Kiếp trước, cô phải thi lại hai lần mới khó khăn đỗ vào Đại học Cảnh sát, dãi nắng dầm mưa làm Đội trưởng Đội hình sự chưa được hai năm thì ngoài ý muốn hy sinh vì nhiệm vụ. Mở mắt ra lần nữa, cô xuyên vào một nữ sinh chuẩn bị thi Đại học cùng tên cùng họ.
Do là thế giới song song, nên hai thế giới cũng không khác nhau là mấy, bao gồm cả chuyện nguyên chủ là cô nhi được xã hội nuôi dưỡng, từ ngoại hình đến ước mơ đều giống cô như đúc.
Trước khi cô đến, nguyên chủ đã đột ngột qua đời vì ôn thi và làm thêm liên tục. Lúc cô tỉnh dậy trong phòng bệnh, suýt nữa thì dọa bác sĩ vừa tuyên bố bệnh nhân tử vong ngất xỉu tại chỗ.
Đến cũng đã đến rồi, Hoài Nguyệt quyết tâm sống thật tốt, chỉ là cô tuyệt đối không thể đi học nữa, vừa nghĩ đến đống bài tập và sách vở cô đã thấy trọc đầu, vậy nên Hoài Nguyệt dứt khoát bỏ học đi nhập ngũ.
Kiếp này đã 25 tuổi rồi, bây giờ lại bảo cô đi thi Đại học sao?
Bớt giỡn đi.
Tính tình Hoài Nguyệt vô cùng không tốt, tờ kiểm điểm trong tay suýt chút nữa bị vò nát, cô cố kìm nén cảm xúc, từ chối: "Tôi không đi."
Nụ cười của Thái Tư Quyên cứng đờ, bà quyết đoán ra đòn hiểm: "Lão Phương nói trước đây cô từng nói sau khi xuất ngũ thì muốn vào Đội hình sự, tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô đi, thì đừng nói là hình sự, có là Tổ trọng án cũng được."
Lính xuất ngũ chỉ cần tham gia kỳ thi Công chức Tư pháp hoặc kỳ thi Công chức là có thể vào Cục cảnh sát. Bản thân Thái Tư Quyên cũng chuyển sang làm cảnh sát từ lão binh. Bà và mấy người trong quân khu đã chú ý đến Hoài Nguyệt từ lâu, cũng đã nghĩ đến việc lôi kéo cô gái xuất sắc này về dưới trướng mình từ lâu, chỉ là hiện tại không còn cách nào mới tìm đến tận cửa.
Lời hứa hẹn son sắt như vậy, nếu là người khác, không chừng đối phương đã cảm động đến rưng rưng nước mắt mà đồng ý, nhưng Hoài Nguyệt vẫn không đổi sắc mặt.
Cô chỉ vào cục sạc dự phòng hình tròn trên bàn làm việc của Phương Thiên Hà, khẽ mỉm cười: "Cục trưởng Thái, bà xem, cục sạc dự phòng này có giống cái bánh bà vừa vẽ không?"
Mấy năm làm cảnh sát hình sự, Hoài Nguyệt đã ăn không ít mấy cái bánh vẽ như vậy.
Thái Tư Quyên: "..."
Bà thực sự không ngờ Hoài Nguyệt lại khó thuyết phục như vậy, Diêm Vương sống ghét ác như thù mà mọi người truyền nhau rõ ràng là nói đùa!
Sau một lúc, Thái Tư Quyên bắt đầu nghiêm túc đánh giá Hoài Nguyệt cao hơn bà một cái đầu. Cô gái này ngoại hình xinh đẹp, ngũ quan anh khí lập thể, không làm lính mà đi làm diễn viên cũng dư sức, hết lần này đến lần khác lại nhất quyết gia nhập quân đội, lăn lộn sáu năm mới vào được Đội đặc nhiệm tinh nhuệ nhất, thực hành nhiều nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm cô đều hoàn thành xuất sắc, ai cũng khen ngợi năng lực xuất chúng của cô, có thể thấy bản thân cô cũng là người hướng tới chính nghĩa mà kiên cường.
Chỉ là hơi cứng đầu một chút! Nhưng Thái Tư Quyên lại rất thích tính cách này của cô. Bà tiến lên một bước, nhìn Hoài Nguyệt từ dưới lên.
"Lời thề của quân nhân là gì?"
Đương nhiên Hoài Nguyệt nhớ, lưng thẳng tắp, cô nghiêm túc nói: "Toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, phục tùng mệnh lệnh, trung với cương vị công tác, giữ nghiêm kỷ luật."
Nói xong, cô không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Thái Tư Quyên, lại nói: "Làm gì cũng được, trừ chuyện thi Đại học ra."
Thái Tư Quyên tức đến bật cười: "Đây là cách cô phục tùng mệnh lệnh sao?"
Hai người giằng co, Phương Thiên Hà ho khan một tiếng can ngăn: "Cục trưởng Thái, tôi đã nói với bà rồi. Chỉ cần không phải nhiệm vụ, thì không người lính nào của Liệp Ưng thích phục tùng mệnh lệnh cả."
Bậc thang cũng đã được đưa ra, Thái Tư Quyên tức giận cười ha hả: "Mở mang tầm mắt thật đấy."
Phương Thiên Hà gật đầu với bà, sau đó ném một tập tài liệu trên bàn cho Hoài Nguyệt: "Cô xem trước đi rồi quyết định."
Trên túi đựng tài liệu là mấy chữ "Vụ án xác chết nữ không đầu ngày 8 tháng 11 năm 2023 ở sông Liễu Thành" đỏ tươi, chữ viết màu đỏ uốn lượn, Hoài Nguyệt vững vàng đón lấy, ánh mắt dừng trên những chữ cái vuông vức màu đỏ kia.
Không biết tại sao, trong đầu cô hiện lên hình ảnh xác chết sưng phù, xanh xao, trắng bệch của nạn nhân trong bản tin.
Nếu cô gái đó còn sống, có lẽ màu đỏ này sẽ là màu sắc tươi tắn rực rỡ trên môi cô ấy, chứ không phải chói mắt như bây giờ.
Do dự hai giây, Hoài Nguyệt vẫn mở tập tài liệu ra. Sau khi lướt qua, lông mày cô cau chặt.