Chương 22: Gửi lời chúc tốt đẹp đến gia đình

“Đó là ai?”

Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên từ phía sau cánh cửa.

Kim Dong-sik trả lời: “À, tôi đến thay mặt cho anh Park Sejun.”

“Cái gì?! Mẹ!”

“Em yêu!”

Bên trong ngôi nhà trở nên ồn ào trước câu trả lời của Kim Dong-sik.

(Bên trong đang xảy ra chuyện gì?)

Khi Kim Dong-sik đang tự hỏi liệu anh có nên phá cửa và đi vào hay không,

Cạch.

Ổ khóa cửa mở ra.

“Xin lỗi vì làm cho anh chờ đợi. Xin mời vào.”

Một người đàn ông khoảng 20 tuổi mở cửa từ phía bên kia.

(Em trai của Se-jun?)

Kim Dong-sik bước vào nhà với set quà là thịt bò Hàn Quốc. Ngôi nhà có dấu hiệu cũ kỹ nhưng vẫn ấm áp và được bảo trì tốt.

Trong phòng khách có một người đàn ông khoảng 50 tuổi trông giống với người vừa ra mở cửa.

(Bố của Se-jun.)

Có vẻ như mẹ của Se-jun đang ở trong phòng ngủ chính do vụ náo động trước đó.

Kim Dong-sik: “Tôi muốn chính thức giới thiệu bản thân mình. Tôi là Kim Dong-sik, đội trưởng Đội 5 của Hội Phượng Hoàng.”

“Cái gì? Hội Phượng Hoàng?!”

Em trai của Se-jun, Se-dol, vội vàng bắt đầu tìm kiếm trên điện thoại thông minh của mình.

Các thành viên của một bang hội như Hội Phượng Hoàng đều từng xuất hiện trên TV và được phỏng vấn ít nhất một lần. Họ là những nhân vật nổi tiếng, đặc biệt là người lãnh đạo!

Nếu anh ấy là thủ lĩnh của Hội Phượng Hoàng, sẽ có hàng chục nghìn bức ảnh về anh ấy trên internet.

Và sau khi kết thúc tìm kiếm, Se-dol so sánh giữa ảnh trên điện thoại thông minh và khuôn mặt của Kim Dong-sik.

Se-dol: “Đúng là giống nhau. Đây thực sự là Kim Dong-sik, đội trưởng Đội 5 của Hội Phượng Hoàng.”

“Vậy Se-jun là…”

“Tất nhiên, anh trai tôi là…”

Có vẻ như gia đình Se-jun đã hiểu lầm sự việc.

“Tôi đến để giao cái này thay mặt cho cậu Park Sejun.”

Kim Dong-sik vội vàng đưa một phong bì để làm sáng tỏ sự hiểu lầm.

Tuy nhiên,

“Se Jun…”

“Anh…”

Nó dẫn đến một sự hiểu lầm thậm chí còn lớn hơn.

Kim Dong-sik vội nói: “Đó không phải là di chúc. Đó là 50 triệu won.”

“Cái gì?!”

“…?!”

Se-dol nhanh chóng lấy nội dung trong phong bì ra.

Thứ xuất hiện từ phong bì là một tấm séc rực rỡ có viết 50.000.000 won

“Cậu. Park Sejun nhờ tôi nói với gia đình cậu ấy rằng cậu ấy vẫn ổn. Và đây là món quà của tôi.”

Kim Dong-sik đưa ra túi thịt bò Hàn Quốc.

“Se-jun của chúng ta có thực sự ổn không?”

“Vâng, cậu ấy vẫn ổn.”

“Ah cảm ơn bạn”

“Em yêu!” Cha của Sejun, Park Chun-ho, nhanh chóng giật lấy tấm séc từ tay Se-dol và chạy vào phòng ngủ chính.

***

Sau khi Sejun gửi tin nhắn nói rằng anh đã vào tháp, gia đình anh đã yêu cầu Hiệp hội Thức tỉnh Hàn Quốc kiểm tra xem Sejun có còn ở trong tháp hay không khi anh không quay lại trong hơn ba tháng.

Tuy nhiên, sau hai tháng vẫn không liên lạc được nên họ bắt đầu suy nghĩ tiêu cực.

Trong lúc tuyệt vọng, khi Kim Dong-sik đến nói rằng anh đến thay mặt Sejun, họ đã hiểu lầm rằng anh đến để báo tin về cái chết của Sejun.

Một lát sau Park Chun-ho, người đã vào phòng ngủ chính, bước ra cùng vợ anh, Kim Mi-ran.

Kim Mi-ran: “Cảm ơn. Sejun của chúng tôi thực sự ổn phải không? Nhưng tại sao nó lại không ra ngoài?”

Kim Dong-sik: “Vì nhiệm vụ nên cậu ấy không thể ra ngoài. Dì ơi, dì không cần phải lo lắng ”.

Kim Dong-sik tự tin trả lời. Nhiệm vụ này là một ý tưởng được Kim Dong-sik nghĩ ra một cách ngẫu hứng. Thỉnh thoảng, có những nhiệm vụ trong tháp, nếu bạn rời khỏi tháp, nhiệm vụ sẽ bị vô hiệu.

Hơn nữa, anh ấy đã có một cuộc trò chuyện ngắn với Se-dol, Se-dol nói rằng đã hơn 5 tháng kể từ khi Sejun vào tòa tháp.

Trong mười năm, không có thợ săn nào đạt đến tầng 40 của tòa tháp, và Sejun đã đạt được nó chỉ trong năm tháng? Cậu ấy là một thiên tài của mọi thời đại!

Kim Dongsik bắt đầu ngày càng có nhiều ảo tưởng về tài năng của Sejun. Sau đó, anh cũng chú ý đến Se-dol. Se-dol có một thể chất tốt, nếu anh trai anh có tài năng đáng kinh ngạc như vậy thì khả năng cao là người em cũng có tài năng.

Anh ấy đã bị cám dỗ. Anh ấy muốn đích thân trao cho Se-dol một tấm vé để đánh thức sức mạnh của mình.

Tuy nhiên, anh đã không làm vậy vì không biết Sejun sẽ nghĩ gì.

Trở thành thợ săn mang lại cơ hội đạt được danh tiếng và tiền bạc, nhưng để đạt được điều đó, người ta phải mạo hiểm mạng sống của mình. Đó là lý do tại sao nhiều thợ săn không tiến cử người nhà của họ trở thành thợ săn.

Nếu không được phép, việc đánh thức sức mạnh của Se-dol có thể khiến mối quan hệ của anh với Sejun trở nên tồi tệ hơn.

“Vậy thì tôi sẽ đi đây.” Kim Dong-sik nói.

Kim Mi-ran: “Ít nhất hãy ăn một bữa trước khi đi.”

Kim Dong-sik: “Không, cháu đến thẳng đây sau khi rời khỏi tòa tháp. Gia đình cháu đang đợi.”

Kim Mi-ran: “Ồ, vậy xin hãy cẩn thận trên đường đi.”

“Được rồi, cảm ơn.” Kim Dong-sik rời khỏi gia đình Sejun và ra khỏi tòa nhà.

(Phừng)

Hợp đồng mà Kim Dong-sik sở hữu bắt đầu bùng cháy với ngọn lửa xanh, biểu thị hợp đồng đã được hoàn thành. Đó là một ngọn lửa ma thuật nên nó không đốt cháy bất cứ thứ gì khác.

“Nhiệm vụ đã hoàn thành.”

Kim Dong-sik khởi động xe và đi về nhà. Bây giờ, đã đến lúc lấy Cà chua bi thần kỳ và đảm bảo vị trí chủ gia đình của mình.(hơi khó hiểu nhỉ).

***

Ngày thứ 161 bị mắc kẹt.

Ngay khi thức dậy, Sejun đánh dấu một vạch trên tường trước khi rửa mặt.

“Chắc chắn họ đã nhận được nó phải không?” Sejun nghĩ về gia đình mình. Chắc chắn, Cà chua bi huyền diệu đã được người ngoài biết đến nên họ sẽ biết rằng anh còn sống.

Vì vậy, anh muốn gửi tiền để cho họ biết rằng anh thực sự đang làm rất tốt.

Tại thời điểm đó,

"Buzz."

Những con ong độc đang bận rộn bay quanh những thân cây ngô cao.

“Huh?”

Khi Sejun đến gần, anh nhận thấy những thân cây ngô mà trước đây anh không để ý nhiều vì chúng mọc như cỏ dại, giờ đã nở hoa ở đầu ngọn.

Ngoài ra, mầm khoai tây giống anh mua từ cửa hàng hạt giống cũng đang phát triển.

“Tôi xin lỗi các cậu. Gần đây tôi đã không chú ý nhiều đến chúng.” Sejun vội vàng rửa mặt, tưới mầm ngô và khoai tây rồi xin lỗi.

Sau đó, lũ thỏ cũng bắt đầu làm việc ngay khi thức dậy.

Trong số 200 hạt ngô, 139 hạt đã phát triển và trong số 400 mầm khoai tây, 282 mầm đã nảy mầm. Tỷ lệ nảy mầm của hạt giống anh mua từ cửa hàng hạt giống dường như được cố định ở mức khoảng 70%.

(Mình cần quan sát họ nhiều hơn một chút.)

Sejun tưới nước cho ngô và khoai tây đang phát triển và chuẩn bị bữa sáng.

Thực đơn bữa sáng hôm nay là những lát khoai lang khô đã được phơi nắng ngày hôm qua và cà rốt. Anh đã lật những lát khoai lang một lần trước khi đi ngủ để đảm bảo chúng khô hẳn.

Sejun dùng ngón tay nhặt một lát khoai lang khô lên để xem nó đã khô chưa. Bên ngoài nó đã được sấy khô kỹ nên không dính vào tay anh.

“Tốt.” Sejun hài lòng và cho khoai lang khô vào miệng.

Nhai thử, mùi thơm độc đáo của khoai lang khô và vị ngọt đậm đặc từ hơi ẩm phơi nắng đã kí©h thí©ɧ vị giác của Sejun.

Kết cấu dai đặc trưng của khoai lang khô làm tăng thêm cảm giác thích thú khi ăn.

Những chú thỏ sau khi ăn xong cà rốt của mình nhìn Sejun với ánh mắt đầy hy vọng, như thể đang hỏi liệu chúng có thể ăn món mới không.

Sejun gật đầu, và lũ thỏ lao về phía khoai lang khô.

Với vẻ mặt ngây ngất, lũ thỏ bắt đầu ăn khoai lang khô, dường như bị say bởi vị ngọt tăng thêm.

[Quản trị viên của Tháp hỏi bạn có quên điều gì không.]

“Tôi hiểu rồi.”

Sejun đổ đầy khoai lang khô vào chiếc túi nhựa mà anh đã dùng để đựng táo vào ngày đầu tiên.

Toàn bộ túi khoai lang khô biến mất.

[Quản trị viên Tháp rất vui mừng với vị ngọt của khoai lang khô.]

Sejun cũng nhanh chóng bắt đầu ăn khoai lang khô. Anh ấy đã phơi khô 40 củ khoai lang và có thể đến cuối ngày chúng sẽ hết sạch.

Sau bữa sáng, Sejun cầm ba củ cà rốt còn sót lại cuống dài khoảng bằng ngón tay mà lũ thỏ đã ăn rồi bỏ lại, đi đến cánh đồng nơi anh đã thu hoạch khoai lang cách đây vài ngày.

Ruộng đã được thỏ đen dùng búa san bằng, hai con thỏ dùng xẻng đã tạo luống cày, biến nơi đây thành một nơi hoàn hảo để trồng cây mới.

Sejun đào đất và trồng ngọn cà rốt để thân cây không bị vùi trong đất.

[Bạn đã trồng được phần ngọn của rễ cà rốt.]

[Xác suất rễ cà rốt bám giữ tăng lên nhờ hiệu ứng của Gieo hạt Lv. 2.]

[Trình độ gieo hạt Lv. 2 tăng rất nhẹ.]

Sau khi vô tình phát hiện ra ngọn cà rốt có thể tự mọc lên, Sejun đã cấm lũ thỏ ăn ngọn.

Mỗi ngày anh trồng khoảng 3-5 ngọn cà rốt do thỏ để lại. Tất nhiên, một số cây cà rốt được trồng trước đó đang chuẩn bị ra hoa và tạo hạt.

Khi trồng ngọn cà rốt thứ ba,

[Trình độ gieo hạt Lv. 2 tăng rất nhẹ.]

[Trình độ gieo hạt Lv. 2 được lấp đầy và cấp độ tăng lên.]

“Ồ!”

Cấp độ của kỹ năng Gieo hạt tăng lên. Đây là điều tuyệt vời cho việc trồng trọt. Khi làm việc chăm chỉ, từng chút một, nó sẽ tích tụ và mang lại những phần thưởng bất ngờ.

Hôm nay lại là một buổi sáng may mắn nữa.

“Ừm, hừm, hừm.”

Sejun ngân nga một giai điệu khi bắt đầu thu hoạch cà chua bi.

Khi thu hoạch cà chua bi,

[Bạn đã thu được 1mL mật ong từ hoa cà chua bi.]

[Trình độ nuôi ong Lv. 2 tăng nhẹ.]

[Bạn đã thu được 1mL mật ong từ hoa cà chua bi.]

[Trình độ nuôi ong Lv. 2 tăng nhẹ.]



..

.

“Tại sao không có mật ong từ hoa ngô?” Sejun nhìn thấy rõ ràng đàn ong độc đang bận rộn bay đến chỗ hoa ngô, nhưng lại không có tin nhắn nào cho biết anh đã lấy được mật ong hoa ngô.

“Không có mật ong trong hoa ngô à?”

Khi Sejun tự hỏi liệu có mật ong trong hoa ngô không,

Con thỏ đen đắc thắng tiến lại gần. (Thấy cái này không? Tôi đã lên cấp!)

Có vẻ như Thỏ đen đã bắt được cá piranha và thăng cấp.

“Huh?”

Sejun nhận thấy một củ khoai lang khô lủng lẳng trên hông thỏ đen khi nó bước đi. Có vẻ như nó đã dính vào con thỏ khi đang ăn trước đó.

“Puhahaha. Cậu tính để dành cái này cho bữa trưa à? Sejun gỡ củ khoai lang khô dính trên hông thỏ đen ra.

Cảm giác như có thứ gì đó đang bị xé ra. Con thỏ đen hét lên. Nước mắt trào ra trong mắt thỏ đen như thể nó thực sự rất đau.

Sejun: “Ah?!”

Thỏ đen nhìn củ khoai lang khô trên tay Sejun, lông đen dính đầy trên đó.

Sejun: “Lấy làm tiếc, xin lỗi cậu.”

Thỏ đen nằm trên đùi Sejun với vẻ mặt đau khổ (Đau quá, vỗ nhẹ cho tôi nhanh lên.)

Sejun: “Được rồi.”

"Bụp. Bụp. Bụp."

Sejun vỗ nhẹ vào cặp mông đầy đặn của thỏ đen rồi nghỉ ngơi một lát.

Và ngay khi anh chuẩn bị sẵn sàng,

Trước khi con ong mật độc vào tổ, nó đã đặt một thứ trông giống như một viên kẹo màu vàng vào tay Sejun.

[Bạn đã thu được 10g cụm phấn hoa ngô.]

[Trình độ nuôi ong Lv. 2 đã tăng nhẹ.]

“Những cục phấn hoa ngô?” Có vẻ như những con ong mật độc bay tới lui trên những bông hoa ngô vì phấn hoa này thay vì mật ong. Sejun đưa cụm phấn hoa ngô từ tay lên miệng để kiểm tra.

Vừa vào miệng, cục phấn hoa ngô tan chảy trong nước bọt như kẹo bông.

“Thật ngọt ngào.” Sejun mỉm cười.

Những con ong mật độc đặt từng cụm phấn hoa ngô vào lòng bàn tay của Sejun và quay trở lại tổ của chúng.

[Bạn đã thu được 10g cụm phấn hoa ngô.]

[Trình độ nuôi ong Lv. 2 đã tăng nhẹ.]



..

.

Trước khi kịp nhận ra, một bàn tay của Sejun đã có đầy 15 cụm phấn hoa ngô xếp chồng lên nhau.

“Ừm.” Khi Sejun đưa một cục phấn hoa ngô khác vào miệng để thưởng thức hương vị,

“Tôi đã quay lại rồi, meo meo!”

Theo trở lại sau khi kết thúc việc bán hàng thứ ba và việc vặt của Sejun giao cho.