Chương 20.

Lộ Vi Vi ngủ một giấc cảm thấy đặc biệt mệt, cô trở mình yếu ớt mở to mắt, nhìn trần nhà, phát hiện mình nằm ở trên giường lớn phòng ngủ.

Ký ức vụn vỡ đêm qua nối liền dũng mãnh vào trong đầu, làm cô không khỏi giật mình ngồi dậy.

Đêm qua, cô, Lăng Túc……

Đôi tay Lộ Vi Vi kéo tóc hít vào ngụm khí lạnh, “Mẹ ơi, tối hôm qua nên làm không nên làm, ngoại trừ thao vào đều làm!”

“Tiểu học đệ thật ngây thơ cứ như vậy bị mình làm bẩn?”

Lộ Vi Vi cảm thấy thẹn, tối hôm qua cô còn cưỡi trên mặt người ta.

Không được, không thể suy nghĩ nữa, nghĩ nữa cô thật sự muốn một đầu đâm chết ở đây.

Cô đứng dậy xuống giường, đi vào phòng khách phát hiện trong nhà được người quét dọn một lần, trên bàn cơm còn bày bữa sáng ấm áp.

“Tiểu học đệ này còn khá biết điều đấy.”

Lộ Vi Vi mang dép lê đi qua, nhìn thấy một tờ dán tiện lợi.

Lăng Túc: Học tỷ, em có việc không thể bồi chị, tỉnh dậy ăn bữa sáng trước, trường học bên kia xin nghỉ giúp chị, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, có việc liên hệ em!!!

Lộ Vi Vi cong cong khóe môi, cầm lấy chiếc đũa gắp cái bánh bao nhét vào trong miệng, thực văn nhã nhai nhai.

Tiểu học đệ rất dụng tâm chọn bữa sáng một cửa hàng có hương vị rất ngon, Lộ Vi Vi ăn no sau đó đơn giản thu dọn, mới đi vào phòng ngủ, rửa mặt một phen.

Tối hôm qua ở hội sở cô bị Hàn Cảnh nhét mấy quả nho, sau lại… Ưm, bị Lăng Túc ăn luôn không ít, nhưng cô khi tắm phát hiện âʍ đa͙σ còn có tàn lưu, cô tính dùng tay móc ra, phế đi sức lực hơn nửa ngày cũng không thể đến quả nho giấu ở cửa cung kia.

Trái lo phải nghĩ đường lui Vi Vi quyết định đi bệnh viện, tiếp nhận trị liệu chuyên nghiệp.

Bệnh viện Đông Hạ.

Lộ Vi Vi đeo khẩu trang lo âu cầm số thứ tự chờ đợi điểm danh, rốt cuộc gọi mình vào, cô vội vàng đẩy cửa đi vào.

Nam bác sĩ phụ khoa trung niên ngồi ở trước văn phòng đẩy đẩy kính viễn thị, “Lộ Vi Vi?”

Ánh mắt Lộ Vi Vi ngó ngó bốn phía, thấu tiến lên ngồi xuống, “Cái kia Vương bác sĩ, chỗ này chúng ta không có bác sĩ nữ sao?”

Bác sĩ Vương hơi có vẻ bất mãn nói, “Như thế nào? Có kỳ thị giới tính?”

“Không không không, tôi tuyệt đối không phải ý tứ kia, tôi chính là cảm thấy bác sĩ nữ sẽ tương đối thuận tiện chút."

Bác sĩ Vương quét mắt liếc cô một cái, nhìn ca bệnh trong tay, “Phân cái gì nam không nam, nữ không nữ? Ở trước mặt bác sĩ vĩ đại chúng tôi, các cô chỉ là từng khối thân thể trắng bóng, với thịt heo không có bất luận cái gì khác nhau. Hôm nay chỗ này chỉ có tôi trực ban, cô không xem bệnh thì đi ra ngoài, ngày mai lại đến.”

Lộ Vi Vi hai tay đỡ lấy góc bàn, ánh mắt chân thành, “Sao có thể chứ, chỉ là đùa bác sĩ Vương một chút, tôi xem bệnh, xem bệnh.”

Bác sĩ Vương nhướng mắt, tiếp tục nói, “Âʍ đa͙σ có dị vật? Là thứ gì?”

“…… Quả nho.”

“Lúc nào nhét vào?”

“Đại khái… Hơn 9 giờ tối qua.”

“Phía sau có hành vi quan hệ tìиɧ ɖu͙© không?”

Lộ Vi Vi một khuôn mặt biến hóa đủ mọi màu sắc, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, “Không có…”

Bác sĩ Vương nhăn chặt mày, “Có hành vi tự an ủi không?”

“Emmm… Có.”

Bác sĩ Vương như vẽ bùa trên ca bệnh, nhàn nhạt nói, “Được rồi cô đến phòng kế, nằm trên dụng cụ, cởϊ qυầи, hai chân tách ra.”

Lộ Vi Vi cầm túi đứng lên, sau vài lần muốn nói lại thôi, vẫn là dò hỏi, “Xin hỏi là ngài giúp tôi lấy ra sao?”

“Như thế nào? Vị người bệnh này cô là đối với tôi có kỳ thị sao? Thật sự làm không được vậy cô có thể đi về.”

Lộ Vi Vi lề mề đến phòng kế, cởi giày xuống, dò đầu nhìn qua.

Bác sĩ Vương đang thu dọn đồ vật, ngoái đầu nhìn lại liếc cô một cái, ngại bút tích của cô, kéo mành lên, “Cô cởϊ qυầи nằm xuống đi, tôi đi ra ngoài một chuyến lập tức quay lại.”

Lộ Vi Vi cắn môi, cuối cùng vẫn là hung ác quyết tâm cởϊ qυầи lót ra, tầm nhìn phòng kế rất yếu, cô trợn tròn mắt không có một hồi liền nhịn không được nhắm lại nghỉ ngơi.

Một lát sau, Lộ Vi Vi nghe được tiếng đóng cửa, có người vén rèm lên đi vào, trái tim cô bắt đầu nhảy bịch bịch.

"Bác sĩ Vương, đợi lát nữa phải dùng đến cái dạng công cụ gì? Có thể rất đau hay không?”

Bác sĩ Vương không có đáp lại, một trản đèn chói mắt chiếu sáng vào nơi riêng tư của cô.

Lộ Vi Vi có chút không mở mắt ra được, dùng tay ngăn trở, cô mơ hồ nhìn một cây đồ vật nhỏ dài, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Bác sĩ Vương, có thể đổi công cụ hay không? Tôi có chút sợ, cầu xin ông!”

Một tiếng cười thanh lãnh vang lên, Lộ Vi Vi mi cốt nhảy nhảy, thanh âm này hẳn là không phải bác sĩ Vương, cảm giác là vị bác sĩ nam rất trẻ tuổi.

Không chờ Lộ Vi Vi phản ứng lại đây, nam nhân mang bao tay dùng một lần vỗ trên tiểu huyệt cô.

“Tê…”

Tay hắn thực lạnh, cách màng mỏng, cảm thụ không được đường vân trên lòng bàn tay hắn, hắn dùng tay búng trai thịt cô ra ngoài, ngón giữa từ âm đế vạch đến cửa huyệt chặt chẽ.

Lộ Vi Vi không tiền đồ chảy không ít nước, “Ân… Nơi này không thoải mái……”

“Nơi riêng tư của cô thật xinh đẹp, từ trong ra ngoài đều là phấn, một chút lông cũng không có, là Bạch Hổ sao? Chảy nhiều nước như vậy, thật sự không thoải mái sao?”

Tiếng nói nam nhân rất mát lạnh, tuy là mỗi câu chữ đều hạ lưu đến mức tận cùng, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, đứng đắn không thể đứng đắn hơn.

“Y… Bác sĩ, anh muốn giúp tôi trị liệu như thế nào? Tôi muốn thoải mái chút.”

“Có thể, vị người bệnh này cô phải phối hợp với tôi.”

Lộ Vi Vi nhịn không được co rút lại huyệt khẩu, “Được…”

“Cởϊ áσ trên ra.”

Lộ Vi Vi mặc bộ áo dệt kim hở cổ, trực tiếp cởi hết cúc áo, lộ ra áo ngực màu đen, da thịt cô trắng nõn tinh tế, hình thành đối lập rõ nét.

“Áo ngực đẩy lên.”

Lộ Vi Vi dùng tay xốc áo ngực lên, hai luồng bạch nhũ mật đào xinh đẹp hiển lộ trong không khí, hai mạt đầṳ ѵú hồng nhạt như là nụ hoa tùy thời nở rộ.

“Ừm, thật xinh đẹp.” Nam nhân nhàn nhạt nói, giọng điệu tựa như đang tán thưởng khi thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.

Lộ Vi Vi muốn hỏi sau đó nên làm như thế nào, bàn tay nam nhân đã phủ lên nơi mỹ huyệt của cô, xoa bóp âm đế.

Không biết là bởi vì người thưởng thức cô là vị bác sĩ, hay là giọng hắn khiến cô nổi lên hứng thú, Lộ Vi Vi thoải mái nhắm mắt lại, đôi tay sờ lên hai vυ".

“Bác sĩ… Có thể tháo bao tay của anh xuống được không…”

Nam nhân do dự vài giây, cuối cùng vẫn là tháo xuống, một cây ngón tay thon dài moi moi miệng bức của cô, moi ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, sau đó cắm vào.

Lộ Vi Vi ưỡn ngực, đầu ngón tay theo kí©h thí©ɧ đầṳ ѵú, rêи ɾỉ nói, “Ân… Bác sĩ, ngón tay anh thật dài… Thật lạnh…”

Tiếng nói nam nhân bình tĩnh không có chút nào gợn sóng, “Tiểu huyệt cô nhiệt độ rất cao, rất nhanh sẽ nóng lên.”

Ngón tay hắn tùy ý ở trong lối đi của cô đùa bỡn, Lộ Vi Vi cảm thấy rất thoải mái, có chút hoài nghi nguyên cớ chức nghiệp của hắn, biết điểm nào sẽ khiến cô thoải mái.

“Ân a… Nơi đó rất thoải mái…”

Lộ Vi Vi nâng thân mình lên, muốn thấy rõ ràng diện mạo hắn, nam nhân một tiếng ngăn chặn.

“Ngoan ngoãn nằm xuống.”

Cô cảm thấy thất vọng, rất nhanh bị nam nhân nhét vào hai ngón tay sảng lên trời, hắn rất hiểu điểm G của cô, thường thường dùng đầu ngón tay xoa nắn đỉnh lộng.

“Ưm… Bác sĩ thật là lợi hại, muốn sờ sờ vυ" tôi không?”

Lộ Vi Vi chỉ âm thầm rêи ɾỉ, cho rằng hắn hẳn là sẽ không phản ứng mình, lại không nghĩ bàn tay nam nhân trực tiếp bao trùm lại đây.

Cô nhìn thấy một bàn tay xương ngón tay rõ ràng, mười phần xinh đẹp khỏe mạnh, hai tay kẹp đầṳ ѵú cô, thường thường nắm lên, có chút đau càng có rất nhiều thoải mái!

“Như vậy sẽ càng thoải mái sao?”

Đồng tử mắt Lộ Vi Vi đột nhiên co rụt lại, đáy mắt rõ ràng phản chiếu ra.

Nam nhân mang một chiếc kính gọng vàng, đôi mắt đen sâu thẳm bị che ở phía sau tròng kính, mũi cao thẳng thoạt nhìn thập phần tuấn tú, khẩu trang y tế che đi môi mỏng của hắn.

Nhẹ nhăn mi lại nhìn cô từ trên cao xuống.