Chương 27

Có sao nói vậy, hệ thống ở phương diện hỗ trợ vẫn là rất chính xác, định vị đưa ra là đánh dấu ngay tại thời điểm này, sẽ di chuyển theo Lục An Thời, hơn nữa còn ghi chú các kiến trúc xung quanh.

Thật ưu tú a, Triệu Thanh Đại quyết định sẽ không khịa hệ thống vài ngày.

Lục An Thời sinh hoạt vô cùng đơn giản, hơn nữa rất có quy luật: ba ngày liên tiếp đều là sáng ở trong công ty, cơm trưa xong bắt đầu di chuyển ổn định, hẳn là đang trên xe, sau khi đến nơi thì cơ bản là không dịch chuyển nữa. Nơi hắn đi chính là trung tâm thương mại, Triệu Thanh Đại đánh giá đại khái, ngày giỗ của mẹ ruột hắn sắp tới rồi, có thể là hắn đi chọn lựa vật kỷ niệm linh tinh. Nhìn ra được là vô cùng để ý, đổi vài cái trung tâm.

Đây là cơ hội tốt trời cho?

Triệu Thanh Đại vịn cửa phòng Đỗ Kinh Mặc, mắt trông mong đưa ra yêu cầu của mình: "Tỷ tỷ, chúng ta đi ra ngoài dạo phố nha ~"

"Kỳ nghỉ còn có mấy ngày, vết thương của tỷ tỷ cũng gần khỏi hẳn rồi, mỗi ngày đều ở nhà rất nhàm chán, chúng ta đi ra ngoài chơi đi."

Bởi vì chuyện cãi nhau lần trước, Đỗ Kinh Mặc vẫn luôn có chút áy náy không thể nói đối với nàng, bởi vậy không có do dự không có rối rắm, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Chỗ đi đương nhiên chính là trung tâm thương mại mà Lục An Thời đang dạo.

Chuyện Đỗ Kinh Mặc bị tấn công mạng lúc trước đã qua đi, hơn nữa ảnh những người đó chụp lén cô có chứa tâm tư bôi xấu, không giống bản thân cô lắm, bởi vậy cũng không gây ra chú ý lắm.

Mọi người nhiều nhất là cảm thấy hình ảnh mỹ nữ cùng nhau dạo phố thật đẹp đẽ, sau đó chụp vài tấm ảnh thôi.

"Em cố ý hẹn chị ra ngoài chơi một chuyến, là để tới trung tâm thương mại dạo sao?" Đỗ Kinh Mặc đã mất đi hứng thú đối với loại địa phương này, cô đè kính râm xuống, bắt đầu tìm xem có đồ nào thích hợp với Triệu Thanh Đại không.

"Đã thật lâu em không có dạo phố chung với tỷ tỷ, huống chi em còn chưa tới trung tâm thương mại bao giờ." Triệu Thanh Đại cười tủm tỉm, hoàn toàn không cảm thấy lớn như vậy mà chưa đi trung tâm thương mại bao giờ có cái gì đáng tiếc.

Rốt cuộc người sống trên đời không có khả năng mọi chuyện đều được như ý, có lẽ mười mấy năm cực khổ trước đây của nàng, đều là bởi vì có thể gặp được Đỗ Kinh Mặc thì sao?

Tưởng tượng như vậy, những quá khứ nan kham trước đó, tựa hồ cũng trở nên tốt đẹp hơn chút.

Triệu Thanh Đại bây giờ giống như là một thiếu nữ bình thường đi dạo phố, ăn ăn uống uống nói nói cười cười, nàng dựa theo bài đăng trên mạng, dẫn Đỗ Kinh Mặc đi tiệm bánh ngọt trên tầng thượng.

Đồ ngọt hương vị là không tồi, nhưng Đỗ Kinh Mặc ăn vào cũng không quá kinh ngạc, cô nhìn Triệu Thanh Đại từng miếng bánh kem xuống bụng, đôi mắt đều híp lại, nhịn không được cũng cười theo, đồ ngọt trước mặt tựa hồ cũng ngon lên trông thấy.

Chưa ăn xong nửa cái bánh kem, lực chú ý của Triệu Thanh Đại đã bị định vị hấp dẫn, nàng buông nĩa lau lau miệng, nói mình đi vệ sinh một xíu.

Hệ thống thấy một màn như vậy vô cùng vui mừng, thì ra Triệu Thanh Đại vẫn nhớ đến việc chính, không có đơn thuần coi chuyến đi hôm nay thành hẹn hò.

Nàng vào nhà vệ sinh nữ rửa tay, mặt ngoài là đang soi gương, trên thực tế là đang nhìn điểm định vị đỏ bay giữa không trung. Mắt thấy Lục An Thời cách nàng ngày càng gần, nàng vẫy vẫy bọt nước trên tay, cúi đầu đi ra ngoài, mục tiêu chính xác mà đυ.ng vào người đang đi tới.

"Thật xin lỗi." Nàng vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu nhìn về phía người bị nàng đâm, ngây ngẩn cả người, "Cố tiên sinh, sao anh lại ở đây?"

Lục An Thời nhiều năm như vậy đã sớm luyện được bản lĩnh vui buồn không hiện, nhưng sau khi nghe được những lời này, vẫn trầm mặt xuống.

Hắn hổ thẹn vì Cố gia, càng không muốn có nửa điểm quan hệ với Cố Thừa, nữ nhân trước mắt lại trực tiếp coi hắn thành Cố Thừa, có thể nói là dẫm chính xác ngay điểm mấu chốt của hắn.

"Cô nhận sai người." Hắn bỏ xuống những lời này rồi lập tức rời đi.

Khoé môi Triệu Thanh Đại mang theo cười, dường như lơ đãng thêm một câu: "Đúng là nhận sai, thật sự xin lỗi, anh với Cố tiên sinh bề ngoài thật sự rất giống, không biết còn tưởng rằng hai người là anh em đó."

Bước chân Lục An Thời khựng lại.

Hắn với Cố Thừa nếu chỉ nhìn mỗi ngũ quan thì kỳ thật là rất tương tự, nhưng bình thường sẽ không có ai liên hệ hai người lại với nhau, chính là vì khí chất của hắn có thể ảnh hưởng phần lớn đến ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với hắn.

So sánh với Cố Thừa trầm ổn, hắn thập phần phóng khoáng, nhưng đồng thời lại bởi vì gia đình thân sinh cùng với trải nghiệm cuộc sống, cho nên luôn mang theo chút âm trầm không giấu được. Khi hắn trầm mặt xuống nhìn chằm chằm người khác, khí thế không giận tự uy kia có thể làm người tê dại cả đầu.

Nhưng không bao gồm Triệu Thanh Đại.

Nàng hơi hơi nâng cằm lên, phát ra là tiếng nói nhu nhược lại đáng thương, trong ánh mắt lại hàm chứa kim đâm: "Vị tiên sinh này, anh nhìn tôi như vậy làm gì? Thật đáng sợ nha."

"Cô là ai?"

Triệu Thanh Đại cảm thấy bản thân có thể là bị cái hệ thống không đứng đắn ảnh hưởng, ở thời khắc mấu chốt thế này, nàng buột miệng thốt ra lại là một câu: "Tôi đại khái là...... Người xây dựng xã hội hài hoà?"

Lục An Thời: "......"

Đời này hắn chưa từng cạn lời như vậy.

Hắn có chút không kiên nhẫn, đang định tiếp tục truy vấn, một giọng nữ bỗng nhiên vang lên ở sau lưng: "Em à, sao còn chưa quay lại?"

Sau đó Lục An Thời liền thấy một hồi biểu diễn múa đổi mặt.

Triệu Thanh Đại vừa nãy còn mang theo ác ý khıêυ khí©h, tiến lên một bước hạ giọng xuống, nói một câu dài, cả dấu chấm câu cũng khong có: "Tôi tên Triệu Thanh Đại đại học Giang Thành khoa Mỹ thuật tôi quen biết Cố Thừa anh nếu có gì muốn hỏi thì đi trường học tìm tôi."

Khi Lục An Thời còn đang tiêu hoá câu nói này, nàng lùi về sau nửa bước trước, làm động tác lấy đà, sau đó đẩy hắn ra vội vã chạy về phía trước, bổ nhào vào trong l*иg ngực Đỗ Kinh Mặc.

"Vừa nãy em đυ.ng vào vị tiên sinh kia, hình như anh ấy có chút tức giận, nhưng em đã xin lỗi rồi." Nàng dùng sức nhéo bàn tay, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, "Tỷ tỷ anh ta thật đáng sợ a, chúng ta nhanh đi đi."

Lục An Thời: "......"

Nữ nhân này sao có thể làm được rõ ràng những câu nói đều là nói thật, nhưng lại có thể đạt được hiệu quả là làm vặn vẹo tình huống thật?

Đỗ Kinh Mặc nhíu mày nhìn dáng người đĩnh bạt nơi xa, nam nhân bộ dáng ẩn ẩn có chút quen thuộc: "Em gái tôi vừa nãy đυ.ng vào anh, tôi xin lỗi anh. Nhưng anh doạ tới em ấy rồi, làm phiền anh cũng nói xin lỗi với em ấy."

Chỉ đi WC thôi mà cũng bị hai nữ nhân thay phiên khıêυ khí©h, Lục An Thời sau khi dựa vào bản thân thoát khỏi thân phận con ngoài gia thú để lên chức thì chưa từng phải chịu đãi ngộ như thế này. Hắn đã thật sự nổi giận, đang định phát tác, sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của người tới, lập tức nuốt lời nói ngược vào.

"Cô là con gái út của Đỗ gia, Đỗ tiểu thư?" Hắn hỏi trên thực tế là câu khẳng định, "Nể mặt Đỗ tiểu thư, tôi có thể nhường nhịn một cái." Hắn đối diện Triệu Thanh Đại, thái độ không hề liên quan tới hai chữ thành khẩn, "Thật xin lỗi."

Đỗ Kinh Mặc hừ lạnh một tiếng, đánh giá hắn từ trên xuống dười, cười: "Nói lời xin lỗi còn muốn tạo quan hệ sao? Bất quá cũng bình thường, người như anh tôi thấy quá nhiều, đã quen."

Cô vỗ nhẹ tay Triệu Thanh Đại: "Về sau người như vậy em còn phải gặp rất nhiều, bây giờ, cùng về nhà thôi."

Triệu Thanh Đại dùng sức gật đầu, bước nhanh đi theo cô, khi đến chỗ quẹo lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Lục An Thời đang nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, ánh mắt cực kì nguy hiểm.

Triệu Thanh Đại gãi gãi đầu, dưới đáy lòng thở dốc vì kinh ngạc.

Xong đời, nữ chủ kết thù với vai ác, rõ ràng trong nguyên tác, bọn họ không có giao thoa quá nhiều, Lục An Thời chỉ một lòng nhắm vào Cố gia.

Hệ thống hận rèn sắt không thành thép: "Còn không phải đều là vì cô! Không có việc gì thì giả đáng thương méc méc làm chi?"

Triệu Thanh Đại hiếm thấy chột dạ: "Đây không phải là thói quen sao?"

Khó trách nàng lại là nữ phụ ác độc, tuỳ tiện kích hoạt cái kỹ năng bị động, liền đạt được hiệu quả châm ngòi ly gián.

-----------------

Tạm biệt mn, mình đi quân sự đây. Tháng sau gặp lại 🫡