Con đường đến băng hồ rất dễ, huống hồ từng viên gạch cũng được chỉ dẫn tỉ mỉ, nên Tiêu Lâm di chuyển rất nhanh.
Lần nhấn cuối cùng, cách cửa đá chậm rãi mở ra, kèm theo đó là một khoảng không khí lạnh lẽo áp vào mặt.
Cơ mặt Tiêu Lâm sớm cứng ngắc.
Ta mặt liệt CMNR.
Bên trong đại điện này có một màu sắc riêng biệt hẳn, tất cả mọi nơi đều bị băng tuyết phủ kín, không khí thì lạnh lẽo như giao cắt. Hồ băng với những bông tuyết liên hoa trông càng xinh đẹp và thánh khiết, nước trong hồ không bị đông lạnh, nhưng nhiệt độ của nó rất thấp.
Băng hoa thì đã xác định được vị trí, nhưng thỏ thì chẳng thấy đâu.
"Hệ thống, ngươi không lừa ta đó chứ, sao ta không thấy em thỏ nào vậy?"
"Tập trung vào nhiệm vụ, hái tuyết liên hoa."
Tiêu Lâm hừ lạnh, nàng khép chặt bộ y phục, dùng một khẩu quyết mà Nhất Mộc dạy cho nàng tạo kết giới bao bọc xung quanh cơ thể, không bị ảnh hưởng bởi khí lạnh nữa, loại kết giới này rất tốn linh lực, nên nàng rất ít khi sử dụng.
Tuy đã dùng kết giới, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút rét lạnh. Ai ngờ đâu vừa chạm chân xuống nước, kết giới đã biến mất.
Why?!
"Muốn có được băng hoa, phải tự mình hái."
Đây là chương trình thử thách cực hạn hả bà con, sao cứ làm khó nhau thế này.
Tiêu Lâm cắn chặt răng, thân thể nàng đã dần chìm vào nước, nửa dưới tê buốt không chịu nổi. Y phục đỏ rực vô cùng nổi bật trong khung cảnh như thế này. Da mặt của nàng đã tái nhợt đi, nhiệt độ trong nước quá thấp, như muốn nuốt chửng nàng vào đó.
Cố lên, Tiêu Lâm!!!!
Nàng tự khích lệ bản thân, mỗi bước chân như đeo thêm xiềng xích, mực nước quá sâu, nay đã ngập đến gần ngực nàng, đợi khi nó chạm đến tim mạch, thì mọi chuyện sẽ càng khó hơn.
Nàng đã gần chạm tới tuyết liên hoa, nhưng bàn chân dưới nước lại bị thứ gì đó quấn chặt. Thứ đó xiết chặt chân nàng lại, với một lực cực mạnh kéo nàng xuống đáy, Tiêu Lâm hiện tại rẩ yếu ớt, nên bị ngã xuống.
Mặt nước với nàng càng xa vời, mà hiện tại, tay và chân nàng đều bị trói chặt bởi một loại tảo đen đúa, chúng là tảo ăn thịt.
Tiêu Lâm vùng vẫy nhưng thất bại, sức mạnh của nàng đã bị phong ấn khi bước vào hồ băng, nay nàng có khác gì người thường chứ. Không khí đã hết, nơi bị tảo quấn qua đều hằn lên những vết thương đáng sợ, máu chảy ra khắp nơi.
Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây? Vậy mọi nỗ lực trước kia thì sao, có đáng không chứ.
Thật là xui xẻo!
Tiêu Lâm nhắm mắt, sức của nàng đã quá yếu, sao có thể vùng vẫy được nữa.
Trước khi xuôi tay, nàng nhìn thấy một thân ảnh đang lao đến.