Vào giây phút nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của Triệu Thanh Đại, Đỗ Kinh Mặc liền cảm thấy hối hận vì lời nói của mình.
Cô cho rằng Triệu Thanh Đại sẽ giống như lúc trước làm nũng làm nịu, vô cùng đáng thương mà kể ra ủy khuất của nàng, nhưng mà nàng không có.
Nàng nâng cằm lên, mạnh mẽ ép nước mắt đã đến bên cạnh lông mi quay trở lại, thong thả mà kiên định nói: "Em không có."
"Em đối tốt với tỷ tỷ không có bất luận quan hệ gì với người khác, càng không liên quan đến đại ca, đó chỉ là....." Giọng nói của nàng mang theo nghẹn ngào, tạm dừng một lát, bình tĩnh xong mới nói, "Chỉ là vì em muốn thôi."
"Không vì cái gì khác, chỉ vì tỷ tỷ."
Nàng nói nước mắt lại không biết cố gắng mà rớt xuống, nàng quay đầu đi nhanh chóng lau sạch, không muốn ở thời điểm này còn bị hiểu lầm là đang giả vờ đáng thương.
Thủ đoạn trà xanh của nàng nhiều như vậy, dùng ở trên người Đỗ Kinh Mặc cũng chỉ có làm nũng làm nịu cùng với cẩn thận chăm sóc. Bây giờ còn phải cẩn thận cẩn thận, cả khóc đều phải che giấu, sợ bị hiểu lầm thành hàm nghĩa khác.
Giá trị hối hận của Đỗ Kinh Mặc ở khoảnh khắc này đạt tới đỉnh.
Cô đỡ bả vai Triệu Thanh Đại, làm nàng xoay người lại nhìn mình: "Thực xin lỗi."
Cô nhìn một vòng trong tầm tay không có giấy ăn, chỉ có thể dùng tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt của nàng, động tác mềm nhẹ: "Chị không nên nghi ngờ em, có hiểu lầm cũng không nên chất vấn em như vậy, hẳn là nên từ từ nói với em."
Cô chỉ là.... chỉ là nghĩ đến một năm kia Triệu Thanh Đại đột nhiên xa cách, cùng với liên tiếp ba lần cạy góc tường sau đó. Chỉ là người theo đuổi thôi, giống như Kiều Kiều nói, người thích cô rất nhiều, cô chưa bao giờ để ý một ai.
Chân chính làm cô để ý chính là Triệu Thanh Đại.
Cảm giác phản bội một khắc kia, bây giờ nghĩ đến vẫn còn rõ ràng ở trước mắt. Nếu lúc này đây mục đích Triệu Thanh Đại tiếp cận cô vẫn không thuần như cũ.....
Ngẫm lại khiến cho lòng người rét run.
Đỗ Kinh Mặc cảm thấy đầu ngón tay chạm vào nước mắt độ ấm kinh người.
Nói trắng ra bất quá là 2 chữ "để ý".
Lúc trước cảm thấy bị phản bội là bởi vì để ý, bây giờ không chịu đựng nổi bị phản bội một lần nữa, vẫn là bởi vì để ý.
"Tỷ tỷ không cần xin lỗi em, chị vĩnh viễn đều không cần cảm thấy có lỗi với em." Triệu Thanh Đại hít hít mũi, nỗ lực ép nước mắt trở về, "Em vĩnh viễn đều sẽ không giận tỷ tỷ.
Đỗ Kinh Mặc ở trong nơi nàng, vĩnh viễn không sai.
Giờ khắc này Đỗ Kinh Mặc bỗng nhiên lại hối hận một lần nữa, còn kèm theo mềm lòng. Không phải hối hận sáng nay cô chất vấn nàng, mà là hối hận lúc trước.
Một cô gái bị ủy khuất còn nỗ lực ép nước mắt trở về, nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ tức giận với cô, năm đó đến tột cùng là vì sao lại xa cách cô? Cô thế nhưng lại không hỏi một câu, cứ mặc kệ như vậy.
Quá không nên.
Cô nhẹ nhàng vòng lấy bả vai Triệu Thanh Đại, vỗ về ngọn tóc trên vai nàng: "Đừng khóc, về sau.... về sau chị sẽ không để em vì chị mà rơi nước mắt một lần nào nữa."
Lời này quá buồn nôn cũng quá triền miên, nhưng vào giờ này khắc này tình cảnh này, giống như không cần quá nhiều suy tư mà buột miệng thốt ra.
Triệu Thanh Đại ừm một tiếng, nàng lặng lẽ nghiêng đầu, dựa vào cổ Đỗ Kinh Mặc. Nước mắt đã sớm ngừng vào lúc tỷ tỷ chủ động ôm nàng, nhưng nàng mở miệng vẫn là mang theo nức nở.
Hệ thống có một câu cay mắt bị nghẹn ở yết hầu, nói không nên lời. Nó thật sự không muốn thừa nhận, hai mỹ nữ tựa vào một chỗ, hoàng hôn xuyên qua bức màn, ánh sáng mông lung vừa lúc, ngay cả gió đều tới gãi đúng chỗ ngứa, mềm nhẹ chạm vào ngọn tóc góc áo của các nàng.
Hệ thống oán giận nói: "Này là danh họa thế giới à, nhìn thế nào mà còn có chút tốt đẹp?"
Vì sao hai người kia vừa nãy còn một phen nước mắt nước mũi, bây giờ liền ôm nhau tốt tốt đẹp đẹp? Này có hợp lý không?
Cùng một câu hỏi, còn có dì bảo mẫu rốt cuộc đã tới làm.
Bữa sáng đã không cần bà làm, bà thậm chí còn có thể ngẫu nhiên ăn ké một bữa cơm, cho nên thời gian tới cũng tương đối trễ chút, hôm nay vừa vào cửa không thấy được đồ ăn, lại nhìn về phòng bếp một cái, ngay đó một hình ảnh tốt đẹp!
Dì nhìn không hiểu, nhưng dì chịu chấn động rất lớn! Bà cảm thấy mình hình như không nên ở lại, hai tay xấu hổ xoa rồi lại xoa, cuối cùng cao giọng thử thăm hỏi một câu: "Đại tiểu thư, hai người cãi.... cãi nhau?"
Triệu Thanh Đại phản ứng lớn nhất, lập tức từ trong l*иg ngực Đỗ Kinh Mặc nhảy ra ngoài, sau khi ý thức được phản ứng của mình quá mức kịch liệt lại xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cúi đầu không lên tiếng.
Đỗ Kinh Mặc không hổ là người đã gặp qua việc đời, cô xoay người lại ôm cánh tay, mở miệng là một câu nói dối không thể bắt bẻ: "Bếp này vừa nãy đột nhiên bật không lên, em ấy vội vã nấu cơm cho tôi, gấp đến khóc, tôi đang an ủi em ấy."
Dì lập tức bừng tỉnh à một tiếng, suy nghĩ bản thân vừa nãy đúng là suy nghĩ nhiều, người ta tình cảm chị em tốt đẹp thôi, bà ở chỗ này cảm thấy không thích hợp cái gì?
Bà vừa nói "Để tôi nhìn xem", vừa vặn tay cầm liền mở được bếp lên.
"Thì ra không có hư, vẫn là không quen thuộc với đồ vật trong nhà lắm." Triệu Thanh Đại cũng theo bậc thang này đi xuống, "Con đi lên rửa mặt một cái trước, dì giúp ta xào 2 món để ăn với cơm đi."
Một hồi xấu hổ liền cứ như vậy được hóa giải.
Đối với hai chị em kẻ xướng người họa này, hệ thống chỉ có một câu tuyệt muốn nói.
Triệu Thanh Đại hoả tốc thoát khỏi hiện trường, nàng rời giường đều là trang điểm nhẹ, sợ khóc làm trôi lớp trang điểm. Nàng nhìn kỹ mặt mình trong gương, xác định khóc có chút xấu, nhưng cũng không phải hoàn toàn xấu, chủ yếu là thắng ở chân thật, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Cũng không tính là không có thu hoạch, từ hôm nay trở đi, tỷ tỷ khẳng định sẽ không liên hệ mình với đại ca nữa."
Này cũng coi như là từ một góc độ khác, chặt đứt căn nguyên vấn đề.
Hệ thống đối với tâm thái thời thời khắc khắc nhớ nhiệm vụ của nàng biểu đạt sự tán thưởng.
Triệu Thanh Đại tuy rằng không nghiêm túc học tập, nhưng ở phương diện trà xanh này là thật sự dốc lòng lại nỗ lực.
Nàng dùng nước lạnh lau mặt, trọng điểm là làm lạnh một chút đôi mắt có chút phiếm hồng: "Kê nhi, lại giúp tôi một chút, định vị xem Lục An Thời ở đâu."
Hệ thống: "Cô muốn tôi giúp đỡ cô còn mắng người, cô mắng nữa đi!"
Triệu Thanh Đại vừa mở miệng chính là cãi lại: "Cái này làm sao có thể là mắng cô đâu, cô làm một cái mặt buồn cười, tôi kêu cô là Kê nhi là biểu hiện tình yêu với cô a, vì sao cô lại không hiểu lòng tôi?"
Hệ thống: "Tất cả lòng cô đều bổ nhào vào trên người nữ chủ, có cái rắm mà liên quan đến tôi."
Triệu Thanh Đại hừ một tiếng, hệ thống này thật là một chút cũng không dễ thương, nhìn thấu thì cũng thôi, còn một hai phải nói toạc ra.
Nàng ngửi thấy được mùi đồ ăn, nhanh chóng lau mặt, một lần nữa kẻ mắt trang điểm nhẹ: "Cô nhanh đưa định vị cho tôi, nhiệm vụ hoàn thành sớm một chút thì cô có thể thoát khỏi tôi sớm một chút, đây chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt sao?"
Hệ thống: "Thoát khỏi cô thật sự là chuyện tốt, nhưng con đường phát triển bây giờ có phải hay không có chút quỷ dị?"
Triệu Thanh Đại nhanh chuẩn mà kẻ mắt: "Cô có nhận được nhắc nhở tuyến nhiệm vụ bị sai lệch không?"
Hệ thống không nói.
Để cho hệ thống tức giận chính là không có! Triệu Thanh Đại đã sớm ở trong sinh hoạt hằng ngày hiểu rõ toàn bộ tâm tư của hệ thống, đoán được phương hướng hiện tại của nàng là đúng, cho nên hệ thống cho dù có không thoải mái cũng chỉ có thể nghẹn.
Mặt buồn cười không tình nguyện mà đưa định vị ra, oán giận nói: "Bây giờ con người thật là cái cp cũng có thể ship được, nữ chủ cùng nữ phụ vai ác cp này các nàng cư nhiên cũng có thể kêu thật dễ thương."
Thậm chí không ai hoài nghi vì sao một bộ ngôn tình ngọt sủng như vậy, sau khi được tác giả tu sửa càng ngày càng bách hợp, các nàng tiếp thu thật tự nhiên!
Triệu Thanh Đại banh thẳng khóe miệng, không để cho mình cười ra tới: "Biết cái gì? Những người đọc đó rõ ràng là -- Thông minh, sáng suốt!"