Chương 24: Uỷ khuất một chút

Nam sinh kêu là Lý Trạch kia thậm chí còn có ý muốn thúc giục, còn định đến gần tính động chạm Hướng San...

Đúng lúc này Giang Dã vừa mua ly trà đào cho Hướng San tính xin lỗi thì thấy cảnh này, cậu ta hùng hổ bước vào chắn trước Hướng San:

- Một là mày lăn, hay là để tao đấm rụng răng, dám nhân lúc tao đi vắng, lôi kéo bạn tao vào bể khổ tình yêu à? Có chịu cút không?

Lý Trạch giật mình, có hơi chùn bước, nhưng liếc thấy crush còn đang nhìn hướng này cậu ta không nhịn được thể hiện bản lĩnh nam tính một chút, gân cổ nói:

- Tao cứ không cút đấy, đông người thế này, tao xem mày có dám động đến cọng lông chân nào của tao không?

Lý Trạch vừa dứt lời, không sai lệch hứng trọn một cú đấm vào mặt, suýt ngã ngửa ra sau...

Giang Dã dáng vẻ lưu manh, hất cằm đầy kiêu ngạo:

- Thách ông à thằng chó?

Tần Hoàng thấy dáng vẻ này của Giang Dã, nhớ đến mấy hôm trước bị tên này đánh đến tím mặt, cậu ta cảm thấy ngứa mắt cực kì, chưa kịp suy nghĩ đã ngay lập tức lao lên, âm dương quái khí nói:

- Giang Dã, trông mày nào có giống dáng vẻ của người thừa kế nhà họ Giang? Rõ ràng là thằng côn đồ vô học không hơn không kém.

Đám học sinh quần chúng nghe vậy thì há hốc mồm, hot boy Tần Hoàng trước giờ ôn nhu ấm áp như vậy hoá ra cũng biết mắng người?

Chưa kịp phản ứng, thì tất cả lại một phen suýt xoa, bởi Tần Hoàng lại bị ăn một đấm từ phía Giang Dã...

Vốn Tần Hoàng đã ghi hận Giang Dã từ lâu, nên cậu ta cũng chẳng thiết tha gì cái hình tượng hot boy ấm áp của mình nữa, trực tiếp xông tới đánh lại.

Lý Trạch lúc này đứng một bên cảm thấy rõ ràng đây là cuộc tỏ tình lãng mạn với crush, vậy mà lại bị hai thằng điên này nhảy vào phá hoại, không nhịn được cũng lao vào choảng nhau...

Ba thanh niên quần thảo tới khói bụi mù mịt... rốt cuộc phải cần đến sự can thiệp của giáo viên thì cuộc chiến vô nghĩa này mới dừng lại...

....

Hướng San bày tỏ bản thân cực kì vô tội, nằm không cũng trúng đạn, cô chỉ là muốn xuống canteen, thử ăn một bữa cơm nội trú cho giống học sinh ngoan một chút, vậy mà cũng vô tri vô giác bị lôi tới phòng của chủ nhiệm...

Hướng San câm nín nghe thầy chủ nhiệm giáo huấn thâm thuý bằng lời, thầy nhiệt huyết đến nỗi nước bọt bay văng tứ tung, quả đầu hói lại cứ liên tục lắc lư phụ hoạ...

Lúc này bên trái Hướng San đang là Giang Dã, bên phải lần lượt là Lý Bạch cùng Tần Hoàng. Cả ba nam sinh mặt mũi ai nấy đều tím bầm, quần áo vừa bẩn, thậm chí, tay áo Lý Trạch còn rách tả tơi, duy chỉ có Hướng San là lành lặn, sáng sủa nhất hội...

Thầy chủ nhiệm sau khi nói đạo lí gì đó mà không ai hiểu một hồi, sau đó tổng kết lại như này:

- Tôi sẽ liên lạc và đề cập với phụ huynh cả bốn em, việc giáo dục tư tưởng của các em không chỉ là trách nhiệm của nhà trường, mà ngay cả phụ huynh các em cũng nên góp sức thêm nữa.

Hướng San vô vùng khó hiểu, cô tự hỏi, nếu là vi phạm nội quy: đánh nhau trong trường, thì cũng là ở ba người bọn họ, nhưng cô đâu có đánh ai đâu? Giờ cô rất ngoan rồi mà!

Vì vậy mạnh dạn giơ tay nêu ý kiến:

- Thưa thầy, em không tham gia cùng mấy bạn này, em vô tội ạ!

Chủ nhiệm liếc đôi mắt như sợi chỉ về phía Hướng San, cau mày nói:

- Em còn mặt mũi nói mình vô tội? Em chính xác là nguồn cơn tội lỗi đấy! Mấy ngày nay thấy em yên tĩnh học tập, tôi còn tưởng em đã thay tính đổi nết rồi đấy. Không ngờ em lại đi yêu đương với bạn học, đã thế còn dây dưa tận 3 người. Vương Hướng San... em... em đây là không ngồi yên liền chịu không nổi à? Tội em đặc biệt nặng, tôi sẽ dứt khoát phạt em thật nghiêm làm gương!

Hướng - nguồn cơn tội lỗi - San trực tiếp ngẩn ngơ nghe thầy chủ nhiệm mắng té tát...

Giang Dã lập tức kéo cô lại, chỉ vào mặt của thầy chủ nhiệm:

- Này cái lão hói kia, ông mù à? Chuyện này là chuyện của bọn tôi, ông lôi con nhỏ này vào làm gì?

Tức thì thầy chủ nhiệm tức muốn trợn mắt, trực tiếp giơ cái chân ngắn ngủn đạp vào Giang Dã, lại đạp hụt nữa ông lập tức nổi trận lôi đình...

- Cút! Cậu bước ra ngoài khuất mắt tôi ngay lập tức cho tôi! Cậu có tin tôi đến thẳng nhà cậu để nói với ba cậu không?

Không đợi Giang Dã bật lại, Hướng San vội đẩy Giang Dã ra ngoài:

- Mày cút ra ngoài đi, đừng làm chuyện rắc rối thêm nữa...

Giang Dã bĩu môi;

- Sao giờ mày nhát thế? Lão đó chỉ được cái mồm doạ người thôi, chứ có thể làm nổi trò trống gì?

Hướng San bất chấp đá Giang Dã ra ngoài, đến khi cô quay lại liền thấy hai tên còn lại cũng bị thầy đuổi đi luôn rồi.

Vốn định tới xin xỏ, liền nghe thầy nói:

- Vướng Hướng San, đưa cho tôi số của phụ huynh em, ngay lập tức, lần này đừng hòng lấy mấy cái lý do vớ vẩn như không nhớ số điện thoại, hay điện thoại bị hỏng để qua mặt tôi, em mà không đưa thì tôi tìm đến tận nhà em để nói chuyện đấy.

Hướng San thật sự bất lực, cô yếu ớt lên tiếng:

- Thầy ơi, thầy phạt sao em cũng chịu, nhưng thầy đừng nói chuyện này với ba mẹ em được không?

Thầy chủ nhiệm lần này hiếm khi tỏ ra dáng vẻ cứng rắn, miễn bàn luận thêm, một lòng đòi phương thức liên lạc của phụ huynh Hướng San...

Cô bất đắc dĩ, đành đưa số của Lục Cảnh Quân cho thầy...

Mới mạnh miệng nói lớn với ba với dì với Tư Minh rằng sẽ chăm chỉ ngoan ngoãn học tập thật tốt, làm sao cô dám mất mặt để họ biết hôm nay cô lại gây chuyện chứ?

Hướng San quyết định... uỷ khuất chú Lục một chút vậy...

Kết cục là hôm đó, 4 đứa bị phạt đi cạo bã cao su quanh trường...

À, còn có thêm cả Nhan Nhược Y...

Chị ta liên tục nói những câu như này:

- Ôi trời em có nóng không? Cố lên nè!

- Hic, thương em quá!

- Trời ạ, chị rất xin lỗi vì không thể giúp gì được cho em, hic...

Hướng San:...

Giang Dã:...

Lý Trạch:...

Tên Tần Hoàng đó không thấy phiền nhưng mà bọn họ thấy rất phiền đó nha!

Gì mà không giúp được? Chỉ là ngồi cạo bã cao su thôi mà...

Đúng là con gái!

Mà Tần Hoàng dù sức chịu đựng có khủng thế nào cũng không thể im lặng hơn được nữa, trời thì nắng, tiếng ve đã đủ điếc tai rồi lại thêm Nhan Nhược Y đồng ca nhéo nhéo không đâu bên cạnh nữa, cậu ta không nhịn được gắt:

- Chị Y Y, chị nếu không giúp được thì có thể đứng đâu đó đợi em cũng được. Em rất mệt không có thời gian tiếp chuyện với chị đâu!

Nhan Nhược Y nghe vậy thì mặt mở to, giống như không thể tin nổi những lời đó lại là từ Tần Hoàng mà ra, đôi mắt to đỏ lên rồi nước mắt bắt đầu rơi với tốc độ ánh sáng, chị ta nhìn Hướng San cũng đang nhìn về phía này, cảm thấy mất mặt kinh khủng:

- Tần Hoàng, em lại mắng chị? Chị... chị ghét em!

Dứt lời liền quay đầu chạy vụt đi...

Tần Hoàng thấy Nhan Nhược Y bỏ đi thì không những không đuổi theo, thậm chí còn thở phào một hơi, giống như trút bỏ được gánh nặng vậy...

Giang Dã thấy vậy không nhịn được châm biếm:

- Chậc, chỉ có mấy thằng ngu mới tự đi rước hoạ vào thân như thế! Không hiểu là mấy người đang yêu đương hay đóng phim drama nữa.

Hướng San lập tức đá vào mông Giang Dã:

- Thằng kia, mày lại muốn gây chiến à? Bị phạt nữa thì tự đi mà chịu phạt một mình đi! Đừng lôi bọn này vào!

Giang Dã lập tức hậm hực giận dỗi, ngồi một góc tự kỉ...

Tần Hoàng nghe Giang Dã nói vậy không những không nổi điên mà còn bất giác ngẩn người...

Đúng vậy, từ bao giờ mà đối với cậu chuyện yêu đương cứ như là trách nhiệm phải làm thế này?

Lại không nhịn được liếc nhìn Hướng San...

Lúc trước tại sao cậu lại muốn chia tay với Vương Hướng San nhỉ?

Lúc yêu đương với cô ấy, cậu hoàn toàn rất tự do bởi vì tính cách Hướng San vô cùng thoải mái, cho dù cậu có nói chuyện với bao nhiêu cô gái, Vương Hướng San cũng hoàn toàn không can thiệp...

Thậm chí ngay cả lúc cậu gặp khó khăn, cô ấy cũng không hề nói mà chỉ trực tiếp âm thầm hành động giúp đỡ.

Bởi vì yêu đương quá yên bình nên cậu hoàn toàn không có cảm giác kí©h thí©ɧ...

Hơn nữa lúc đó Vương Hướng San còn ăn mặc khác người, lại toàn đi chơi với bọn côn đồ như Giang Dã...

Tần Hoàng liền cảm giác đó không phải cảm giác của việc yêu đương, cậu thấy nhàm chán.

Giờ đây, nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trắng nõn vô cùng xinh đẹp của Hướng San, cô thậm chí không ngại phơi nắng chăm chú cạo sạch bã cao su, cũng không than thở một câu nào, chỉ vô cùng nỗ lực làm cho xong.

Tần Hoàng lần đầu tiên từ khi chia tay... cảm thấy... hình như... bản thân đang hối hận...