Ngày tháng không có hệ thống, mới đầu Triệu Thanh Đại cảm thấy có chút không quen, hoặc là cảm thấy không chân thật.
Nàng hiểu được, nếu không có hệ thống thúc đẩy nàng rất có khả năng sẽ giống như trong cốt truyện càng đi càng lệch càng làm càng sai, ba lần quay ngược nếu không có Lục An Thời giúp, còn chưa biết là cần phải làm lại bao nhiêu lần, mới có thể thuận lợi ở bên cạnh tỷ tỷ.
Mỗi khi từ trong mơ tỉnh lại, nàng đều sẽ bị hoảng hốt một lát, cho đến khi thấy Đỗ Kinh Mặc nằm bên cạnh mới có thể yên tâm.
Nhưng rõ ràng so với nàng có người còn thích nghi với hoàn cảnh mới nhanh hơn.
Kiều Kiều không biết hệ thống cái gì, kiểm tra cái gì, nàng chỉ biết mở mắt lần nữa, mọi thứ đều có cơ hội làm lại từ đầu. Đầu tiên là nàng đi tìm Triệu Thanh Đại, chân thành cảm tạ nàng, hơn nữa còn chúc phúc nàng với Đỗ Kinh Mặc trăm năm hạnh phúc răng long đầu bạc.
Sau đó nàng liền mạnh mẽ triển khai tấn công Đỗ Trọng.
Kiều Kiều quá nóng vội, quên mất Đỗ Trọng căn bản không phải người gấp gáp, nàng càng gấp rút như vậy, ngược lại làm cảm tình của hai người càng tiến triển chậm rãi hơn.
Rơi vào đường cùng nàng tới tìm Triệu Thanh Đại lấy kinh nghiệm, nàng cảm thấy Đỗ Trọng sẽ không khó theo đuổi bằng Đỗ Kinh Mặc, hỏi Triệu Thanh Đại chắc chắn không sai.
Từ khi Triệu Thanh Đại hoàn lương, một thân bản lĩnh liền không có chỗ phát huy, nghe thấy vấn đề này nàng liền lập tức có tinh thần.
Nàng nghiêm túc đoan trang nói với Kiều Kiều: "Cô nói xem cô có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, còn từng theo đuổi được đại ca, sao tới một lần nữa lại thành như vậy đây?"
Kiều Kiều không hiểu nhất chính là chỗ này, nàng căm giận nói: "Tôi sao biết được nam nhân thúi suy nghĩ cái gì, tức chết tôi!"
Triệu Thanh Đại rót cho nàng một ly champagne, tự rót cho mình một ly sữa dừa, ngữ khí người từng trải nói: "Xả thân cứu giúp anh hùng cứu mỹ nhân, phản ứng cầu treo cộng thêm kí©h thí©ɧ ham muốn chiếm hữu, mấy chiêu này cho dù đặt vào lúc nào cũng sẽ không lỗi thời."
"Lúc trước tôi chính là dựa vào vụ tai nạn xe kia, bị thương nặng, lúc ấy mới đổi được tỷ tỷ dịu dàng đối xử."
Kiều Kiều lấy di động ra ghi chú điểm quan trọng, cảm thán nói: "Cô thật tích cực nha, còn nữa không? Bởi vì cô hy sinh thân mình, Mặc Mặc liền thích cô như vậy sao?"
"Đương nhiên không phải, đây là một quá trình có tới có lui dây dưa qua lại. Cho dù là nam hay nữ, cô đều phải làm cho đối phương cảm giác được mình cần họ, họ vô cùng quan trọng với mình. Cô với đại ca đã có cảm tình cơ sở trước rồi, lúc trước là cô quá gấp gáp, bây giờ phải chậm lại, thể hiện sự dịu dàng và ỷ lại của cô ra, không có ai để mình bị xoay vòng vòng cả."
"Em hình như hiểu rất rõ nha."
Triệu Thanh Đại: "Đó là đương nhiên, tỷ tỷ thẳng nữ này nhìn thấy bộ dáng tôi mỗi ngày vì chờ chị ấy mà mua thêm một phần ăn sáng, lại mong đợi mà nhìn xuống lầu cũng phải mềm lòng, huống chi là đại ca."
Vừa mới dứt lời, nàng bỗng nhiên ý thức được lời này hình như không phải Kiều Kiều hỏi.
Nàng từ từ quay đầu, Đỗ Kinh Mặc vốn đang ở trên lầu vẽ tranh đứng ở sau sô pha, cô đang lau màu vẽ trên tay, tóc đen cột ở sau lưng, bên môi mang theo ý cười nhạt, nhướn mày nhìn về phía Triệu Thanh Đại.
Người đầu tiên cảm thấy hít thở không thông trong trường hợp này chính là Kiều Kiều, nàng sâu sắc cảm giác được bản thân mình lúc này không nên tồn tại. Nàng một ngụm uống sạch ly champagne, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ tìm cớ: "Hôm nay thời tiết thật tốt nha, đột nhiên tớ muốn hoà vào thiên nhiên, tớ đi trước, tạm biệt!"
Nàng vừa đi, người xấu hổ nhất liền biến thành Triệu Thanh Đại. Nàng cười hì hì hai tiếng, đi nắm tay áo Đỗ Kinh Mặc, nói năng chính nghĩa: "Những cái đó đều đã là quá khứ, em đã lâu rồi không có sử dụng nữa."
"Còn nữa giữa em với tỷ tỷ, cái đó có thể tính là tâm cơ sao? Đó chỉ là vì thúc đẩy cảm tình mà cố gắng một xíu thôi, sự thật chứng minh em rất thành công."
Ý cười trên mặt Đỗ Kinh Mặc càng sâu, cô nhéo mặt Triệu Thanh Đại một cái, cọ một ít màu vẽ lên: "Chị hình như còn chưa nói gì đâu, em chột dạ như vậy làm gì?"
Triệu Thanh Đại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ thật nàng biết tỷ tỷ sẽ không dễ nổi giận với nàng, nhưng chút tâm tư hồi trước bị lộ ra vẫn là khiến người không tránh khỏi chột dạ.
Một hơi kia của nàng còn chưa kịp thở ra hoàn toàn, Đỗ Kinh Mặc liền mở miệng lần nữa: "Nhưng chị rất tò mò nha, vì sao sau khi hẹn hò với chị rồi thì không thấy em chơi tâm cơ như vậy nữa ha?"
"Là bởi vì có được liền không còn quý trọng sao?"
"Nào có! Tỷ tỷ chị nói bậy!" Triệu Thanh Đại vội vàng đứng lên, đi theo Đỗ Kinh Mặc về hướng phòng vẽ tranh.
Nàng ngồi xuống đối diện Đỗ Kinh Mặc, để tay lên trên ghế, nghiêng thân qua một bên, đường cong thon dài hiện ra. Nàng nói: "Em chỉ là cảm thấy chúng ta đã ở bên nhau, hà tất để tâm tư vào mấy việc nhỏ không đáng kể đó đây? Đó chẳng phải là vô cớ để lỡ mất thời gian tốt đẹp sao?"
Nàng khẽ mỉm cười, quần áo từ bả vai chảy xuống, lộ ra đầu vai mềm mại với xương quai xanh thẳng tắp. Nàng thả nhẹ giọng làm nũng: "Tỷ tỷ đừng vẽ hoa, vẽ em đi, em làm người mẫu cho chị."
Từ khi nàng tư thế quyến rũ dựa ở nơi đó, cọ vẽ của Đỗ Kinh Mặc liền chưa từng hạ xuống.
Cô nhìn lên, chỉ thấy Triệu Thanh Đại đang nghiêng đầu cười với mình, nửa bên mặt bị hoa che khuất, thật sự đúng như câu người đẹp hơn hoa.
"Vậy em cần phải chuyên nghiệp chút." Đỗ Kinh Mặc cũng cười, "Làm một người mẫu đủ tư cách."
Triệu Thanh Đại giơ tay, áo hai dây nhanh chóng rơi xuống, nàng làm nũng nói: "Đó là đương nhiên, em rất chuyên nghiệp."
Bức tranh này cuối cùng vẽ thành cái gì, không một ai biết, nhưng chắc là một công trình lớn, một người mẫu một hoạ sĩ, ở phòng vẽ tranh cả một buổi chiều, cửa sổ đóng chặt, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được giọng Đỗ Kinh Mặc giống như đang dụ dỗ.
"Nghe lời một chút."
"Làm người mẫu là em chủ động, không thể bỏ dở giữa chừng."
Cho dù lúc đầu Triệu Thanh Đại kháng cự nghiêm túc bao nhiêu, chỉ cần Đỗ Kinh Mặc tới gần hôn hôn gò má vành tai nàng, nhẹ giọng nói một câu "Tỷ tỷ thích em nhất", thì nàng cũng chỉ còn lại ngoan ngoãn ngửa đầu thở dốc, mặc người muốn làm gì thì làm.
Cuối cùng Triệu Thanh Đại là được Đỗ Kinh Mặc nửa ôm nửa bế từ phòng vẽ tranh ra, nàng dựa vào vai tỷ tỷ, còn có cánh hoa đã bị xoa nát giấu trong mái tóc.
Đỗ Kinh Mặc: "Em mệt thì ngủ trước đi, chị giúp em tắm rửa."
Triệu Thanh Đại nửa nhắm mắt gật đầu, trong mê man nhìn thấy di động Đỗ Kinh Mặc sáng rồi tắt. Nàng lẩm bẩm nói vào về phía phòng tắm: "Tỷ tỷ hình như có người gọi điện cho chị."
Đỗ Kinh Mặc đi ra nhìn thoáng qua, là số của Kiều Kiều, cô gọi lại, kết quả không ai bắt máy. Cô lại gọi mấy lần nữa, còn lại là trực tiếp bị ngắt máy.
Cô có chút lo lắng muốn gọi lần nữa, Kiều Kiều gửi tin nhắn lại: "Không có việc gì, cũng không chết, đừng lo lắng, cũng đừng quấy rầy tớ!!!!!"
Những dấu chấm than liên tiếp đằng sau thể hiện rõ tính nghiêm trọng của tình hình lúc này.
Đỗ Kinh Mặc đại khái có thể đoán được nàng đang làm chút gì đó, để điện thoại xuống không có phản ứng, nghiêm túc lau người cho Triệu Thanh Đại.
Triệu Thanh Đại ngoài miệng nói mệt mỏi đi ngủ ngay, trên thực tế vẫn luôn cố gắng lên tinh thần đợi Đỗ Kinh Mặc, mí mắt đã sắp chống đỡ không nổi, còn một hai cố chấp đợi.
Bộ dáng này thật là đáng thương lại đáng yêu, Triệu Thanh Đại không hề dùng những tâm cơ đó, nhưng tình ý của nàng với Đỗ Kinh Mặc luôn lộ ra ở những việc nhỏ không đáng kể.
"Được rồi, mau ngủ đi." Đỗ Kinh Mặc hôn hôn mắt nàng.
Hành động này giống như là chìa khoá mở ra cái gì đó, Triệu Thanh Đại vừa nãy còn mạnh mẽ chống đỡ, đôi mắt nhắm lại liền ngủ mất.
Ngày hôm trước làm việc quá vất vả kết quả là Triệu Thanh Đại vốn luôn luôn đúng giờ dậy làm bữa sáng, ngày hôm sau lại dậy không nổi, là Đỗ Kinh Mặc bưng bữa sáng lên giường gọi nàng ăn.
Ngày hôm qua lúc làm việc nàng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay chỉ có thể dựa vào đầu giường ăn cơm, chuyện này thật tình làm người thấy thẹn.
Đặc biệt là khi nàng ăn cơm, Đỗ Kinh Mặc còn ở một bên nhìn nàng cười.
"Chị cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên đồng cảm với những nam nhân nào đó." Đỗ Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn nàng, ý cười trên khoé môi ngày càng rõ ràng, "Thì ra chuyện không xuống giường này, thật sự rất có cảm giác thành tựu."
Triệu Thanh Đại nháy mắt đỏ bừng mặt.
Đỗ Kinh Mặc sờ sờ đỉnh đầu nàng, đúng lúc trấn an cảm xúc của nàng: "Sáng nay ba chị gọi điện tới, bảo chị muộn nhất là Tết phải mang em về ra mắt gia đình."
Cô thở dài: "Giọng nói của ba, giống như chị là kẻ tồi tệ lừa gạt tình cảm của em mà không cho em danh phận vậy, sợ em ở trong tay chị chịu một xíu thiệt thòi."
Triệu Thanh Đại: "Đó là bởi vì chú không hiểu bản tính của em, kỳ thật là em mơ ước tỷ tỷ đã lâu, rốt cuộc cũng bắt được ánh trăng này."
Đỗ Kinh Mặc: "Bây giờ còn có thể gọi chú, chờ năm mới về nhận bao lì xì thì phải sửa lại."
Mặt Triệu Thanh Đại càng đỏ hơn, một đôi mắt sáng lấp lánh. Nàng dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói: "Dạ!"
Trước khi ở bên cạnh Đỗ Kinh Mặc nàng cũng khó tránh khỏi miên man suy nghĩ, sợ người Đỗ gia sẽ coi nàng thành cô bé nhà bên để chăm sóc, trở thành con gái nuôi cũng không thành vấn đề, nhưng muốn thật sự hẹn hò với tỷ tỷ thì họ vẫn sẽ phản đối.
May mắn chỉ có Đỗ ba ban đầu không chấp nhận được, Đỗ Kinh Mặc với đại ca cùng nhau làm công tác tư tưởng cho ông, đến cuối cùng ngay cả ông nội còn hỏi: "Sao con một người trẻ 50 tuổi còn không thấu tình đạt lý bằng ông già 90 như ta vậy?"
"Ở Đỗ gia trước giờ Mặc Mặc đều là muốn làm gì thì làm đó, con bé chỉ thích một cô gái thì có làm sao? Đừng nói cô gái kia còn là người chúng ta chăm từ nhỏ đến lớn hiểu biết đến tận gốc rễ, tính cách lại tốt."
Ông nội gõ cây quải trượng xuống đất đến vang trời: "Lúc trước con yêu đương không phải ta cũng không can thiệp vào sao? Sao con không thể học hỏi ta một chút thế?"
Đỗ ba sầu đến tóc bạc rụng mất mấy sợi: "Con không phải muốn can thiệp vào chuyện yêu đương của con bé, nhưng con đường này không dễ đi, muốn đăng kí kết hôn cũng không được, ngoại trừ chúng ta sẽ không có ai tôn trọng hai đứa, hai đứa sẽ phải chịu ánh mắt kì thị, hai đứa......"
Đỗ ba không nói được nữa, mỗi câu lo lắng của ông đều là tình yêu và bất đắc dĩ đối với con gái.
"Không đâu ba." Đỗ Kinh Mặc dựa vào vai ba, "Chỉ cần mọi người đều ủng hộ con thì sẽ không quá khó khăn."
"So sánh với phần lớn cô gái trên thế giới này, con có người nhà ủng hộ, còn có thân phận tiểu thư Đỗ gia là đã tốt hơn rất nhiều rồi."
"Con không yêu cầu gì khác, chỉ cần ba đồng ý ủng hộ con, con với em ấy sẽ rất vui vẻ."
Đỗ ba vốn dĩ cũng không phải thật sự phản đối, chỉ là lo lắng thôi, con gái đều đã thể hiện thái độ, ông ngoại trừ đồng ý thì có thể làm gì nữa đây?"
Chờ ăn Tết Đỗ Kinh Mặc lại đưa người về nhà, hai người chẳng sợ không đăng kí kết hôn được, cũng là người yêu là người một nhà.
Nhưng Đỗ Kinh Mặc với Triệu Thanh Đại trăm triệu không nghĩ tới, cư nhiên có người vượt qua khúc cong.
Khoảnh khắc biết được Đỗ Trọng với Kiều Kiều tổ chức lễ đính hôn, Đỗ Kinh Mặc suýt chút nữa tưởng cốt truyện lại khởi động lại thời gian lần nữa, bằng không sao tiến độ lại lập tức đẩy nhanh lên vậy? Cái này cũng quá đột nhiên rồi!
Có một số việc dăm ba câu qua điện thoại nói không rõ được, cô hẹn Kiều Kiều ra ngoài, mới vừa chạm mặt là cô đã cảm giác được trên người Kiều Kiều tràn đầy vui sướиɠ và hạnh phúc.
Cô trực tiếp hỏi: "Cậu thu phục anh tớ như thế nào vậy? Còn một bước trúng ngay trực tiếp đính hôn."
"Cái này cần phải cảm ơn cô bạn gái trà xanh kia của cậu." Kiều Kiều cảm ơn vô cùng chân thành, từng câu từng chữ xuất phát từ trái tim, "Hôm đó tớ liền đi thăm dò một chút, Đỗ Trọng bây giờ rốt cuộc có thích tớ hay không, nam nhân mà, đều sẽ có mong muốn chiếm hữu, anh cậu cũng không ngoại lệ."
Đỗ Kinh Mặc đại khái hiểu được cuộc điện thoại ngày đó của Kiều Kiều là như thế nào. Cô hỏi: "Sau đó thì sao, cũng nên bắt đầu từ hẹn hò chứ."
"Sau đó tớ liền ngủ anh ấy luôn." Kiều Kiều nói còn có chút ngượng ngùng, "Trước khi ra tay tớ thật không nghĩ tới, anh cậu thế mà còn rất truyền thống, trực tiếp muốn đính hôn."
Đỗ Kinh Mặc đã hiểu, đây đại khái chính là người muốn cho người muốn nhận, cho nên liền nước chảy thành sông.
Hai người đính hôn không tính là long trọng, nhưng thực chính thức, nhìn ra được Đỗ Trọng rất nghiêm túc với tình cảm này. Khách khứa tới đều đang nói bọn họ trai tài gái sắc trời sinh một cặp, những lời nói tốt đẹp liên tục tuôn ra.
Đỗ Kinh Mặc nhìn Kiều Kiều mặt đầy hạnh phúc, lại nhìn Đỗ Trọng tuy rằng cố hết sức duy trì bình tĩnh, trên thực tế ý cười nơi khoé môi đáy mắt căn bản không ngăn được, bỗng nhiên chua.
Cô ôm lấy Triệu Thanh Đại dựa trên vai mình, ngữ khí mang theo uỷ khuất: "Rõ ràng là hai chúng ta ở bên nhau trước, sao lại để bọn họ cướp trước."
"Đây đại khái chính là duyên phận đi." Triệu Thanh Đại thật ra còn nghĩ rất thoáng, một bên nói một bên còn bóc tôm cho tỷ tỷ, "Kỳ thật Kiều Kiều cũng không dễ dàng, làm lại hai lần, lần thứ hai đại ca trực tiếp chết mất. Cô ấy đều suýt bị doạ chết, còn có thể lấy hết can đảm theo đuổi đại ca lần nữa, bọn họ không ở bên nhau thì ai nên ở bên nhau đây?"
"Chúng ta." Đỗ Kinh Mặc vén tóc nàng ra sau tai, "Chị cũng muốn hôn lễ chính thức, mọi người chúc phúc. Cho nên, chúng ta kết hôn đi, được không?"
Tôm trong tay Triệu Thanh Đại rớt xuống mâm, bắn ra một chút nước sốt.
Đỗ Kinh Mặc một bên rút giấy lau tay cho nàng, một bên ôn nhu lại kiên nhẫn hỏi thêm: "Được không?"
Triệu Thanh Đại ngoại trừ một câu được cái gì cũng không nói nên lời.
Ở bên tỷ tỷ là ảo tưởng trong mơ vào giữa đêm của nàng.
Kết hôn với tỷ tỷ chính là chuyện nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ảo tưởng của nàng thành thật, hơn nữa chính ảo tưởng còn đang nói cho nàng: Hai người còn có thể hơn cả thế nữa.
"Nhưng mà chị cầu hôn hình như có chút đột ngột." Đỗ Kinh Mặc giúp nàng lau tay xong cảm thán nói, "Người ta cầu hôn đều là hoa tươi nhẫn kim cương, mà chúng ta cầu hôn là tôm lột vỏ cùng với nước sốt bắn tung toé."
Nói xong hai người liếc nhau, dựa vào một chỗ cười không ngừng.
Lễ đính hôn có thể nói làm là làm, hôn lễ chính thức lại không được.
Chớp mắt đến rét đậm, năm nay Đỗ Kinh Mặc sớm đã đưa Triệu Thanh Đại về, mới vừa vào cửa chào hỏi từng người, cô liền nói ra chuyện muốn kết hôn.
Đỗ ba: "......"
Vì sao hai đứa con của ông phản nghịch như vậy? Một đứa đính hôn một đứa kết hôn, đây là đang thi đua sao?
Thôi thôi, chung quy là chuyện tốt, còn phải làm mạnh tay.
Con gái ông chọn con đường này càng khó đi, ông càng phải tổ chức hôn lễ long trọng, dùng việc hôn nhân này tận lực giúp Đỗ Kinh Mặc san phẳng con đường phía trước một ít.
Mà hai cô dâu cũng chỉ cần nhọc lòng về kiểu dáng váy cưới. Đỗ Kinh Mặc với Triệu Thanh Đại thiết kế váy cưới cho đối phương, sau đó tìm chuyên gia đặt may.
Nhìn đến Kiều Kiều đều cảm thấy hâm mộ: "Vì người mình yêu thiết kế váy cưới, lại mặc váy cưới do người ấy thiết kế cùng nhau nắm tay đi vào lễ đường. Quá lãng mạn rồi!"
Nàng vừa nói vừa sâu kín nhìn về phía Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng: ".......?"
Kiều Kiều: "Một chút tình thú cũng không có, hừ!"
Vì để tránh cho tiếp tục sinh ra hành vi đua đòi không nên có, Đỗ Trọng nhanh chóng kéo Kiều Kiều đi.
Hai bộ váy cưới từ thiết kế đến chế tác hoàn thiện tốn hơn năm tháng, buổi hôn lễ này chuẩn bị cũng giằng co hơn nửa năm.
Ngày hôn lễ ngoài trừ bạn bè người thân cùng với đối tác kinh doanh, còn có bạn đại học của hai người.
Hai người yêu đương quá đột ngột, trong mắt phần lớn quần chúng vây xem một chút chuẩn bị cũng không có, hơn nữa Triệu Thanh Đại trước giờ thanh danh không tốt, thân phận địa vị hai người kém quá nhiều, cơ hồ không có ai coi trọng hai người.
Các nàng liền cố tình mời những người này đi chứng kiến hôn lễ của hai người.
Hành động này thành công biến khách khứa thành chanh tinh, chữ chua đã không còn đủ để hình dung cảm giác của bọn họ lúc này.
Rốt cuộc hôn lễ bắt đầu, cửa giáo đường mở ra, tầm mắt mọi người đều hướng về cửa.
Vốn dĩ Triệu Thanh Đại sẽ được ba dẫn vào, bởi vì không có ba mẹ người thân, giờ phút này một mình đứng ở cửa giáo đường, tay cầm bó hoa.
Mà Đỗ Kinh Mặc đứng ở vị trí chú rể, xách váy lên từ từ đi về phía nàng.
Cô tràn đầy ý cười bước đi kiên định, nắm tay Triệu Thanh Đại.
Cô dâu của cô, tự tay cô tới đón.
Đỗ ba giờ phút này cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt.
Ông cần phải thừa nhận ông sai rồi, con đường này có lẽ rất khó, nhưng con gái ông có đảm đương có lập trường, biết bản thân đang làm gì, không cần lão già như ông lo lắng tương lai, hai đứa đương nhiên sẽ sống thật tốt.
Mục sư nói lời thề trang trọng mà chân thành, Đỗ Kinh Mặc với Triệu Thanh Đại nhìn vào mắt nhau, sau khi nghiêm túc trả lời "Con đồng ý", trao đổi nhẫn cho nhau.
Hai người vén khăn che đầu lên, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hôn nhau, mười ngón đan chặt.