Chương 2

“Được rồi,” Người kiểm tra 07 ghi chép lại mấy vấn đề vào bảng ghi chép rồi hướng tới bên kia nói: “Nhanh chóng hoàn thành nội dung vở kịch."

Sau đó hắn liền vội vã mà biến mất.

Theo sau sự rời đi hắn, khu vực tru diệt đài cũng biến mất, không ai có thể nhìn thấy, chỉ có Tạ Sương Tuyết vốn "đã chết" chậm rãi đứng dậy, mở mắt ra, ghi lại cảnh tượng này.

Cảnh tượng trước mắt không phải biến mất ngay lập tức mà là tất cả màu sắc dần dần mơ hồ thành một khối rồi biến thành một mảnh hư vô.

Cậu đã nhìn thấy cảnh này nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó đều có cảm thấy thật thần kỳ.

Càng kinh ngạc hơn nữa chính là những người xung quanh đều đứng yên tại chỗ bất động giống như một bức tượng điêu khắc, linh hồn của họ đã biến mất cùng với tất cả cảnh tượng xung quanh, chỉ có bóng dáng Tạ Sương Tuyết đứng đó là rõ ràng.

Hình như NPC này tựa hồ có hơi không đúng lắm.

Nếu người kiểm tra 07 vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ có thể nghe thấy tiếng anh ta chửi thề.

Vị trí của vai phụ cũng sai rồi. Dựa theo cốt truyện đã đặt ra, Mai trưởng lão vào thời điểm này sắp được thăng chức làm chấp pháp trưởng lão, tại tru diệt đài nàng phải đứng vị trí thứ hai, chậc, Vũ Tộc đúng là có quá nhiều quy tắc."

"Bất quá không liên quan. .. Có lẽ sau khi ta chết mấy lần nữa, các người cũng sẽ phát hiện ."

Không sai.

Tạ Sương Tuyết biết mình là NPC trong một trò chơi.

Đáng tiếc là y không phải vai chính.

Đây là điều hiển nhiên, làm sao nhân vật chính lại có thể chết giữa cốt truyện được chứ?

Một nam một nữ vừa xuất hiện trong cảnh thử nghiệm vừa rồi mới là nhân vật chính thực sự trong cốt truyện chính này, toàn bộ góc nhìn trong bố cục luôn lấy họ làm trung tâm.

Đại khái khoảng hai tháng trước, vào lần đầu tiên bước vào cuộc thử nghiệm, không hiểu vì lý do gì, Tạ Sương Tuyết, một tiểu nhân vật phản diện ác độc bình thường mà bất kì câu chuyện nào cũng có, đột nhiên mơ mơ hồ hồ sinh ra ý thức tự chủ, sau đó y bắt đầu tìm hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân.

Biết được mình đang ở trong một trò chơi mang tên "Thần Ma", được công ty Vô Biên Hải tạo ra, hiện đang là con game thực tế ảo sốt dẻo nhất toàn bộ Liên Minh.

Bây giờ chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày kỷ niệm ba năm ra mắt của Thần Ma, phía công ty game sẽ cho cập nhật phiên bản mới, mở ra phó bản mới, cũng mở ra đoạn cốt truyện mới —— Phù Mộng Chi Thư.

Truyền thuyết kể rằng hàng ngàn năm trước, Vũ Tộc được lựa chọn trở thành đại diện của Thần Tộc, là một trong những chủng tộc hùng mạnh nhất trong thế giới Thần Ma, nhưng bởi vì cùng Ma giới không hợp, hai bên tranh chấp không ngừng, mãi đến khi công chúa Thuần Dao bị chọn làm người thừa kế, mâu thuẫn giữa Vũ Tộc cùng Ma giới càng trở nên sâu sắc, bên người nàng luôn có một người nam nhân theo sát, hắn cũng là người yêu của nàng _tên Lạc Ấn, nhìn qua là kẻ nhu nhược, nói gì làm nấy, nhưng sau này lại dần lộ ra

thân phận Thái tử Ma tộc...

Mà cậu, Tạ Sương Tuyết chỉ là một đứa trẻ mồ côi được Vũ Tộc thu dưỡng, tính cách u ám, ra vẻ đạo mạo, vì thầm thương công chúa mà không được nên cố tình cấu kết với Ma tộc, trong Vũ tộc tìm cách soán quyền đoạt vị, nhiều lần trong bóng tối sát hại tộc nhân, nhưng thực chất chỉ là một quân cờ của Ma hoàng tương lai Lạc Ấn.

Sau khi việc xấu bại lộ, liền bị công chúa Thuần Dao gϊếŧ chết, bởi vậy cũng dẫn phát sự hoài nghi đến trên người Lạc Ấn, đây cũng được xem là tình tiết cao trào của cốt truyện.

Tạ Sương Tuyết đã trải qua rất nhiều lần khảo nghiệm, mấy nội dung cốt truyện này cậu đều đã thuộc làu làu.

Thời gian trôi qua, thân thể cậu đã không còn bị nội dung cốt truyện khống chế nữa, giống như sợi dây điều khiển đã bị chặt đứt, cậu hoạt động tay chân, nhanh chóng quét mắt một vòng xung quanh, như đang chờ đợi cái gì đó.

Sau đó, cậu nhanh chóng nhìn thấy vài tia sáng màu trắng vội vã xẹt qua chung quanh tru diệt đài.

Bản thảo ngũ quan của Tạ Sương Tuyết vẫn chưa được hoàn thành nên khuôn mặt của cậu vẫn chỉ là một mảnh mơ hồ, nhưng mấy chức năng cơ bản vẫn có, đôi mắt hoạt động được, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy được.

Những tia sáng này giống như một đám sao băng, tốc độ cực kỳ nhanh, Tạ Sương Tuyết quét sạch nản lòng trước đó, lập tức chạy về phía trước, giống như một con báo nhỏ nhanh nhẹn, khoảnh khắc trước khi tia sáng biến mất cậu liền mượn lực tung người nhảy lên, hướng về đám sao băng mà bay đi.

Khi ném mình vào "đám sao băng", cậu giống như một khối nam châm, tia sáng xung quanh đều bị thu hút, trong phút chốc tập trung hết quanh người cậu, sau đó cả người Tạ Sương Tuyết ngã xuống, sau khi tất cả cảnh vật biến mất cậu rơi vào một nơi mềm mại như đám mây.

Chớp mắt lần nữa, hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Tru diệt đài cùng những người khác đã biến mất, tất cả cảnh tượng lộng lẫy rực rỡ đều biến thành một quầng sáng màu xám không có giới hạn trước mắt, giống như một ảo ảnh tiêu tan, thỉnh thoảng có những luồng ánh sáng từ trên đỉnh lóe lên, nhưng chúng quá cao, không thể chạm tới.

Tạ Sương Tuyết cúi đầu nhìn, chỉ thấy số tia sáng vừa bị mình hấp dẫn chậm rãi hòa vào nhau trong lòng bàn tay cậu, sau đó quấn quanh cổ tay cậu, hóa thành một chiếc vòng tay mỏng ánh bạc.

Lấy được.

Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi cử động cổ.

Những dấu vết trừng phạt trên người đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cảm giác đau đớn còn sót lại trên cổ nhắc nhở cho cậu nhớ rằng mình vừa chết một lần nữa trong nội dung cốt truyện.

Sau khi rời khỏi nội dung cốt truyện và tiến vào vùng không gian này cảm giác đau đớn trên người đều sẽ được loại bỏ, ngoại trừ tử vong.

Vì bị siết cổ nên cảm giác ngột ngạt sẽ tồn tại rất lâu, rất không thoải mái, giống như một di chứng khó chịu.

Đáng tiếc ở đây không có Hiệp hội bảo vệ nhân quyền của NPC, cậu không có nơi nào để khiếu nại, cũng không tìm được đồng loại để cùng thảo luận, đương nhiên cũng không thể tìm ra nguyên nhân .... Lại như không biết tại sao cậu lại có thể tự mình thức tỉnh trong giai đoạn thử nghiệm.

Sau khi làm rõ được chuyện gì đang xảy ra, cậu cũng cố gắng trốn chạy, nhưng ngay khi vừa tiến vào nội dung cốt truyện, cơ thê cậu liền bị khống chế, nhiều nhất là ở nơi không ai nhìn thấy khẽ nhúc nhích khóe miệng.

Hơn nữa cho dù có thoát khỏi cốt truyện cũng không thể chạy thoát khỏi nơi này.

Đây là một thế giới trò chơi, cậu chỉ là một trong nhiều các NPC được tạo ra để xây dựng cốt truyện, phải trở thành một tên phản diện xảo quyệt, vì đạt được điều mình muốn mà hy sinh hết thảy, tất cả đã được vận mệnh chú định.

Cho dù cậu có thức tỉnh ý thức, cũng không thay đổi được cái gì.

Tạ Sương Tuyết mỗi lần nghĩ tới đây, đều chỉ có thể nặng nề thở dài một hơi.

Mình đúng là NPC thế thảm nhất trên thế giới.