Tân Nô bước chậm lại, theo quán tính nhìn về phía tây nơi ngôi nhà ma mà mọi người đồn đại, nhưng ban đêm trời lạnh, nào có
một
bóng người xuất
hiện?
Nàng thu ánh mắt, leo lên xe ngựa của Cơ Chức.
Trong xe hơi tối, chỉ có ánh trăng lén rọi vào, Cơ Chức nhìn thoáng qua nửa gương mặt mỹ nhân, nhất thời nhộn nhạo,
không
chỉ gương mặt mà y phục của nàng cũng
thật
thơm
thật
nhã nhặn, khiến người
không
thể nhịn được mà muốn ôm nàng vào lòng.
Nhưng tay vừa đưa ra,
đã
nghe giọng Tân Nô trong trẻo lạnh lùng: "Công tử đừng vội, còn chưa tới thời hạn cuối..."
Cơ Chức thường được giai nhân
yêu
thương nhung nhớ, rất tự cao, cũng chưa bao giờ làm việc ép buộc giai nhân. Nhưng người đẹp xuất thân thương nhân trước mắt, lại bỏ qua thân phân vương hầu của
hắn, chỉ coi
hắn
là người bình thường.
Để ý tới
một
nữ tử bình dân, còn là
một
nữ thương nhân thấp kém, là việc mà Cơ Chức trước giờ chưa từng trải qua. Việc này càng thêm kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu của
hắn,
hắn
nghĩ
không
thể giành được nàng cuộc đời của
hắn
sẽ
nuối tiếc,
không
thể viên mãn!
Nữ nhân đều giống nhau, chưa thân mật
thì
gượng gạo, như con trai, nhưng
một
khi cậy ra vỏ cứng, nhấm nháp được nước ngọt, thịt mềm, tự khắc thay đổi mềm mại ngoan ngoãn hơn nhiều.
Cơ Chức chắc chắn đánh cuộc lần này
hắn
thắng. Nhưng
hắn
càng thêm hưng phấn, cảm thấy như vậy khá tốt,
hắn
muốn cho nàng thua tâm phục khẩu phục.
trên
đài Hồng Nhạn,
hắn
đã
chuẩn bị giường thơm lò sưởi, đài cao đêm khuya tĩnh lặng, tránh sao được gió lạnh, đến lúc đó giai nhân chỉ cần vùi vào lộng ngực
hắn
sưởi ấm
thì
tốt.
hắn
sẽ
dùng tất cả vốn liếng, khiến nữ nhân lạnh như băng này nóng lên, để
không
cách nào rời khỏi
hắn!
Nếu mang theo giai nhân về nước Yến, cũng là việc tốt...
Nghĩ tới đó, Cơ Chức cũng yên tĩnh
không
làm gì hết, cùng mĩ nhân bình an vô
sự
một
đường
Rất nhanh
đã
tới đài Hồng Nhạn. Cơ Oánh vốn kích động muốn
đi
theo, nhưng Tân Nô lại
nói: "Trời
đã
tối, muội về phủ trước, qua Tề cung
thì
nói
lại lời của ta cho Quy Khương."
nói
xong liền nắm chặt tay Cơ Oánh.
Cơ Oánh lặng im
một
lát, mở miệng đáp: "Được."
nói
xong xoay người lên xe ngựa rời
đi.
Sau khi Cơ Chức dẫn Tân Nô lên đài, chỉ thấy phía xa đài phong hỏa đen kịt,
không
có chút khói lửa.
Tân Nô im lặng ngồi bên cạnh bàn đồ ăn,
không
chờ Cơ Chức sai tỳ nữ rót rượu, đưa tay rót
một
chén, uống cạn.
Cơ Chức săn sóc gắp đồ ăn cho nàng, lại phất tay ra hiệu cho vũ cơ
nhẹ
nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc.
Trong tiếng ca múa, thời gian dần trôi, phía tây đài vẫn tối đen như cũ. Nụ cười
trên
mặt Cơ Chức càng thêm
rõ
ràng, nhưng cũng
không
vạch trần lời
nói
sai của giai nhân, khiến mỹ nhân
không
xuống nước được, uyển chuyển nhắc nhở: "Đêm khuya, gió
trên
đài thổi mạnh, ta sợ Tân cơ lạnh, bây giờ ta dẫn nàng vào bên trong buồng có lò sưởi để nghỉ ngơi
một
lát được
không?"
Tân Nô chậm rãi nuốt ngụm rượu cuối cùng xuống, ngửa mặt cười
nói: "Được, thỉnh công tử dẫn đường."
Lúc này hai gò má nàng ửng hồng, hai khóe mắt lấp lánh nước, giống như hòn ngọc quý trong đêm tối, mỗi
một
tấc da thịt trắng muốt lộ ra đều tỏa sáng.
Cơ Chức cũng
không
nhịn nổi ham muốn, duỗi tay cầm bàn tay mềm mại của nàng,
một
tay ôm nàng vội vàng
đi
vào bên trong.
Đợi đến lúc
không
còn người, dáng vẻ quân tử khiêm nhường hoàn toàn cởi bở, Cơ Chức vội vàng cúi đầu, muốn bắt lấy đôi môi
anh
đào mềm mại của giai nhân.
Nhưng Tân Nô vội nghiêng đầu tránh, giống như ngượng ngùng
không
muốn. Cơ Chức cũng
không
phiền muộn, chỉ xoa
nhẹ
vòng eo
nhỏ
nhắn của nàng
nói: "Đây là lần đầu tiên nàng cùng người khác ước hẹn?"
Tân Nô
không
trả lời, dáng vẻ tươi cười của Cơ Chức dần thu lại. Cho dù nàng
không
phải là xử nử, cũng chẳng hiếm lạ, nước Tề dân phong cởi mở, Tân Nô là nữ tử thương nhân xuất đầu lộ diện, gặp
một
hai người cũng là bình thường, khéo Mạnh Thường Quân kia cũng là bề tôi dưới váy nàng!
Chỉ là vừa nghĩ tới, trong lòng khó tránh khỏi so sánh. Nàng ra sức khước từ, liệu có phải do thấy tướng mạo
hắn
không
bằng tên thiếu niên văn nhược Mạnh Thường Quân, nên chán ghét?
Gã thiếu niên tuổi đôi mươi kia trông
không
có sức sống. Tay chân lèo khèo, cũng chỉ là dùng lời đường mật mê hoặc giai nhân mà thôi. Đợi sau tối nay, nàng
sẽ
biết
rõ
chỗ hùng tráng sức sống của nam nhi phương Bắc!
Tự gợi lên dũng khí, Cơ Chức hừng hực ý chí chiến đấu như
đang
rong ruổi
trên
chiến trường, định đè nàng lên giường, vội vàng cởi bỏ đai lưng nàng...
Ai ngờ Tân Nô lại cúi đầu
nói
bên tai
hắn: "Mong Quân thương tiếc, ta thích sạch
sẽ, người
đi
lấy bình nước rửa phía dưới
một
chút rồi hoan hảo cũng
không
muộn..."
Nữ tử này quả nhiên lão luyện,
thật
sự
chú ý trình tự.
Nếu giai nhân
đã
yêu
cầu, Cơ Chức cũng
không
nỡ phụ tâm ý, liền ôm nàng cúi đầu cười
nói: "Ta rửa, nếu nàng cũng nên tắm rửa mới tốt, Tân cơ uống rượu khá nhiều,
không
nên cúi đầu,
một
lát chỉ cần giạng chân nằm, để ta tự mình chăm sóc cho nàng?"
Lời
nói
mục đích
rõ
ràng khiến Tân Cơ đỏ bừng mặt, đưa tay đẩy
hắn, lạnh mặt thúc giục: "Còn
không
mau
đi, rửa sạch
sẽ..."
Lúc này Cơ Chức mới đứng dậy, cầm bình nước bên ngoài, vừa vặn nước dùng ủ rượu, nhiệt độ thích hợp,
hắn
cũng
không
có ý kiêng kị, chỉ cách
một
tầng màn cởϊ qυầи bắt đầu... rửa.
Lúc này Tân Nô vội bò dậy, đẩy cửa sổ
nhỏ
trong buồng, nhìn về phía dưới đài cao.
Vừa rồi nàng dụ dỗ đuổi Cơ Oánh về, vụиɠ ŧяộʍ đưa khăn lụa
đã
viết xong lời nhắn vào tay nàng.
trên
khăn lụa viết
rõ
ý muốn Quy Khương hỗ trợ, trước buổi trưa, phải dẫn mồi lửa dưới đài Hồng Nhạn.
Nếu
không
có khói lửa chiến tranh, nàng
sẽ
tự đốt lửa, xóa bỏ bữa tiệc ướŧ áŧ này.
Nàng
thật
quá sơ ý,
một
mặt tin tưởng lời
nói
bậy của Vương Hủ. Tùy tiện định ra trận mua bán lỗ vốn này, tự cắt đường lui của mình.
Buổi trưa trong khoảnh khắc, nàng còn hi vọng lời Vương Hủ tiên đoán là
sự
thật, miễn cho nàng gặp họa! Nàng làm sao vậy? Sao lại giống như đám người trong thiện hạ, coi tên họ Vương kia là thần thánh?
Vương Hủ lúc này chắc suốt đêm bầu bạn với mĩ cơ nước Triệu, làm sao có tâm tư chú ý tới nô nhi gây họa như nàng?
Vốn còn có chút chần chừ, nhưng từ lúc uống mấy chén rượu ngon cảm giác đó gần như
không
còn. Nhất là lúc Cơ Chức dựa gần, Tân Nô chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông bắt đầu run rẩy, cố nén
không
kêu lên.
Nàng bắt đầu thông suốt, nam sắc bậc này,
không
có phúc hưởng thụ! Lời phụ thân dạy bảo, nàng
không
dám quên dù
một
chút. Nhưng cái gọi là tín nghĩa cũng phải xem thời thế, cho dù là Khổng thánh nhân đứng chỗ này, tuyệt đối tin tưởng lão nhân gia cũng
không
cho rằng thân thể
một
nữ nhân có thể dùng ba mươi xe vôi là đổi được! Cho nên nàng làm trái lời hứa, cũng là việc bất đắc dĩ... Vừa nghĩ như vậy, hành động của nàng chính là cây ngay
không
sợ chết đứng.
Nhân lúc Cơ Chức đứng dậy
không
chú ý tới, nàng thuận tay giấu dao cắt thịt vào trong tay áo.
một
lát nếu dưới đài
không
đốt lửa,
không
sao, vừa vặn có thể luyện tập vài đường kĩ thuật phòng thân mới học mấy ngày gần đây, khống chế Cơ Chức trói tay chân
hắn, dùng khăn ướt chặn miệng
hắn, nàng cũng có thể tránh được thị vệ thuận lợi thoát thân...
Chỉ lo nhìn bên ngoài cửa sổ, tiếng nước bên ngoài ngừng lúc nào cũng
không
biết.
Lúc Tân Nô hồi phục tinh thần, nam nhân từ phía sau
đang
mạnh mẽ ôm nàng, thuận tay đóng cửa sổ, che luôn cả ánh trăng bên ngoài.
Trong phòng tối năm ngón tay cũng
không
nhìn
rõ, công tử nước Yến giống như dùng hết lòng kiên nhẫn, duỗi tay kéo đứt đai lưng nàng...
Tân Nô hoảng hốt, vội vàng đè tay
hắn, mỉm cười kéo dài thời gian
nói: "Sao gấp gáp như vậy?
không
phải
nói
giúp ta tắm rửa sao?
đi, lấy
một
bình nước đến, ta
sẽ
giạng chân nằm, chờ người đến chăm sóc?"
Đáng tiếc Cơ Chức giống như đổi ý,
không
vui vì nàng tỏ ra
không
hiểu phong tình, cánh tay khẽ khựng lại
một
lát, rồi đột ngột kéo quần của nàng.
Tân Nô thầm nghĩ:
không
tốt! Bất chấp tất cả,
không
thể đợi Quy Khương đốt lửa giải vây, đành hạ kế sách, trực tiếp vạch mặt với Cơ Chức, còn phiền toái sau này, nàng
không
có thời gian nghĩ nhiều...
Nghĩ vậy, Tân Nô rút dao trong tay áo, xoay người ôm cổ
hắn, kề lưỡi dao lạnh băng
trên
cổ
hắn
cúi đầu
nói: "Đừng động, nếu
không
đừng trách ta
không
khách khí, ngộ thương con trai vương hầu..."
Cơ Chức cũng
không
ngờ giai nhân đột nhiên trở mặt, lại có thân thủ tốt như thế, lập tức yên lặng
không
nhúc nhích. Trong lòng Tân Nô thầm vui mừng,
đang
định dùng tay đánh ngất Cơ Chức. Cũng
không
biết
hắn
dùng thủ đoạn gì, thế mà giống như con lươn quay người,
không
cần tốn nhiều sức thoát khỏi vòng kiềm chế của nàng. Lại dùng thêm chút lừng, lại có thể ấn nàng xuống giường, dao trong tay cũng bị đoạt
đi, ném ra khỏi ngoài màn che.
Tên nhãi Vương Hủ lại bắt nạt ta! Nhớ tới mấy lời khoác loác của Vương Hủ khi truyền dạy chiêu thức cho nàng,
nói
cái gì là chiêu thức
hắn
tự nghĩ ra để phòng thân,
không
ai có thể phá! Sao nàng lại đần độn tin tưởng, nghĩ bản thân mình có thể dựa vào thuật phòng thân vô địch mà
hắn
dậy chế phục được dũng sĩ phương bắc Cơ Chức!
Cơ Oánh
nói
không
sai, nàng
thật
sự
bị kẻ xấu kia làm ngu ngốc
đi
rồi!
"Công tử, người
nói
không
thích cưỡng ép nữ tử, sao lại thô lỗ như vậy? Tay có thể
nhẹ
nhàng chút... A..."
Đáng tiếc phong độ
nhẹ
nhàng của Cơ Chức lúc này bốc hơi hoàn toàn trong bóng đêm! Rất nhanh Tân Nô chỉ có thể quỳ gối
trên
giường, hai cánh tay bị khóa đằng sau, mắt và tai cũng bị khăn ướt nàng vừa lén chuẩn bị quấn vài vòng.
Mặc dù mắt
không
thể thấy, tai
không
thể nghe, nhưng nàng quần áo
không
chỉnh tề quỳ mọp
trên
giường, cũng biết
rõ
nam nhân phía sau
đang
nhìn nàng.
Đúng lúc này, nam nhân phía sau cúi đầu
nói
loáng thoáng bên tai nàng: "Giai nhân... mở miệng, chấp nhận mệnh, ta
sẽ
giúp nàng rửa sạch..."