Chương 110: Phiên ngoại 3 - PART 1

Phiên ngoại 3 – part 1

Tần Duyệt ngạc nhiện nhìn hắn: "Này...Có phải hơi bất tiện rồi không?"

Lộ Phi làm vẻ không để bụng: "Không sao, anh em tốt ở với nhau thì có sao đâu."

Thật ra khi hắn nói ra ý muốn Tần Duyệt đến nhà mình ở bản thân hắn cũng bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Nhưng đã lỡ nói ra, trong lòng cũng không thấy hối hận. Ngược lại hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tần Duyệt không biết trong lòng Lộ Phi nghĩ nhiều đến như vậy, hắn suy nghĩ một lát, gật đầu nhẹ: "Được, nếu cậu cảm thấy không phiền."

Cũng vừa lúc giữa tháng, đến hạn nộp tiền nhà. Hắn hủy hợp đồng với chủ nhà, dọn dẹp lại đồ đạc để chuẩn bị chuyển sang nhà Lộ Phi. Lộ Phi giúp hắn xách đồ nặng, chỉ còn hai cái vali nhỏ.

"Cậu chỉ có tý đồ này thôi à?" Lộ Phi khó tin ước lượng độ nặng của vali, sau đó nhẹ nhàng xách hai vali cho vào cốp xe: "Tôi tưởng cậu ấm nhà giàu ra ngoài ở phải mang theo ít nhất mười vali quần áo chứ."

Tần Duyệt trừng mắt với hắn.

Lộ Phi cười ngây ngô.

Tần Duyệt ngồi vào ghế phụ, Lộ Phi tra chìa khóa, quay sang nhìn Tần Duyệt ngồi bên cạnh.

Nhướng mày huýt sáo, nghiêng đầu khàn khàn nói: "Ngồi xe nhớ thắt dây an toàn, phòng ngừa bị thương lúc xảy ra va chạm."

Tần Duyệt: "..." vươn tay thắt chặt dây an toàn.

"Như này mới phải," Lộ Phi chép miệng, miệng vẫn ngậm điếu thuốc lá, giọng nói càng khàn hơn, "Yêu tiền, yêu gia đình cũng bằng không nếu không để ý an toàn."

Tần Duyệt bất đắc dĩ liếc hắn, không biết đang nghĩ gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng mà tôi không có gia đình."

Hắn nói rất nhỏ, hơn nữa Tần Duyệt mở cửa sổ. Hắn tưởng giọng nói của mình sẽ bị gió át đi, Lộ Phi sẽ không nghe thấy.

Không ngờ hắn vừa dứt lời, xe đột nhiên dừng lại, Tần Duyệt theo quán tính đổ người về phía trước, Lộ Phi đưa tay ra bảo vệ hắn.

Lộ Phi: "Thằng nhóc, cậu đừng nghĩ như vậy. Tôi..." Lộ Phi chỉ vào người mình: "Tôi có nhà, tôi đang có nhà riêng của mình."

Sau đó hắn chỉ vào Tần Duyệt: "Bây giờ cậu ở trong nhà tôi, cũng có nghĩa đó là nhà cậu."

Tần Duyệt không nhịn được bật cười, "Cậu thật ngốc."

Lộ Phi không hài lòng với câu trả lời của hắn, trừng mắt cãi lại: "Tôi nói thật!"

"Được, cậu nói thật." Tần Duyệt gật đầu, vừa trêu vừa liếc xéo hắn: "Vậy ý cảu cậu, nhà của tôi cũng là nhà của cậu?"

Tần Duyệt chỉ muốn đùa một chút, ai ngờ Lộ Phi lại gật đầu, vẻ mặt như không có gì: "Đúng! Cậu nói rất đúng!"

"..."

Xe bắt đầu chạy lần nữa. Nhưng tâm trạng Tần Duyệt đã khác so với lúc nãy.

Hắn nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, nhìn thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trên cửa kính. Hắn cho rằng khi mình dọn khỏi căn phòng gắn bó lâu với mình sẽ có cảm giác mất mát, nhưng trong gương hắn có thể thấy bản thân mình rất nhẹ nhõm.

Tần Duyệt dời tầm mắt, nhưng không nhịn được quay lại nhìn lần nữa.

Hắn phát hiện bản thân mình vẫn luôn cười.

Hai người cứ như vậy ở cùng nhau.

Phòng của Lộ Phi thuộc dạng phòng lớn nhất ở trung tâm thành phố Z, diện tích hơn 500 mét vuông, có bốn phòng ngủ. Mà Lộ Phi chỉ sống một mình, nên với diện tích này vẫn quá rộng với hai người đàn ông.

Tần Duyệt vừa dọn đến nhà Lộ Phi, hắn sắp xếp phòng cho Tần Duyệt ở dối diện phòng ngủ của mình.

Hai người bắt đầu chung sống dưới một mái nhà.

Tần Duyệt thích nấu cơm, kể từ khi hai người ở chung, mỗi ngày Tần Duyệt đều nấu hai bữa sáng và tối. Khi ở một mình, cuốc sống của Lộ Phi ngoại trừ cùng mọi người huấn luyện thì đều ở nhà chơi máy tính, nếu không thì ra ngoài đi dạo trong công viên, ngoài ra không còn gì để thư giãn nữa.

Sau khi Tần Duyệt dọn đến, hắn không còn lưu lại link quán ăn bên ngoài nữa, sau khi huấn luyện xong đều ngoan ngoãn theo Tần Duyệt về nhà chờ ăn cơm.

Nhưng chuyện hai người ở chung với nhau không phải chuyện to tát, còn liên quan đến chuyện riêng trong nhà Tần Duyệt nữa. Vì thế hia người không nói cho mọi người trong đội LD.

Không ngờ đến là, Mạnh Khuu gọi hai người Lộ Phi ra ngoài ăn cơm, Lộ Phi nghr thấy Mạnh Khưu đề nghị quán ăn, nhăn mặt từ chối: "Quán đó đồ ăn dở, không gian cũng không tốt, đang bị phốt trên mạng đó. Còn không bằng về nhà ăn cơm Tần Duyệt nấu."

Hàn Tranh đang thu dọn tài liệu, Lộc Sư tắt máy tính, hai người nghe thấy Lộ Phi nói, đồng thời quay sang nhìn.

Lộ Phi nhận ra mình lỡ miệng, ánh mắt xin lỗi nhìn Tần Duyệt đứng bên cạnh.

Mạnh Khưu mở to mắt ngạc nhiên: "Hai người! Hai người ở chung?!" Hắn hết nhìn Lộ Phi lại nhìn sang Tần Duyệt, hắn nheo mắt, vẻ mặt đầy hóng chuyện.

Tần Duyệt lắc đầu, "Không phải ở chung, tại anh không có chỗ ở, Lộ Phi nhường cho anh một phòng."

Mạnh Khưu bị lời nói của Tần Duyệt làm cho hơi rối: "Đây mà không phải ở chung nữa à?"

Lộc Sư đứng bên cạnh xoa đầu Mạnh Khưu, tủm tỉm cười nhìn hai người: "Chỉ người yêu mới ở chung một chỗ với nhau. Tần Duyệt và Lộ Phi không phải người yêu của nhau, chỉ tính là hai bạn hợp cạ với nhau thôi."

Mạnh Khưu biết mình nói lung tung, bĩu môi nhún vai: "Được, xem như em nói sai rrồi đi."

Lộ Phi không để bụng, vặn nắp chai uống nước.

Nhưng Tần Duyệt đứng bên cạnh, hai tay nắm chặt đến phát run.

Chỉ hắn biết, khi nghe thấy Mạnh Khưu hỏi ở chung, phản ứng đầu tiên của hắn không phải cãi lại mà có chút hưng phấn.

Hưng phấn đến nỗi máu toàn thân đều chảy mạnh hơn.

Tần Duyệt còn có thể nghe âm thanh của máu chảy qua màng nhĩ.

Sau khi về nhà hôm đó, Tần Duyệt hay suy nghĩ tới lời nói của Lộc Sư.

Mấy ngày nay hắn lăn lộn trên giường suy nghĩ rât lâu, cuối cùng cố gắng khiến bản thân quên đi lời nói của Lộc Su. Thời gian hai người ở chung rất nhanh, nháy mắt đã một tháng trôi qua.

Hôm nay là sinh nhật của Tần Duyệt, hắn dậy sớm thay quần áo nữ, ngồi trước gương để trang điểm.

Giữa chừng Lộ Phi gọi hắn đi huấn luyện, nhìn thấy hắn mặc váy ngắn, mặt trang điểm nhẹ, đầu óc vốn đang buồn ngủ nháy mắt tỉnh táo lại.

Hắn nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới mấy lần, mặt nghẹn đỏ bừng nói: "Đi thay đồ lại đi."

Tần Duyệt chưa bao giờ nghe qua giọng điệu của Lộ Phi cứng rắn đến như vậy, chưa kịp phản ứng lại: "Hả?"

Lộ Phi chỉ vào của phòng ngủ của Tần Duyệt, vẻ mặt không cảm xúc, lặp lại lời nói: "Tôi nói, cậu đi thay lại đồ đi."

Giọng điệu của hắn vô cùng hung hăng, làm cho Tần Duyệt cũng bực mình: "Không thay."

Hắn cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc, mở miệng nói cứng với Lộ Phi: "Tôi thấy bộ này rất đẹp."

Hắn vừa nói xong, Lộ Phi cảm thấy bực bội đi qua lại tại chỗ, vò đầu, hít một hơi thật sâu, mất một lúc lâu mới quay sang nhìn Tần Duyệt, giọng điệu có vẻ tức giận: "Bây giờ đi vào thay đồ ngay! Cậu nhìn xem cậu đang mặc thứ gì trên người thế hả!"

Mỗi năm đến dịp sinh nhật Tần Duyệt sẽ mặc đồ nữ để chúc mừng bản thân.

Bởi vì khi còn nhỏ hắn bị Hàn Phương bắt mặc đồ nữ khi Tần Nguyên về nhà vào ngày này.

Sau khi hắn lớn lên, bản thân cũng thích mặc đồ nữ nên vẫn tiếp tục cho đến bây giờ.

Hắn cho rằng Lộ Phi đã gặp mình khi mặc đồ nữ rồi, còn đồng ý để mình về ở chung một chỗ, chắc đã tiếp nhận được sở thích của mình. Nhưng hắn không ngờ, Lộ Phi lại phản ứng thái quá như vậy khi nhìn thấy hắn mặc đồ nữ.

Hơn nữa giọng điệu lại gay gắt như vậy.

Tần Duyệt lần đầu cảm thấy bị tổn thương ở nhà Lộ Phi.

Hắn cúi đầu nhìn xuống đất, một lúc lâu mới trả lời lại: "Tôi không đổi."

Sau khi hắn nói xong, Lộ Phi bắt đầu phát bạo, đá vào tủ giày bên cạnh, tủ giày bị đá đổ ầm một tiếng. Lộ Phi bước vòng qua hắn, đi thẳng ra cửa, khi đi ngang qua Tần Duyệt, lạnh lùng nói: "Được, Tần Duyệt, cậu cứ mặc thế đi."

Lộ Phi nói xong mở cửa đi ra ngoài, Tần Duyệt đứng lặng yên tại chỗ một lúc lâu, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh luồn từ dười chân vào người. Khiến hắn lạnh đến phát run.

Tần Duyệt ôm lấy chính mình, đột nhiên hắn muốn khóc.

Cuối cùng hắn không thay quần áo, vẫn để như vậy đến phòng huấn luyện của LD.

Mạnh Khưu đang chơi điện thoại, nhìn thấy hắn trang điểm, kinh ngạc ôm chầm lấy hắn: "Oa oa ~ anh Tần Duyệt, anh đẹp quá đi mất ~"

Tóc Mạnh Khưu ngắn, cũng không cao lắm, khi ôm Tần Duyệt tóc ngắn đâm vào cổ Tần Duyệt. Tần Duyệt thấy hơi ngứa, giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng vừa nâng ay lên cảm nhận được ánh mắt muốn không để ý cũng không được.

Hắn quay đầu lại nhìn, chạm vào ánh mắt của Lộ Phi.

Hàn Tranh cảm thấy không khí giữa hai người không đúng cho lắm, nhưng không nói gì cả.

Lộc Sư thấy Tần Duyệt măc váy thì khen ngợi vài cậu, đồng thời có phản ứng khá giống Mạnh Khưu. Sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, hỏi Tần Duyệt: "Một thời gian rồi cậu không mặc, sao hôm nay lại mặc đồ nứ thế, có gì đặc biệt sao?"

Tần Duyệt ngồi xuống trước máy tính của mình, nhẹ nhàng trả lời: "Ừm, hôm nay là sinh nhật tôi."

Hắn vừa nói xong, mọi người liền nghe thấy "cạch" một tiếng, Lộ Phi ngồi quay lưng về phía mọi người làm đổ ly nước. Nước ấm chảy ra mép bàn rồi rơi xuống đất.

Lộ Phi đứng dậy, rút khăn giấy ra lau nước chảy đầy trên bàn và bàn phím máy tính.

Mạnh Khưu chạy sang giúp: "Mẹ ơi, anh Phi, sao anh bất cẩn thế."

Hàn Tranh khoanh tay, híp mắt mắt nhìn Lộ Phi không lên tiếng.

Khi mọi người đều đang nhìn Lộ Phi, Lộc Sư ngồi bên cạnh Tần Duyệt nói khẽ vào tai hắn: "Hai người các cậu không đến cùng nhau. Cãi nhau à?"

Lộc Sư hỏi hỏ, hắn chưa kịp đán lại, Lộc Sư lại nói thêm: "Cậu cảm thấy Lộ Phi như thế nào?"

Lộ Phi nhìn mọi người, cúi đầu không nói chuyện.

Sau khi huấn luyện xong, hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Lộc Sư cảm thấy trạng thái hai người không ổn, trước khi kết thúc ngày huấn luyện, yêu cầu mọi người tham gia buổi chúc mừng sinh nhật của Tần Duyệt.

Tần Duyệt muốn từ chối, chuyện xảy ra lúc sang làm hắn thấy rất tệ.

Sau khi uống rượu chuẩn bị về nhà, vẻ mặt Lộ Phi u ám cả một ngày, đột nhiên ssi sang bên phải hắn, Lộ Phi đã say đên mê man, nói chuyện cũng không rõ chữ, nhưng hắn vẫn cố gắng mở to mắt, cúi đầu nhìn Tần Duyệt.

"Hôm nay, rất xin lỗi."

Khi hắn nói xin lỗi về những lời nói nặng lời của mình, Tần Duyệt mới quay sang, nhẹ nhàng nói: "Không sao, tôi hiểu mà." Chi là cậu không chấp nhận được chuyện trai mặc đồ nữ.

Hắn vừa dứt lời, Lộ Phi đang đứng yên lặng đột nhiên sừng lên: "Không, cậu không hiểu!"

Mạnh Khuu và mọi người đi trước đã gọi xe về rồi, Lộ Phi giơ tay kéo cánh tay Tần Duyệt, để sát vào mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu mặc hở hang như vậy để đi quyến rũ ai hả?"