Phiên ngoại 3 – part 3Lộ Phi không hiểu, hắn thấy trong lòng mình trống rỗng, giống như thiếu mất thứ gì đó.
Hắn cảm thấy hốt hoảng.
Hôm nay là thứ bảy, để chúc mừng đội giành chức vô địch, sẽ cho mọi người nghỉ ba ngày. Vì thế hôm nay mọi người không cần huấn luyện.
Nhưng nếu hôm nay có huấn luyện, Lộ Phi cũng không có tâm trạng để đi, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tần Duyệt, muốn nghe giọng nói của hắn.
Tiếng chuông điện thoại đã hết, không có người bắt máy.
Lộ Phi càng thêm luống cuống.
Hắn ngồi xổm xuống đất, cố gắng ép bản thân nhớ lại chuyện tối qua, ngày hôm qua hắn uống quá say, hoàn toàn không nhớ gì cả. Hắn chỉ nhớ mang máng, Lộc Sư và mọi người thay nhay chúc rượu nhau.
Điện thoại vẫn dừng ở giao diện cuộc gọi, nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Lộ Phi đột nhiên nhớ lại vài hình ảnh mơ hồ.
Hắn cố gắng hết sức cũng chỉ nhớ Tần Duyệt đỡ hắn lên xe, sau đó đối phương cúi người nói gì đó với hắn.
Tần Duyệt nói gì, hắn không nhớ được.
Lộ Phi không đợi được, đột nhiên đứng dậy, cầm thoài thoại quay về phòng, lái xe đến phòng trọ cũ của Tần Duyệt.
Khi hắn gõ cửa, người mở cửa là một bà cụ hơn 80 tuổi.
Bà cụ là chủ nhà của Tần Duyệt, sau khi Tần Duyệt dọn đi bà quay về đây sống, chưa thấy Tần Duyệt quay về đây lần nào.
Lộ Phi lo lắng muốn báo công an.
Hắn gọi cho Lộc Sư, nghe thấy Lộc Sư nói: "Ừm, Tiểu Duyệt Duyệt đang ở đây, cậu ấy nói có chiến thuật mới muốn bàn với tôi, nên sáng sớm đã đến đây."
Giọng nói của Lộc Sư vẫn như cũ, vẫn là kiểu nhẹ nhàng chân thành, nhưng Lộ Phi cảm nhận được có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Anh Sư, anh có thể bảo Tần Duyệt nói chuyện với tôi một chút được không?"
Lộc Sư không từ chối.
Đợi đến khi bên kia xuất hiện giọng nói, Lộ Phi nhận ra đó là giọng của Tần Duyệt.
Tần Duyệt: "Lộ Phi à? Có chuyện gì không?"
Giọng nói của Tần Duyệt vẫn dễ nghe như thường ngay, cho dù qua điện thoại, vẫn là kiểu giọng nói mềm mãi, mỗi âm cuối đều làm Lộ Phi đỏ mặt, tim đập nhanh. Nhưng Lộ Phi chưa từng suy nghĩ nhiểu, vì sao giọng một người con trai lại có thể quyến rũ như vậy, kể cả lúc này.
Hắn nghe thấy giọng nói của Tần Duyệt, viêc đầu tiên là biết Tần Duyệt an toàn, sau đó tức giận nói: "Tôi thì làm sao hả? Cậu không muốn nói tại sao rời đi không thông báo trước gì à?"
Buổi sáng khi Lộ Phi thức dậy, sau khi tỉnh rượu hắn vội vã tìm kiếm Tần Duyệt.
Vì thế đến bây giờ, não hắn vẫn chưa hoạt động hết được.
Dẫn đến tình trạng không kiểm soát được cảm xúc của mình, khi nói chuyện với Tần Duyệt, không kiểm soát được nói lớn hơn, đợi đến khi hắn nhận ra, đã nói xong hết rồi, giọng điệu vừa tức giận vừa ngang ngược.
Lộ Phi bắt đầu thấy hối hận.
Nhưng hắn không kịp giải thích vì sao mình lại kích động như vậy, nghe thấy Tần Duyệt lên tiếng: "À, bây giờ tôi nói cho cậu. Cảm ơn thời gian qua cậu đã giúp tôi, tôi đã nhờ anh Sư giúp tìm phòng rồi, tý nữa sẽ qua xem."
"Cậu con mẹ nó tại sao lại phát điên!!" Lộ Phi cảm giác máu dồn hết lên não, "Cậu nói rõ cho tôi, tại sao lại đột nhiên rời đi?!"
Hắn càng nói càng tức giận, đạp mạnh phanh xe đến nỗi Tần Duyệt bên này cũng nghe thấy.
Lộ Phi nên cảm thấy may mắn vì đang nói chuyện qua điện thoại với Tần Duyệt, nếu hắn nhìn thấy nụ cười của đối phương, chắc chắn sẽ tức giận hơn.
"Cậu có quyền gì để tức giận vậy Lộ Phi?" Hắn nghe thấy Tần Duyệt nói nhẹ nhàng qua điện thoại: "Câu chỉ là bạn tốt của tôi, tôi không nên làm phiền cậu quá lâu nên mới dọn ra ngoài. Có vấn đề gì không?"
Có vấn đề gì không?
Vấn đề lớn là đằng khác!
Lộ Phi muốn tức giận ngược lại, nhưng hắn muốn mở miệng lại không nói nên lời.
Đúng thế, lúc trước vì không có đủ tiền nên Tần Duyệt mới phải ở nhờ nhà hắn. Bây giờ đội LD đạt được chức vô địch KPL, tiền thưởng giúp họ chống đỡ một thời gian. Khi có tài chính, đã đến lúc Tần Duyệt nên tìm phòng riêng cho mình.
Tần Duyệt nầu cơm ngon, khi ở cùng với đối phương, hắn được chăm sóc tận miệng. Về sau đối phương ở một mình, thì thoải mái hơn rất nhiều.
Việc gì phải đến ở với hắn để nấu cơm, giặt quần áo cho khổ.
Quay lại vấn đề ăn ở của Tần Duyệt, ngoại trừ cho hắn ở nhà một phòng, Lộ Phi chưa làm gì được cho hắn. Ngược lại, Tần Duyệt luôn tự giặt quần áo, nấu cơm cho hắn.
Lộ Phi nhớ lại.
Nhưng cảm xúc vừa vui vừa chua xót.
Trong đầu hắn có thể nghe thấy giọng nói, bảo hắn phải làm mọi cách giữ Tần Duyệt ở lại.
Lộ Phi bối rối một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Hắn không có lý do để giữ đối phương ở lại.
"Được." Lộ Phi nghe thấy bản thân nói như vậy: "Lúc chuyển đồ nếu cần giúp thì gọi cho tôi."
Hắn vừa nói xong, Tần Duyệt lạnh nhạt trả lời: "Ừm, cảm ơn."
Ngay sau đó âm thanh của cuộc gọi đã kết thúc.
Lộ Phi cảm thấy lòng mình nặng nề. Có thứ gì đó biến mất theo âm thanh của cuộc gọi.
Khi hắn bừng tỉnh, cảm thấy khó thở như sắp đuối nước, hắn ngồi trong xe, hít thở không khí điều hòa nhưng vẫn cảm thấy khó thở. Lộ Phi cố gắng bình ổn hơi thở, mới áp được l*иg ngực của mình.
Hắn nhìn dòng xe qua lại, có rất nhiều xe hướng đến nhà của Lộ Sư. Lộ Phi đỗ xe ven đương rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định lái xe về nhà.
Tần Duyệt tìm đến Lộc Sư đầu tiên, nên anh là người đầu tiên biết hai người cãi nhau.
Người thứ hai biết là Hàn Tranh.
Nhưng Hàn Tranh không nói nhiều, trừ khi ảnh hưởng quá lớn đến mọi người, nếu không sẽ không can thiệp.
Chỉ còn lại mình Mạnh Khưu, không nhịn được sự tò mò, sau khi mọi người huấn luyện xong, nhân lúc mọi người ra ngoài mua nước, chạy đến hỏi Tần Duyệt.
"Anh Tần Duyệt, hai người các anh làm sao thế?" Mạnh Khưu đau khổ vò đầu: "Hai ngày trước còn mặc chung một áo, hai ngày nay đột nhiên biến thành kẻ thù."
Tần Duyệt nghe thay Mạnh Khưu nói về mối quan hệ giữa hai người trước kia, lại nhớ đến nụ hôn ngày hôm đó, sắc mặt bỗng trắng bệch.
Bản thân mình đáp lại nụ hộ rất nồng nhiệt, nhưng người ta đâu để ý đến, thậm chí còn không nhớ.
Trước kia hắn tự mình đã tình, cố chấp cho rằng hai người đã xác nhận quan hệ.
Mỗi lân Tần Duyệt nhớ lại, đều cảm thấy buồn nôn. Bây giờ nghe thấy Mạnh Khưu nhắc đến, cảm giác buồn nôn lại ấp đến, vẻ mặt yếu ớt và tái nhợt.
Mạnh Khưu không dám nói gì nữa.
Xua tay với Tần Duyệt, "Anh Tần Duyệt, em chỉ...muốn hỏi rõ một vào chuyện thôi."
Tần Duyệt bảo không sao cả: "Không sao đâu, chỉ là anh...đột nhiên hiểu ra vài vấn đề mà thôi."
Mạnh Khưu khó nhiên: "Anh Tần Duyệt, anh đang nói gì thế?"
Tần Duyệt không nói gì nữa, khóe miệng hơi cười, so với bình thường lạnh nhạt và xa cách hơn rất nhiều, vốn dĩ gương mặt xinh đẹp kiêu ngạo, bây giờ càng thêm xa cách với xung quanh.
Mạnh Khưu cảm giác Tần Duyệt thay đổi rất nhiều so với trước kia, nhưng để hỏi thay đổi chỗ nào, hắn cũng không rõ. Chỉ có thể lo lắng trong lòng, đồng thời ghim Lộ Phi, bởi vì hắn thấy mọi chuyện là do Lộ Phi nên Tần Duyệt mới như thế này.
Các thành viên LD tưởng hai người chỉ giận dỗi hai ngày là làm lành, vì trước đó hai người chưa từng giận quá một ngày.
Nhưng đã ba tháng, hai người vẫn giữ khoảng cách với nhau.
Lộ Phi trở nên nóng nảy hơn, bởi vì hắn không biết vấn đề nằm ở đâu.
Hắn không dám nói ra, chỉ có thể theo dõi đối phương.
Ngược lại với hắn, tâm trạng Tần Duyệt bắt đầu khôi phục bình thường.
Trước đây, khi đánh giao tranh Tần Duyệt không biết nên đứng vị trí như nào, bây giờ đối phương đã khắc phục được vấn đề đấy, không còn tình trạng không biết làm gì trong giao tranh nữa. Hơn nữa khi giao tranh, đều xung phong lên trước, không còn do dự như trước đây.
Chỉ cần giao tranh năm người, người mở giao tranh luôn luôn là đường trên Tần Duyệt.
Trong khoảng thời gian này, Tần Duyệt trở thành Quốc Phục đường trên cho Triệu Vân, vừa có chống chịu vừa có sát thương, có thể thu dọn giao tranh rất mạnh mẽ.
Sinh hoạt của các thành viên LD dần dần trôi qua. Nhưng đến một ngày, Lộc Sư hẹn dẫn mọi người ra ngoài chơi, không cẩn thận ngã xuống núi dẫn đến gãy tay trái.
Tạm thời không thể huấn luyện hay tham gia bất kỳ giải đấu nào.
Lộc Sư bày tỏ muốn tìm người thay thế vị trí của mình.
Nhưng đều bị bọn họ từ chối.
LD Vikey thành lập là vì Lộ Sư, không có Lộc Sư, không còn là LD nữa.
Vì thế kế hoạch thi đấu của cả đội phải gác lại, họ muốn tha gia giải KPL năm thứ hai, nhưng đành phải rút lui. Mọi người chăm sóc Lộc Sư hồi phục vết thương.
Bọn họ vẫn cùng nhau huấn luyện, nhưng Lộc Sư phải hạn chế, nên giúp mọi người giải thích chiến thuật để bù cho việc không thể tham gia huấn luyện. Cho dù vậy, mọi người chưa từng phàn nàn một câu.
Cho đến một ngày...
Mọi người đã xác định thời gian huấn luyện nhưng Lộc Sư không đến.
Đó là lần đầu tiên Lộc Sư đến muộn.
Lộc Sư là một người dịu dàng nhưng yêu cầu của bản thân rất cao.
Anh biết bản thân yêu thích Esport, khi tay bản thân bị thương, điều đầu tiên anh muốn làm là tìm một người thay thế vị trí của mình.
Hơn nứa anh là trung tâm của đội, người đến sớm nhất và là người về muộn nhất.
Cả một năm trời, anh chưa từng đến muộn bao giờ cả.
Nhưng ngày đó anh lại đến muộn.
Bốn người Tần Duyệt nhìn nhau, trong lòng bốn người cảm thấy có gì đó không ổn.
Để xác nhận suy đoán của mình, họ cố đợi đến trưa nhưng Lộc Sư vẫn không đến, gọi điện không được, Tần Duyệt dẫn mọi người đến nhà họ Lộc, chỉ gặp dì giúp việc của nhà họ.
"Haizzz, bà chủ và cậu hai đi rồi." Dì giúp việc thở dài, nước mắt lưng tròng, hốc mắt đỏ ửng: "Bà chủ là người tốt. Lộc Sư cũng là đứa trẻ ngoan, tại sao lại đi sớm như vậy!"
Dì giúp việ không biết câu nói của mình kiến bốn chàng trai trước mắt cứng đờ, đợi đến khi bà lau mắt xong, lắc hộp cơm trên tay mình nói: "Đây là canh dì mới nấu, không biết Lộc Duy sao rồi, khi xảy ra tai nạn cậu ấy cũng ở trên xe, bây giờ đang nằm viện, đợi cậu ấy dậy đưa cho đứa bé uống để bồi bổ cơ thể."
Tần Duyệt nghe thấy lời nói của dì giúp việ, cảm thấy trước mặt tối sầm, gió lạnh xung quanh đánh mạnh vào người hắn.
Khiến hắn không thở được.
Tần Duyệt không biết cảm giác khi chết là như nào, nhưng khoảnh khắc này hắn biết, cảm giác trời sập là như thế nào...