp theo, gõ chương trình chạy trên máy tính, xuất dữ liệu âm thanh thành file nhị phân.
Dùng bộ lọc tần số để loại bớt nhiễu, mở phần mềm MATLAB, tính toán tần số âm thanh của LuVi và Lộc Duy sau đó đưa vào phần mềm Audacity.
(*) Audacity là là một phần mềm tự do, trình sửa nhạc số đa nền tảng và ứng dụng ghi âm. Nó có thể hoạt động trên Windows, Mac OS X, Linux và BSD.
So sánh tần số của hai đoạn âm thanh của hai người.
Toàn bộ động tác của Đỗ Dật Văn rất bình tĩnh, cũng không cần suy đoán gì chỉ cần đợi kết quả.
Khi kết quả xuất hiện trên màn hình, tay Đỗ Dật Văn để trên máy tính nắm chặt.
Tần số của hai người,...
Giống nhau.
(*) Kiểu kết quả nó sẽ như thế nàyNhận được kết quả đo tần số âm thanh, không cần dựa vào âm sắc của đối phương chỉ cần kiểm tra tần số, độ lớn của sóng âm thanh. Điều này có thể tránh sai sót âm thanh sẽ khác nhau thông qua các thiết bị khác nhau.
Trên máy tính của Đỗ Dật Văn tính toán sự tương quan của hai tần số gần như không có sai số.
Xác suất đạt tới 98.5%, cho thấy sự tương đồng của hai người.
Như có một tiếng chuông lớn phát ra từ trái tim, làm anh tê dại từ ngực đến toàn thân.
Niềm vui bất ngờ ập đến với anh, sự trống rỗng đan xen với mong chờ bấy lâu nay làm cho Đỗ Dật Văn bối rối, ánh đèn trong phòng càng làm anh choáng váng hơn.
Anh cầm cốc nước trên bàn muốn uống một ngụm để làm bản thân bình tĩnh nhưng tay lại run quá không thể cầm cốc lên được.
Đỗ Dật Văn không biết rõ tâm trạng của mình bây giờ là gì nhưng anh biết rõ đó chắc chắn là vui vẻ.
So với bất kỳ thành tựu nào đạt được trong năm cũng không vui bằng ngày hôm nay.
Sau khi kết thúc livetream, Lộc Duy lại làm công việc quen thuộc trước khi ngủ đó là nói chúc ngủ ngon với Thanh Phong Minh Dật.
Cậu còn chưa kịp làm gì đã nhận được tin nhắn của Thanh Phong Minh Dật:
Cá vàng tiên sinh Thanh Phong Minh Dật: "LuVi."
Lộc Duy "Hả" một tiếng, trả lời lại: "Chồng ơi, anh sao thế?"
Trước đây khi Đỗ Dật Văn nghe cậu gọi mình là chồng, thấy cũng bình thường, không có quá nhiểu cảm xúc. Anh thấy, đó là tính cách của LuVi, một tiếng chồng cũng chỉ gọi cho vui mà thôi, không có ý nghĩa gì.
Nhung bây giờ lại khác, anh phát hiện LuVi và Lộc Duy là một người, khi thấy cậu gọi mình là chồng thì rất hưởng thụ. Trong lòng như chui ra một người, liên tục đá vào tim anh, làm cho tim anh đập thình thịch.
May mắn tính cách trầm ổn đã được rèn luyện nhiều năm mới giúp anh đè nén sự kích động và hồi hộp xuống. Anh không dám hỏi thẳng LuVi có phải là Lộc Duy không, bắt đầu chủ động nói chuyện với nhau từng bước một: "Tuần này Phi Miêu có thi đấu trực tiếp, cậu có đi không?"
Lộc Duy thấy Thanh Phong Minh Dật hỏi, lập tức thấy căng thẳng, lúc lâu cũng không biết trả lời như nào. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng mình xuất hiện ở trận thi đâu trực tiếp, lòng lại loạn một mảng.
Cậu dự định trả lời là không đi, ông chủ có phải là thất vọng không, nhưng cậu không dám khẳng định trước sợ đến lúc thay đổi quyết định sẽ làm người ta khó chịu.
Cậu suy nghĩ một lúc, mới trả lời: "Em...Em có thể không tham gia."
Tay Đỗ Dật Văn để trên bàn phím dừng lại, anh muốn hỏi lại Lộc Duy vì sao không tham gì, thì nhớ lại lời nói của Đỗ Kiến Thăng:
"Về sau cậu ấy có thể không đi lại bình thường được..."
Trái tim Đỗ Dật Văn như bị người khác bóp chặt, anh hít một hơi thật sau, hướng đề tài sang chuyện khác.
Sau khi Lộc Duy gửi tin nhắn bảo mình sẽ không tham gia, thì không thấy Thanh Phong Minh Dật trả lời lại. Cậu không biết đối phương có tức giận hay không, thấy cũng không còn gì để nói, phân vân không biết nên tiếp tục không.
Trong lúc cậu còn suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên, nhận được tin nhắn của đối phương.
Cá vàng tiên sinh Thanh Phong Minh Dật: "Tôi lúc còn nhỏ không thích chơi game cũng không thích xem người khác chơi."
Tâm trang lo lắng của Lộc Duy nháy mắt vơi đi, hứng thú với đề tài của đối phương: "Hả, sao sau này chồng lại chơi game?"
Đỗ Dật Văn nhớ lại chuyện cũ, vẻ mắt không thay đổi, tiếp tục nói: "Lúc tám tuồi, bởi vị cạnh tranh thương trường nên tôi bị bắt cóc. Khi được cứu về, bị mất giọng một thời gian dài."
Đó là khoảng thời gian đen tối nhất của Đỗ Dật Văn.
Khi còn nhỏ anh rất nghịch ngợm, mỗi ngày đều chọc Đỗ Miểu Miểu khóc, sau đó bị ba là Đỗ Vân Kinh lấy gậy đánh.
Nhưng trong bảy ngày bị bắt cóc, mỗi ngày anh đều bị bọn bắt cóc tra tấn, đánh đập, bỏ đói, bị nhốt trong phòng tối, cổ bị xích sát đất cả ngày. Trong bóng tối anh phải chịu sự hành hạ của bọn bắt cóc cả tinh thần và thể xác. Bọn nó còn nói với anh, anh phải sống như này cả đời, đừng mong thoát ra.
Khi Đỗ Dật Văn được cứu, đã quên mất cách giao tiếp với người khác, qua mắt anh tất cả mọi thứ đều phủ một màu đen tối.
Anh bắt đầu tự cô lập bản thân, lựa chọn im lặng, cuối cũng không thể nói được nữa.
Lộc Duy đọc tin nhắn của đối phương, có thể tưởng tượng ra khoảng thời gian tuyệt vọng của anh.
Cậu cảm thấy lo lắng, vội vảng hỏi thăm đối phương, "Tất cả đã qua rồi chồng ơi, mỗi ngày sau này sẽ càng tốt hơn."
Khi nói với anh câu này, cảm giác như đang nói với bản thân mình. Trong lòng sáng sủa hơn, xua tan bớt mây mù, đồng cảm với hoàn cảnh của Thanh Phong Minh Dật.
Hai người đều chịu qua tổn thương, dễ dàng giao tiếp với nhau hơn. Lộc Duy dần dần thả lỏng hơn.
Đỗ Dật Văn nói tiếp, "Đúng thế, sau này Miểu Miểu đưa tài khoản trò chơi cho tôi, bắt tôi phải chơi, từ lúc đó tôi bắt đầu chơi game. Miểu Miểu bắt đầu cố gắng trò chuyện với tôi qua tò chơi."
Đỗ Dật Văn nhớ lại khoảng thời gian đó, cũng không còn thấy khó chịu nữa, tất cả đọng lại trong tâm trí anh là sự quan tâm của gia đình và khuôn mặt trẻ con của em gái khóc mỗi khi nói chuyện với anh.
"Sau đó, dần dần tôi có thể nói thành tiếng, bắt đầu nói chuyện với mọi người."
Lộc Duy vội vàng trả lời: "Giọng của anh quá hay, chơi game cũng rất giỏi!"
Đỗ Dật Văn nhịn không được nhếch miệng, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
Nhưng anh không quên nhắc lại quá khứ của bản thân: "Cậu biết tôi khi nhỏ có vấn đề, có phải rất khinh thường tôi không?"
Thanh Phong Minh Dật, người luôn bình tĩnh, trầm ổn, chủ động nói về quá khứ của mình với Lộc Duy, bây giờ lại hỏi như vậy.
Lộc Duy chỉ thấy bản thân mình còn lại sự đồng cảm và quan tâm, vội vàng gửi tin nhắn âm thanh:
"Sao lại thế được! Chồng yêu là nhất!"
Đỗ Dật Văn nghe cậu gọi mình là "chồng yêu", tim như bì người ta cào một cái, tai cũng hơi đỏ, nhịn không được mà mở nghe lại.
Đến khi nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của đối phương: "Thaatk ra,...Em không tham gia thi đấu trực tiếp là do cơ thể có vấn đề."
Đỗ Dật Văn nắm chặt bàn tay, chờ đối phương nói tiếp.
Lộc Duy: "Năm ngoái em bị tai nạn, chân đi lại có chút bất tiện."
Đỗ Dật Văn nhìn tin nhắn của cậu, chỉ thấy trai tim mình quặn thắt, rất muốn gọi điện thoại để an ủi Lộc Duy.
Anh muốn nói với Lộc Duy, anh thích cậu từ laai rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội nói ra.
Anh muốn nói mình rất lo cho cậu, còn muốn nói anh đã biết cả chuyện xảy ra tai nạn, nhưng anh không để ý, anh sẽ chăm sóc cậu.
Nhưng Đỗ Dật Văn nhớ lại lúc đó, hai người cùng học một trường, lúc tham gia thi đấu họ mới gặp nhau vài lần.
Nên bản thân mình chắc sẽ không có chút ấn tượng gì với đối phương.
Nếu nói ra thân phận của đối phương thì quá đột ngột.
Lộc Duy...Lộc Duy có thể thấy không vui.
Anh hít một hơi thật sâu, cố làm bản thân bình tĩnh, giả vờ làm một fan bình thường, an ủi Lộc Duy:
"Chúng tôi đều thích cậu, con người của cậu chứ không phải bề ngoài."