Tiêu Lâm thành công chen chân vào nhóm, tâm trạng nàng cũng tốt hơn mấy phần. Sắp tới chỉ cần để ý lúc Thanh Cơ sắpp dùng tích cốc đan thì giả bộ lỡ tay làm đổ của hắn, như vậy thì đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Kế hoạch của nàng thật quá xuất sắc.
Tiểu hắc thu mình tu luyện trong tiềm thức của nàng, vì hắn đang trải qua thời kì tăng cấp, linh khí ở đây vừa vặn thích hợp với hắn. Linh thú muốn tăng cấp sẽ phải tốn hơi lâu thời gian, có lẽ sắp tới nàng không nhờ được Tiểu Hắc chuyện gì rồi.
Nhóm của Mạc Ly tuy đông nhưng lại chẳng ai nói với nhau câu nào, người nào người nấy cũng miệng kín như hũ nút. Mà cũng không trách được, Mạc Ly và Mạc Tuyết có ân oán với nhau, Thanh Cơ và Mạc Dung thì đã sớm coi nhau như tình địch, cái tổ hợp này toàn chứa những oan gia ngõ hẹp, chỉ có mình Tiêu Lâm vẫn lẻ loi như trước. Vì để thân thiết hơn một chút, Tiêu Lâm có nói xã giao vài câu.
Kể như nàng hỏi Thanh Cơ.
" Trưởng lão, năm nay người bao nhiêu tuổi thế?"
"Tại sao tóc ngài không bạc, trên mặt cũng không có nếp nhăn."
"..."
Mỗi lần như thế, nàng chỉ nhận lại một tiếng hừ lạnh lẽo, dù kết quả không mấy khả quan cho lắm nhưng đối phương vẫn còn có chút thiện cản với nàng. Rốt cục trong khu rừng vẫn chỉ có tiếng nàng oang oang ầm ĩ, tự hỏi tự trả lời.
Trên đường đi họ cũng tiêu diệt vài con ma thú cấp thấp, linh thạch đều được chia đều. Đến quá trưa, nhóm người mới ngồi nghỉ ở dưới tàng cây lớn, Mạc Dung rất có tự trọng chạy đến lót đệm ngồi cho Mạc Ly, Thanh Cơ cũng không chịu thua kém, hắn dùng băng nguyên tố để làm lạnh cho nàng. Hình ảnh này gợi nhớ cho Tiêu Lâm về lão sếp hói ở kiếp trước, lúc nào cũng ngồi đệm êm hứng máy lạnh.
Hói everywhere!
Mạc Tuyết căm hận cắn môi, vừa đủ để tạo một vết máu trên cánh môi đầy đặn, nữ nhân kia có gì tốt mà bất cứ nam nhân nào cũng sẵn sàng quỳ gối trước mặt nàng.
Ngươi cứ chờ xem Mạc Ly, chờ xem Thanh Cơ trưởng lão đối xử với ngươi như thế nào. Mạc Tuyết nghĩ đến đây miệng cũng đồng dạng cong lên một tia cười lạnh, sự tàn độc sớm đã ẩn hiện trên khóe mắt.
Tiêu Lâm ở ngoài cuộc đã sớm quan sát hết tất thảy, được rồi, thời khắc Thanh Cơ dùng tích cốc đan đến rồi, nàng phải lập tức hành động.
Thanh Cơ tay cầm bình ngọc màu xanh bích, hắn chậm rãi lôi ra một viên, mục đích bỏ vào miệng nhai, Tiêu Lâm từ xa hớn hở chạy đến, nàng cố tình vùng tay làm đổ cả lọ xuống, bao gồm cả viên mà hắn đanc cầm trên tay. Mọi người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, đặc biệt là Mạc Tuyết, gương mặt của nàng như sắp bị bóp méo đến nơi, vô cùng thảm hại.
"Oa xin lỗi trưởng lão, vừa rồi là ta trượt chân, thật bất cẩn quá. Ngài có thể dùng của ta." Giờ diễn sâu đã đến, Tiêu Lâm dốc sức khiến cho cơ mặt của nàng sinh động nhất có thể. Chẳng ai nhìn ra tai nạn của nàng là cố tình, bao gồm cả nữ chính Mạc Ly
" Không cần đâu, sư phụ dùng của ta là được rồi." Mạc Ly đưa bình của nàng cho Thanh Cơ, hắn cũng rất phối hợp mà nuốt vào.