Lúc hai người đánh nhau, Phạm phủ rất náo nhiệt, đánh nhau được một lúc, Phạm phủ cũng chẳng còn mấy người.
Những người nhận ra danh tính của hai người đang đánh nhau, phát hiện mình không thể đắc tội với Dương gia và Thạch gia sau đó liền nhanh chóng chạy mất, quần chúng vây xem náo nhiệt còn lại, nếu không giống như Thẩm Ngọc Diệu và Tần Thục Quân, thì căn bản là không sợ người của hai nhà Dương Thạch.
Cuối cùng vẫn là Phạm viên ngoại phái phần lớn gia đinh trong phủ ra, một bên bị đánh một bên khuyên can, mới có thể tách hai bên ra.
Thời điểm Dương Khả Khanh và Thạch Thải Văn tách nhau ra, mái tóc chải chuốt cẩn thận đều biến thành tổ chim, trâm ngọc châu báu rơi xuống đất, vỡ tan nát, quần áo cũng xộc xệch, cũng may hai bên đều chú ý đến mặt mũi, không có ai vô sỉ đến nỗi lột quần áo đối phương.
Nhưng do đánh vào mặt làm mặt mũi bầm dập sưng vù nên cũng không dễ nhìn cho lắm.
Dương Khả Khanh sờ sờ má phải bị đấm một quyền, sưng vù lên, đυ.ng một cái đã đau đến mức nhe răng trợn mắt, hận không thể đánh trả cùng một chỗ.
"Thạch Thải Văn! Ngươi, ngươi là đồ nha đầu thô bỉ, đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch trần, đến cả tiểu dân trong ngõ cũng biết đạo lý này, ngươi là đại tiểu thư xuất thân từ nhà quan chẳng lẽ lại không hiểu."
Hai mắt Thạch Thải Văn đen xì, trước mắt toàn là sao vàng, đầu óc không tỉnh táo lắm, nhưng vẫn có thể đâm chọc người khác.
"Vậy ngươi hiểu chắc, ngươi nhìn mặt ta đi, đây không phải nắm đấm của Dương đại tiểu thư ngươi thì là của kẻ nào?"
"Đó là do ngươi đáng bị đánh, hôm nay ta rõ ràng không có trêu chọc ngươi, mắc cái gì ngươi lại chạy tới đòi ăn đòn, nếu ngươi muốn bị đánh, dĩ nhiên ta đây sẽ không khiến ngươi phải thất vọng."
"Hừ, ta cũng chỉ là dùng cách của người trị người mà thôi, ngươi bớt ra vẻ ngây thơ đi, hôn sự của đường muội ta, cũng chính vì ngươi nên mới bị hủy."
"Nói hươu nói vượn, ta thậm chí còn không biết đường muội của ngươi là ai."
Dương Khả Khanh tức muốn tăng xông, nâng cùi trỏ hất nha hoàn đang đỡ mình ra, miễn cưỡng đứng thẳng, ưu nhã phẩy phẩy y phục, sau đó vuốt vuốt mái tóc rối tung của mình, mặc dù vẫn có chút chật vật, nhưng có thể nhìn ra xuất thân bất phàm của nàng.
"Thạch Thải Văn, hôm nay ta khuyên ngươi một câu, đừng nên quá tin tưởng người bên cạnh ngươi. Kẻ bị cơn giận làm mờ con mắt, là kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ này." Dương Khả Khanh nhớ tới một chuyện mấy ngày trước, đột nhiên liền hiểu được vì sao Thạch Thải Văn lại tìm nàng gây sự.
Mấy ngày trước, Hộ bộ thượng thư Dương Thành Nghiệp và Hình bộ thượng thư Thạch Bành Sinh lại lần nữa cãi nhau trên triều, nguyên nhân là bạn tốt của Dương Thành Nghiệp bị nghi ngờ liên quan đến một vụ án tham ô, bị người ta tố cáo, sau khi Đại Lý tự điều tra, xác định người này thật sự có hành vi tham ô nhận hối lộ.
Sau khi sự tình được định ra, công văn được trình lên Hình bộ, Thạch Bành Sinh cho rằng việc này nhân chứng vật chứng xác thực, mặc dù tội nhân vẫn luôn miệng nói mình bị oan, nhưng tội nhân không có bất kỳ chứng cứ gì để rửa sạch oan khuất, việc này không cần điều tra lại, cứ định tội là xong.
Mà Dương Thành Nghiệp thì vô cùng tin tưởng bạn cũ, cho rằng việc này nhất định có ẩn tình, ông muốn tìm Thạch Bành Sinh cầu tình, trước không nên trình công văn định tội người này lên triều đình, sau đó để Đại Lý Tự điều tra lại.
Bị Thạch Bành Sinh cho rằng hành động này là cố ý che chở tội phạm, quả quyết cự tuyệt.
Về sau nghe nói Đại Lý Tự bên kia dùng trọng hình với người nọ, người nọ chịu không nổi, đổi giọng thừa nhận tất cả tội danh.
Dương Thành Nghiệp sau khi nghe chuyện này rất giận dữ, ở trên triều đình nổi giận mắng Thạch Bành Sinh là ác quan, dùng trọng hình tra tấn thần tử trung thành, oan uổng người tốt, là sâu mọt của quốc gia.
Mà Thạch Bành Sinh lại cho rằng Dương Thành Nghiệp vì chuyện tư mà làm trái luật của triều đình, vì cứu bạn cũ mà không coi pháp quốc ra gì, hành động này rất càn rỡ, không trừng phạt thỏa đáng thì không thể bình ổn lòng người.
Hai người cãi nhau một trận to trên triều, cuối cùng vẫn là Hoàng đế khuyên can, mới chịu tạm dừng lại.
Nhưng phần thù này liền được nhớ kỹ, hôm nay Thạch Thải Văn và Dương Khả Khanh lại bộc phát mâu thuẫn.
Dương Khả Khanh cho rằng Thạch Thải Văn giống như phụ thân mình, bị người bên cạnh che mắt, căn bản không thấy rõ chân tướng.
Mà Thạch Thải Văn nghe vậy thì khinh thường cười, trực tiếp phản pháo lại: "Dương Khả Khanh, kẻ bị tức giận che mờ con mắt là ngươi mới đúng, ngươi tự xưng là xuất thân thế gia chỉ sau quý tộc, nhưng thiên hạ này chẳng ai có thân thể làm bằng ngọc ngà cả, tất cả mọi người đều là thân thể phàm thai, người có thất tình lục dục, không thể đạp đất phi thăng thành thánh nhân được đâu!"
Cho nên một người khi còn trẻ là người tốt, không có nghĩa là sau này hắn vẫn thế, Dương Thành Nghiệp mù quáng tin tưởng bạn bè của mình, đó là vì cho rằng bạn bè của mình cả đời đều là người có đạo đức tốt.
Người có đạo đức tốt, có chết cũng không sửa miệng, tự bôi nhọ chính mình, nếu người nọ chịu không nổi hình phạt, ở trong mắt Thạch Bành Sinh, chính là thật sự phạm sai lầm, không có khả năng là giả.
Ông tin tưởng vào kết quả điều tra của Đại Lý Tự, cho rằng Dương Thành Nghiệp đang cố ý gây rối.
Dương Khả Khanh chỉ cảm thấy nói nửa chữ cũng không lọt tai nhau, cười lạnh một tiếng, kéo vết thương trên khóe miệng, vẻ mặt đau đớn vặn vẹo, sau đó hất tay áo bỏ đi, tức giận ầm ĩ kéo theo một đám người rời đi.
Chờ nàng vừa đi, Thạch Thải Văn vội vàng ôm đầu đứng bất động tại chỗ nửa ngày.
Nha hoàn Tiêu Hồng của nàng tiến lên đỡ nàng, lo lắng hỏi: "Nhị tiểu thư, người bị thương có nặng không, có muốn mời đại phu xem một chút hay không! Nếu ngài có mệnh hệ gì, để phu nhân và lão gia biết là đánh nhau với Dương đại tiểu thư, vậy thì phải làm sao đây?"
"Sợ cái gì, đây cũng không phải là lần đầu tiên ta và nàng ta đánh nhau, hôm nay nàng ta đi trước, có thể thấy được là ta thắng, sau khi trở về, a phụ và a mẫu có khi còn tự hào về ta đấy!"
"Chẳng ai lại tự hào về một đứa nhóc ẩu đả giữa ban ngày ban mặt cả."
"Kẻ nào nói đấy?!"
Nghe được có người phản bác, Thạch Thải Văn lập tức không khách khí mở to hai mắt nhìn, chờ sau khi nhìn thấy hai thân ảnh đứng dưới mái hiên một lớn một nhỏ, nàng nhíu mày.
Sao dáng người và giọng nói lại quen thế nhỉ.
"Tẩu tẩu không cần nói vậy đâu, có lẽ Thạch đại nhân không giống những người khác." Giọng nói giòn tan của tiểu cô nương nghe qua rất mềm mại, thân ảnh nho nhỏ kia vừa nói vừa đi từ chỗ âm u ra chỗ có ánh sáng.
Dưới ánh đèn, nàng mặc xiêm y màu vàng nhạt, trên tay còn cầm một que kẹo hồ lô không biết lấy từ đâu ra, đối diện với ánh mắt Thạch Thải Văn, còn phất phất tay chào hỏi Thạch Thải Văn.
Thạch Thải Văn cảm thấy khuôn mặt này thật sự cực kỳ quen.
Đây không phải là Thất công chúa sao?
Thất công chúa Ngọc Dương công chúa, vị nữ nhi được bệ hạ nâng niu trong lòng bàn tay, ái nữ duy nhất của Khúc quý phi, ngay cả Hoàng hậu và Thái tử cũng rất thích nàng.
Nữ tử cao lớn đi theo bên cạnh nàng chẳng lẽ là...
Sau khi Thạch Thải Văn nhìn thấy mặt nữ tử cao lớn, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống: "Biểu, biểu tỷ!"
Di mẫu* của Tần Thục Quân, chính là mẹ ruột của Thạch Thải Văn.
*Di mẫu = dì (em gái của mẹ)*
"Thải Văn, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này, còn gặp mặt theo phương thức này, trùng hợp thay ta cũng hẹn a tỷ ngươi đến đây chơi mã cầu, hôm nay ngươi cùng chúng ta ở lại Ngọc Độ trấn đi, ngày mai theo ta cùng gặp a tỷ ngươi."
Thạch Thải Văn lần này thật sự muốn quỳ, nàng lui về phía sau nửa bước, không thể tin được mình lại xui xẻo như vậy!
Thạch Thải Văn, một trong những tiểu bá vương trong kinh thành, sinh thời sợ nhất hai chuyện, nước mắt của A Mẫu cùng với lời nói của A Tỷ!
Đáng sợ nhất chính là, a tỷ nàng không chỉ nói!
Bởi vì bất chợt bị đả kích quá lớn, hơn nữa chung quanh còn có người khác, không thể vạch trần thân phận của Thẩm Ngọc Diệu, Thạch Thải Văn chỉ đơn giản cúi người chắp tay hành lễ, vẫn chưa chính thức chào hỏi Thẩm Ngọc Diệu.
Thẩm Ngọc Diệu rất hài lòng với loại tình huống này, nếu thật sự lớn tiếng gọi nàng là công chúa, nàng phải đóng gói trở về Thiên Âm Quan ngay trong đêm mất, nàng không hy vọng cuộc hành trình tốt đẹp này lại phải kết thúc như vậy.
Thạch Thải Văn cần thời gian để tiêu hóa trận sấm sét giữa trời quang mà mình gặp phải hôm nay, đi trước một bước đến khách điếm đặt phòng, Thẩm Ngọc Diệu và Tần Thục Quân dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Phạm viên ngoại ra khỏi Phạm phủ, tiếp tục du ngoạn chung quanh.
Trên đường Thẩm Ngọc Diệu hỏi Tần Thục Quân chuyện liên quan đến Thạch Thải Văn.
"Thái Văn là nhị biểu muội của ta, tính tình từ nhỏ không giống các quý nữ khác, không thích thi từ ca phú, cố tình lại thích múa đao lộng kiếm, cái này cũng nhắm mắt chấp nhận được, nhưng con bé đọc sách chỉ cần nhìn lướt qua là không quên một chữ, lúc cầm lấy đao kiếm thì ngay cả hai chiêu cũng không nhớ nổi, đọc sách là kỳ tài, võ học là phế tài, khiến di mẫu của ta vô cùng đau đầu. Mấu chốt là nó còn không chịu bị quản giáo, cổ linh tinh quái, rất hay khiên Di mẫu Di phụ của ta tức điên lên."
Người càng thông minh càng không thành thật nghe lời, đạo lý này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Thạch Thải Văn.
Đừng nói là đánh nhau với quý nữ khác, khi còn bé thân là nữ hài tử lại lớn nhanh hơn so với nam hài tử, khi đó Thạch Thải Văn "người cao ngựa lớn" không biết đã chọc khóc bao nhiêu tiểu công tử, đến nay những tiểu công tử kia nghe nói Thạch Thải Văn tới, vừa nghe tin liền chạy mất dép.
Thẩm Ngọc Diệu nghe rất say sưa, từ những lời nói của Tần Thục Quân, nàng nhìn thấy một thiếu niên khinh cuồng.
Những thiếu niên sinh ra trong thời đại thịnh vượng và lớn lên trong thời đại thịnh vượng, trên người dồi dào sinh lực, tràn đầy sức sống.
"Trước kia có gặp qua vài lần ở cung yến, còn cảm thấy nàng ấy rất nhu thuận." Thẩm Ngọc Diệu kéo ra một phần ký ức trong trí nhớ, thân phận của Dương Khả Khanh và Thạch Thải Văn đều rất cao, nguyên chủ đều đã gặp qua.
Tần Thục Quân nghe vậy cười cười không nói gì, vào cung có thể giống ở nơi riêng tư được sao? Trong hoàng cung là ở trước mắt Hoàng đế, dù da Thạch Thải Văn có dày cũng không dám làm càn ở trong hoàng cung.
Cũng chỉ có Thẩm Ngọc Diệu là công chúa từ nhỏ lớn lên trong hoàng cung, mới dám nửa đêm cưỡi ngựa đến trước cửa cung, kinh mã hù dọa cấm vệ quân.
Trong lúc nói chuyện vừa đi vừa dừng, trăng lên, chợ đèn hoa dần tan, Thẩm Ngọc Diệu cũng theo Tần Thục Quân trở về khách điếm.
Đại sảnh khách điếm vẫn đốt đèn dầu, tiểu nhị siêng năng lau bàn, chưởng quầy ở phía sau quầy tính toán, thấy người tiến vào liền hỏi: "Khách quan tới nghỉ chân hay là ở trọ a?"
"Đêm hôm khuya khoắt ai lại đến nghỉ chân chứ, đương nhiên là ở trọ rồi, hẳn là đã đặt phòng từ trước." Hôm nay tâm trạng Tần Thục Quân khá tốt, nói chuyện cũng dí dỏm hơn.
"Phu nhân nói rất đúng, phu nhân có nhớ tên người đặt phòng không?" Chưởng quầy cười ha ha, lục lọi sổ sách.
"Thạch gia."
Chưởng quầy nghe vậy hơi sửng sốt, giống như là giật mình nhận ra đây là họ, không phải tên người, lão ngẩng đầu cẩn thận đánh giá nữ tử trước mắt, tựa hồ thông qua trang phục xác nhận thân phận đối phương.
Sau khi xác định xong, lão trực tiếp lật đến trang đầu tiên của sổ sách, dưới gian phòng Thiên Tự, sớm đã ghi một chữ Thạch.
Chỉ là không biết vì sao, chưởng quầy nhìn tờ giấy kia nửa ngày, cũng không nói gì nữa, giống như là đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Tần Thục Quân khẽ nhíu mày hỏi: "Chưởng quầy tìm được rồi chứ?"
"Tìm được, tìm được, tiểu nhị, còn không mau dẫn khách quý lên lầu, phòng thiên tự số 1 và số 2."
Thái độ chưởng quầy không khác nhau gì lúc nãy, vẫn rất nhiệt tình, nhưng trong nháy mắt lão ngẩng đầu, Thẩm Ngọc Diệu cảm nhận được một cỗ ác ý khó nói nên lời.
Thẩm Ngọc Diệu đi theo phía sau Tần Thục Quân lên lầu, nàng híp mắt, ở cầu thang lầu một nhìn xuống phía dưới, nửa khuôn mặt chưởng quầy ẩn trong nơi tối tăm mà ánh đèn dầu chiếu không tới, biểu tình dữ tợn như ma quỷ.
Đây sẽ không phải là một quán trọ gϊếŧ người cướp của đấy chứ?