Chương 55: [ Nhiệm vụ 12: Giúp Tô Diệp hẹn hò với Hạ Phong ]

"Sao cậu biết tôi vừa mới nghĩ gì vậy?"

Tô Diệp im lặng một hồi, mới chậm rì rì hỏi lại. Dáng vẻ nghi hoặc kia khiến Trữ Cửu phải nhíu mày, "Ngay cả bản thân có nói ra hay không cậu cũng không biết?"

Tô Diệp lập tức đỏ mặt. Cô vội vàng cúi đầu, không muốn để lộ bản thân đang cảm thấy luống cuống.

Cô còn đang suy nghĩ không biết có phải là Trữ Cửu có dị năng đặc biệt gì hay không, đáp án lại là tự mình phạm xuẩn, lời nói ra khỏi miệng còn không biết là mình nói.

[ Nhiệm vụ 12: Giúp Tô Diệp hẹn hò với Hạ Phong ]

[ Địa điểm: Nơi mọi người hẹn hò ]

[ Thời gian: Nội trong tuần này ]

Người Trữ Cửu khẽ run lên, nàng lập tức mỉm cười, cúi người, ở bên tai Tô Diệp nhẹ giọng nói: "Cuối tuần có muốn ra ngoài chơi không?"

Tay Tô Diệp đang cầm bút xém nữa không giữ được. Cô kinh ngạc ngẩng đầu. Trữ Cửu lúc này đã đứng thẳng người, đối diện với ánh mặt nghi hoặc của Tô Diệp, nàng chỉ hơi cong khóe miệng, đạm nhiên nở nụ cười.

Nụ cười ôn nhu quá mức của Trữ Cửu làm Tô Diệp tê cả da đầu. Cô nghĩ tới hậu quả của việc bị Trữ Cửu hẹn đi ra ngoài lần trước, lập tức không nhịn được cảm thấy kinh hồn khϊếp vía, "Tôi—Cuối tuần tôi bận chút việc..."

"Việc gì?"

Tô Diệp sửng sốt hồi lâu mới trả lời, "... Sắp thi học kì, tôi muốn ở nhà ôn bài."

Lúc trước đúng là cô có ý muốn kết bạn với Trữ Cửu, nhưng Trữ Cửu đã từ chối rồi. Tô Diệp không muốn bị coi thường, cô chủ động chỉ để đổi lấy đối phương một câu nói như vậy, cho nên cô quyết định từ bỏ. Chỉ là, mới không bao lâu, Trữ Cửu lại đưa ra loại yêu cầu dễ khiến người hiểu lầm này...

Trữ Cửu rốt cuộc nghĩ Tô Diệp cô là người như thế nào?

"Cậu sợ kết quả không tốt?" Giống như không nghe ra được hàm ý từ chối trong lời Tô Diệp, Trữ Cửu cười hỏi lại.

Tô Diệp có chút chần chờ gật gật đầu. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Trữ Cửu không có ý tốt, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, cảm giác có loại không nói nên lời.

"Nếu như cậu rất lo lắng, tôi có thể dạy thêm cho cậu."

"Lấy thành tích của tôi tới nói, giúp cậu học bổ túc cũng không phải việc gì không thể cho người khác biết đúng không?"

Trữ Cửu nói như vậy, thái độ thành khẩn làm Tô Diệp mí mắt nhảy một cái. Lời nói nhìn như ôn nhu, lại cố tình không cho người khác đường để từ chối.

Từ đầu tới đuôi, Trữ Cửu đều không hề có ý định từ bỏ việc hẹn cô ra ngoài cuối tuần.

Nhận ra sự thật này, Tô Diệp ngây ngẩn cả người. Lúc cô nhớ ra phải mở miệng từ chối thì mới phát hiện Trữ Cửu đã đi từ lúc nào, không biết đi đâu. Trữ Cửu không phải dạng người đang nói chuyện dang dở lại bỏ đi, trừ phi có chuyện quan trọng gì đó... Là chuyện gì, quan trọng hơn cả cô? Tô Diệp theo bản năng nghĩ. (Editor: ủa trời ơi, em nghĩ mình là ai vậy em =))))...thì nghĩ đúng rồi nhưng mà tém tém lại, giờ chưa bể pónk được đâu)

Nhưng tới khi cô mở miệng hỏi thành tiếng, Tô Diệp mới phản ứng lại, tại sao cô phải hỏi loại vấn đề kỳ quái này chứ.

Chỉ là tại sao đột nhiên lại hẹn cô đi ra ngoài, thậm chí bởi vì nó mà không tiếc dạy thêm cho cô. Rốt cuộc Trữ Cửu đang tính làm gì? Lần nào cũng hành động khó hiểu, mới hôm qua nàng còn châm chọc cô, hôm nay lại có thể dễ dàng cười với cô.

Trữ Cửu, cậu rột cuộc đang tính làm gì?

Mãi đến lúc tan học, Tô Diệp vẫn không thấy Trữ Cửu quay về, gần nhất nàng hình như rất bận, bận đến mức không có thời gian để lên lớp.

...

Lúc Trữ Cửu xử lý xong công chuyện của Hội Học Sinh, trở lại phòng học, chuông tan học đã sớm vang lên.

Học sinh trong lớp đã đi gần hết, dư lại vài người còn đang thong thả thu dọn đồ đạc. Trữ Cửu nhìn quanh lớp, Tô Diệp đã sớm rời đi.

Nàng đi về chỗ ngồi, bỗng phát hiện một quyển vở màu đen được đặt trên bàn. Trữ Cửu hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lớp học đã không còn bao nhiêu người, rồi giơ tay mở tập.

Bên trong lít nha lít nhít ghi chú, còn dán kèm một tờ note. Chữ viết có chút tròn trịa, rất là đặc biệt. Mỗi một chữ đều viết khá nhỏ, nhưng nếu xem riêng lẻ thì lại cảm thấy nó rất béo.

Đây là chữ của Tô Diệp.

Đây là tập của Tô Diệp.

Trữ Cửu quay đầu nhìn sang bên cạnh, khẽ nhíu mày. Nàng cầm tờ note bị kẹp trong vở lên.

Cậu nói muốn giúp tôi học bổ túc, nhưng chính cậu đã hai ba ngày không lên lớp, cũng không viết ghi chú. Nói là dạy thêm cho tôi, thật ra là biến tướng nhờ tôi dạy thêm cho cậu chứ gì.

Mấy dòng này có hơi phách lối, Tô Diệp trong kí ức của Trữ Cửu xưa nay chưa bao giờ dám nói ra. Có lẽ bởi vì không cần phải trực tiếp đối mặt nàng nên cô mới có thể dũng cảm như vậy.

Người sống trên đời sẽ đeo lên rất nhiều mặt nạ, ít ai sẽ mãi mãi dùng một chiếc duy nhất, cho dù là nữ chủ như Tô Diệp cũng không phải là ngoại lệ.

Mặc dù có hơi bất ngờ với giọng điệu trên tờ note, Trữ Cửu cũng chỉ cười cười kẹp nó lại trong vở, bỏ vào cặp.

Đây hẳn là Tô Diệp dùng một loại phương thức khác để thỏa hiệp? Không thể trực tiếp đồng ý, cũng không cách nào từ chối, cho nên dùng cách này uyển chuyển đáp ứng.

Tô Diệp cũng thật là vô dụng, mãi mãi vẫn không học được cách nói không, dưới tình huống biết rõ người tới căn bản không có ý tốt cô vẫn thản nhiên đồng ý. Không biết nên nói cô đơn thuần hay là đơn xuẩn?

(*): đơn xuẩn – ngu ngốc =))

Hên cho Tô Diệp cô là nữ chủ, nếu không chắc đã sớm bị người xung quanh gặm đến xương cũng không chừa.

...

Buổi tối về đến nhà, Trữ Cửu cũng không thấy Trữ Dung Khiêm. Nàng vốn cho rằng ba vẫn chưa về, thế nhưng nghe dì Phương nói ông đã trở lại, chỉ là đang nằm nghỉ trong phòng.

"Lão gia gần đây hình như không khỏe. Hôm nay ông ấy còn để quên giấy tờ, phải nhờ dì đưa đến công ty." Dì Phương giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, "Tiểu thư, con có rảnh thì nên quan tâm lão gia nhiều hơn. Ông ấy chỉ còn có mỗi con là người thân mà thôi."

Trữ Cửu gật đầu, "Con hiểu rồi."

Trữ Cửu nghĩ có lẽ Trữ Dung Khiêm mệt mỏi không phải vì chuyện của công ty quá nhiều. Trong trí nhớ của nàng, ba xưa nay chưa bao giờ để quên đồ ở nhà, ông vẫn luôn là một người rất nghiêm túc trong công việc... Ba già rồi...

Nhưng nàng bây giờ vẫn chưa đủ trưởng thành, không thể giúp gì cho ba.

Trữ Cửu nói với dì Phương khi nào ăn cơm thì kêu nàng, sau đó đi về phòng. Lúc đi ngang qua phòng ba, bước chân nàng chợt ngừng lại. Nàng đứng ngoài cửa một hồi lâu mới giơ tay đẩy cửa.

Tất cả rèm trong phòng đều bị buông xuống, cả phòng trông vô cùng âm u. Nam nhân nằm nghiêng một bên trên chiếc giường đôi, bên còn lại trống không.

Trữ Cửu nhớ đó là chỗ mẹ thường nằm.

Khi còn nhỏ nàng thường hay ôm một con gấu bông chạy tới nơi này, sau đó lén lút bò lên giường nằm giữa ba với mẹ, bên trái là ba, bên phải là mẹ.

Khi còn nhỏ nàng đặc biệt thích chạy tới nơi này ngủ chung với ba mẹ. Đôi khi còn sẽ bày ra đủ loại lý do để bắt mẹ ngủ chung với mình. Cũng có khi thấy ba hơi đáng thương, ngoài mặt hào phóng nhường mẹ cho ông, nhưng nửa đêm vẫn sẽ lén lút chạy qua.

Bây giờ nàng lớn rồi, sẽ không bao giờ làm những việc ấu trĩ kia nữa, mẹ cũng không còn, người duy nhất còn mắc kẹt trong quá khứ chỉ có ba.

"Ngủ ngon, papa." Trữ Cửu ngơ ngác nhìn ông một hồi, mới nhẹ giọng nói một câu. Nàng cẩn thận khép cửa, chậm rãi tách ra bản thân ngoài phòng cùng với ba mình bên trong.