Lớp vải lụa bao bọc lấy thân thể mảnh khảnh của nữ tử, vùng eo nhỏ gọn được thắt chặt bằng đai lưng hồng nhạt, làm tôn lên 3 vòng chuẩn như hoa hậu. Mái tóc đen dài như thác nước trải dọc xuống làn váy đỏ.
Tiêu Lâm không thể không chảy máu mũi khi nhìn vào cảnh này. Mạc Y thực sự đẹp quá, ngắm bao nhiêu lần vẫn không thấy chán. Dung nhan như tranh vẽ, mang lại cảm giác phiêu du mơ màng, nàng chính là liều thuốc độc cho vạn vật, trái ngược với nữ chủ băng thanh ngọc khiết, ở Mạc Ly là một vẻ phong tình yêu nghiệt, sẵn sàng gây nghiện với bất kì ai.
Tiêu Lâm đang lạc trong trạng thái phê thuốc.
"Kí chủ, nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ."
"Này, kí chủ."
"Ê!!!!!"
"Hỗn láo, dám xưng hô không kính ngữ với ta."
"Ngài nên tập trung đi."
Do ở thân thể của nam nhân quá lâu nên Tiêu Lâm vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được hành động của mình. Chỉ thấy một nữ tử phi thường xinh đẹp với dáng đi hai hàng.
Hình ảnh dễ gây mù mắt .(ta lấy hình tưởng từ Hói Ù pa đấy? Có ai là Leggo không?)
Tiêu Lâm không biết nên gọi mình là gì đây? Một em gái biến thành nam nhân rồi lại trở thành nữ nhân?
Thôi dẹp đi, Tiêu Lâm cứ nhằm di tích mà đi, trong đầu chỉ ong ong nghĩ về băng hoa và con thỏ.
Băng hoa chỉ là phụ, thỏ mới là chính. Phải biết mấy em động vật nhỏ dễ thương lắm, lông trắng mượt nè, mắt long lanh óng ánh nè, đêm đêm mang nó ra ôm thì hiệu quả sẽ rất tốt đây!!
Nàng quyết định phải nhanh chân lên để gặp pé thỏ cute lớp 1E, nếu không gấp rút thì ẻm sẽ bị người khác quất sml mất.
Thỏ à, đợi chị.
....
Lang thang đến gần cổng di tích, những trụ đá cao ngất đã hiện ra trong tầm mắt. Những hoa văn cổ quái được chạm khắc quanh nó, tạo thành một bức tranh rất nghệ thuật.
Nhưng thật kì lạ, xung quanh chẳng có một bóng người, có lẽ họ đã vào hết rồi.
Ôi thỏ của ta, đừng ai lấy mất nó mà.
Tiêu Lâm dùng tốc độ bàn thờ lao vào, không màng thế sự.
Trong di tích là một mảng đen kịt mơ hồ, chỉ có một hành lang duy nhất bắt buộc phải đi qua. Chân tường mọc lên những bụi thực vật màu đỏ sẫm? Cành cây như muốn đâm nát người tới gần nó.
Ở đây thật kinh dị. Dù khi đọc truyện gỗc bà tác giả cũng đã miêu tả nơi này với những từ ngữ kinh dị nhất, nhưng khi tự mình trải nghiệm lại thấy rất ghê rợn.
Vì sự nghiệp ôm thỏ vào lòng, Tiêu Lâm đã tự buff lá gan của mình thêm lớn, gương mặt cứng như đá chậm rãi ngắm cảnh ven đường.
"Áaaaaaa"
Tiếng hét của một nữ nhân xuyên qua hành lang, vì nơi đây bốn mặt chỉ là tường đá nên âm thanh không rõ phát ra từ đâu nhưng giọng điệu rất quen thuộc.
"Phượng Liên..??"
Tiêu Lâm tìm kiếm một lối rẽ nào đó, nhưng hành lang chỉ dẫn tới một con đường duy nhất, rõ ràng là không có đường ra. Tiêu Lâm cũng học theo những tiểu thuyết trộm mộ trên mạng, nàng quyết định tìm cơ quan trên tường đá.
Ai ngờ vừa đυ.ng vào một cái, viên gạch đã lọt vào trong, tiếp theo là một khoảng trống dưới chân nàng.
Tiêu Lâm rơi tự do xuống phía dưới, làn váy đỏ tung bay khắp nơi.