Chương 17

Ngũ sắc quả nằm ở một hòn đảo kì quái tên là Phù Lam, thực vật và động vật ở nơi đây phát triển theo một trường phái khó tưởng tượng được.

Đoàn người cưỡi hạc tiên bay hơn hai ngày vẫn chưa đến nơi, tinh thần mọi người có chút uể oải, trên đường đi, rất dễ dàng bắt gặp các thế lực khác cũng trên đường đến đoạt quả, thái độ của họ tất nhiên là đối địch lẫn nhau.

Không khí vẫn rất bình thường.

Nhưng những thông báo dồn dập của hệ thống khiến Tiêu Lâm vô cùng lo lắng.

" bão nguyên tố đang tới gần, tự động kích hoạt lá chắn."

" kí chủ, có vật gì đó trên đảo."

Cơn bão nguyên tố khiến mọi người không thể bổ sung thể lực một cách nhanh chóng, ai nấy cũng trưng ra một bộ mặt muốn nôn.

Riêng các vị trưởng lão vẫn giữ được sắc mặt hồng hào, nhưng mỗi người đều có chung một nỗi lo âu.

...

Trên đảo may thay vẫn có một sơn trang rộng rãi, do một người khá giả kinh doanh, nhất là vào những thời điểm này, việc làm ăn rất tốt.

Sắp xếp xong xuôi cho các đệ tử, Mạnh Trường liền tập hợp các vị trưởng lão đến phòng nghị sự.

" quả nhiên phán đoán của chúng ta đã đúng, các tinh nguyên tố đang bị hỗn loạn."

"Chúng ta không thể bổ sung nguyên tố khi chiến đấu."

" phải đó !!"

" Theo ta nghĩ, nguyên nhân không liên quan đến ngũ sắc quả."

Lời nói của Thanh Cơ liền khiến mọi người bừng tỉnh, thứ gì lại mạnh mẽ đến nỗi gây ra những làn sóng công kích mạnh mẽ như vậy, chỉ e chuyến đi lần này không tốt chút nào.

"Sự an nguy của các đệ tử phải được đặt lên hàng đầu."

Mạnh Trường phất tay, kết thúc của họp đầy rối rắm, bản thân mọi người cũng phải nghỉ ngơi để dưỡng sức cho ngày mai.

...

Tiêu Lâm không hẹn mà được sắp xếp chung phòng với trưởng tử của Nhan gia, Mạc Dung, thiếu niên này theo như nguyên tác là một tên trung khuyển không hơn không kém, trong lòng hắn tôn thờ tiểu muội Mạc Ly nhất, chỉ cần ai đó gây tổn thương đến nàng, cũng sẽ bị hắn xử lí.

Mạc Dung rất chán ghét người bạn cùng phòng này, vừa xấu xí vừa lòm khòm như tên bạo bệnh, vừa nhìn là ngứa mắt.

"Vị huynh đệ này, có người tìm huynh"

Tiêu lâm có ý tốt nhắc nhở hắn, nhưng đổi lại chỉ là một cái hừ lạnh.

Trước đây đọc truyện nàng cũng có thiện cảm với nhân vật này, tuy nhiên thái độ tốt đẹp của hắn chỉ xảy ra khi ở bên cạnh nữ chính, còn với người khác, họ còn không bằng một ngọn cỏ bên đường. Đạo đức giả level max.

Đứng bên ngoài cửa là Mạc Tuyết, vị đại tiểu thư xinh đẹp của Nhan gia, cũng là người có "công" chà đạp nữ chính nhất. Vị nữ nhân này sống rất lâu, lết tới tận gần cuối truyện, nhưng cả cuộc đời của nàng đều bị Mạc Ly tính kế, sống cũng chẳng tốt đẹp gì.

"Ca ca, ngày mai huynh đi cùng muội nhé?"

Mạc Tuyết sợ rằng với tu vi của mình, nàng không thể trụ vững, sư phụ còn phải tập trung cho cuộc chiến.

"Không thể, ta phải đi với Mạc Ly"

Mạc dung lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt không có một tia thương cảm.

"Nhưng..."

Mạc Tuyết không can tâm, khi còn ở Mạc Phủ, nàng được mọi người cưng chiều hết mực, vì sao khi đến đây, mọi người chỉ biết lấy lòng con ả Mạc Ly đó.

"Ta mệt rồi, muội về đi."

Hắn dứt khoát đóng mạnh cửa, bỏ mặc Mạc Tuyết đang tèm lem nước mắt.

Tiêu Lâm vẫn giữ nguyên vị trí quan sát hắn.

"Hừ, đồ quái dị, đi ngủ còn đeo mạng che."

Ta không bỏ ra là vì sợ ngươi bị nín thở thôi, bệnh thần kinh!!!