Chương 47

Phát giác ra được điểm này Tân Nô thầm hoảng hốt, mở mắt ra, nhìn

hắn

chăm chú.

Ánh trăng chiếu nghiêng lên gương mặt

hắn, đôi mắt cũng được ánh trăng nhuộm dịu dàng, nhất thời nàng

không

phân biệt được người trước mắt có phải Vương Hủ mình từng quen biết...

Thấy nàng ngẩn người, Vương Hủ khàn giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tân Nô hoảng hốt hỏi: "Lúc trước ta đưa cho ngươi con chó

nhỏ, sao ngươi

không

cần?"

Bàn tay của Vương Hủ vẫn vuốt tóc nàng

không

ngừng, ngón tay chậm rãi mà có lực xuyên qua mái tóc dài của nàng, bình thản

nói: "Bởi vì con chó kia quá ngu xuẩn!"

Khi đó nàng thấy

hắn

đau lòng vì chú chó già, liền năn nỉ bà vυ" mang nàng tới nông trang trong Cốc, tự mình chọn

một

con chó

nhỏ

đang

bú sữa mẹ về.

Con chó đó

thật

đáng

yêu, bởi vì vừa dứt sữa,

trên

đường

đi

dốc sức liều mạng mυ"ŧ lấy ngón tay nàng, hại nàng

yêu

thích đến độ

không

nỡ tặng người, nhưng vẫn dốc sức nhớ kĩ phụ thân từng

nói

lời hứa đáng giá ngàn vàng, nàng

đã

thầm hạ quyết tâm tặng người, há có thể nửa đường độc chiếm?

Thế nhưng trong lúc nàng đấu tranh tư tưởng mới hạ quyết định, lại bị

hắn

quăng bỏ. Chú chó con đáng

yêu

còn chưa kịp đứng vững

trên

đầu gối

hắn,

đã

bị túm gáy tiện tay ném vèo qua tường đất rơi vào hầm phân.

Đến bây giờ Tân Nô vẫn nhớ



lúc nàng nức nở cứu cún con ra khỏi hầm phân,

hắn

còn nhìn chằm chằm vào cún con đáng thương với vẻ chán ghét, thốt lên

một

câu: "thật

thối..."

Thiện ý đầu tiên trong đời nàng, lại kết thúc ở trong hố phân.

Khi

hắn

chán ghét muốn vứt bỏ cún con vẻ mặt

không

hề che dấu? Đáng tiếc nàng còn

nhỏ,

không

hiểu lòng người thâm sâu, lại bị

hắn

về sau lừa bịp, tin tưởng

hắn

là người trung nghĩa...

Hồi ức lập tức bị cảm giác nóng bỏng bên tai đánh gãy, Vương Hủ ôm nàng vào trong ngực, mặt dúi vào cổ nàng

thì

thầm

nói: "thật

là thơm..."

Bây giờ nghĩ lại biến hóa

không

phải chỉ tâm địa đen tối của

hắn, mà ngay cả cái mũi cũng

không

còn tốt nữa rồi. Nàng bận rộn

một

ngày, ngồi cạnh đống lửa đầy khói bụi và mồ hôi, thơm chỗ nào?

Thế nhưng mà Vương Hủ vốn

yêu

thích sạch

sẽ

hết lần này tới lần khác ôm nàng

không

rời, từng chút

một

cắn môi nàng.

Tân Nô bị

hắn

cắn cảm thấy phiền chán, ủ rũ

nói: "Toàn mùi muối biển..."

Thái độ ghét bỏ này khiến

hắn

tức giận, dứt khoát dùng lưỡi cảm nhận vị mặn

trên

toàn bộ cơ thể nàng. Tân Nô dùng sức cắn mu bàn tay mình, mới kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ.

May mà

hắn

còn cho nàng chút thể diện, cũng

không

lỗ mãng tiến thêm

một

bước.

Đến ngày thứ hai, Tử Hổ vừa mới lấy nước cho Vương Hủ rửa mặt.

một

cỗ xe ngựa màu nâu chạy đến.

Lúc vèn xe vén lên, người xuống xe chính là Bạch Khuê.

"Ân sư, Bạch Khuê sắp xếp

không

ổn nên người

không

ở trong trạch viện, mà ngủ ngoài trời?"

Vương Hủ hơi cau mày

nói: "không

phải

nói

ngươi

không

được qua đây sao?"

Vương Hủ nhận khăn Tử Hổ đưa tới lau mặt

nói: "Việc ta đến nước Tề còn ai biết?"

Bạch Khuê thấp giọng

nói: "Chỉ có đệ tử và Tôn Tẫn biết người tới Tề."

Vương Hủ gật

nhẹ

đầu, lạnh lùng

nói: "không

để cho người ngoài biết..."

Chỉ

một

câu này, Bạch Khuê bừng tỉnh.

hắn

mấy ngày nay loay hoay sổ sách tới váng đầu, thiếu

đi

nhạy bén của mấy năm trước khi đứng trước mặt quân vương!

Ân sư lần này đến Tề, cũng

không

phải cam tâm tình nguyện,

thật

sự

là bị thằng nhãi Bàng Quyên kia bức bách. Bàng Quyên bị gánh chịu tiếng xấu hãm hại đồng môn, cũng ra ngoài, phái người bên cạnh vây núi Vân Mông, chỉ đợi Vương Hủ về

sẽ

gϊếŧ sư giải hận.

Vương Hủ là nhân vật kiêu ngạo bực nào, lại bị đồ đệ từng bước ép sát, chật vật đến đay, há lại để cho môn hạ để tử của mình biết?

Nhưng hôm nay Bàng Quyên có quyền binh nước Ngụy, lại khiến Ngụy Vương đối với

hắn

nói

gì nghe nấy, cũng

thật

sự

vượt qua dự đoán của Bạch Khuê. Nhưng Vương Hủ lại tránh

đi

mũi nhọn của Bàng Quyên... cũng liên quan lớn tới vị mỹ nhân trong xe ngựa kia.

Bạch Khuê ở trong Cốc khá lâu, lại được Vương Hủ tín nhiệm,

hắn

nghĩ xa hơn Bàng Quyên nhiều lắm. Nhưng kế tiếp ân sư định đối phó thế nào,

hắn

cũng

không

đoán được.

Nếu Bạch Khuê đến, Vương Hủ cũng

không

để mình vất vả, cũng

không

có ý định ở trạch viện Bạch Khuê an bài, mà lệnh cho Bạch Khuê chauarn bị ít xe ngựa thoải mái dễ chịu và nô bộc cùng vật tư.

hắncần tới thành Lâm Truy nước Tề.

Tất nhiên Bạch Khuê

không

dám trái lời, sau khi chuẩn bị vật tư lại cẩn thận chọn lựa mấy nô bộc lạnh lợi mang tới. Nhưng khi đưa vàng cho Vương Hủ, Vương Hủ lại phất tay

nói: "Ngươi giờ mới thành lập sản nghiệp, cần dùng tiền vốn, để lại dùng,

không

cần lo cho ta..."

Ân sư chu đáo như vậy? Sau khi cảm tạ ân sư, thoáng đồng tình nhìn Tân Nô ở phía xa, nàng mang nam trang, còn ra sức chào hàng bán nốt chỗ muối cho đám nữ lang trong nhà gỗ, đổi lại được

một

ít đao tệ...

Vị tiểu sư muội mới gia nhập kinh thương học được chút ít da lông, đáng thương phải gánh trách nhiệm nuôi sống gia chủ. Cũng

không

biết nàng mệt nhọc như vậy, có thể gách nổi chi tiêu xa hoa hàng ngày của gia chủ...

Nhưng lúc xe chuẩn bị xuất phát, ánh mắt Tử Hổ sắc bén, phát

hiện

thiếu niên ôm nữ hài tử hôm qua lại đến, nhưng lần này,

hắn

chỉ tới

một

mình, nhưng mắt hồng hồng.

Tân Nô cũng nhìn thấy

hắn

liền hỏi: "Tới lấy gạo nữa?"

Thiếu niên lắc đầu mở miệng

nói: "Đại trượng phu

nói

là làm, hôm qua

đã

nói

nguyện làm nô hầu hạ quân tử, há có thể vì quân tử lương thiện mà nuốt lời?"

Tân Nô

không

cách nào lí giải tâm tư của tiểu trượng phu này lập tức hỏi: "Muội muội ngươi đâu?"

Thiếu niên im lặng

nói: "Muội muội bệnh tật quấn thân, tuy

đã

giảm sốt, nhưng sáng nay đột nhiên phát tác,

đã

xuống cửu tuyền đoàn tụ với phụ mẫu."

Tân Nô nghe xong trong lòng trĩu nặng, nàng nhìn thiếu niên quỳ dưới đất

không

dậy, lại nhìn Vương Hủ

nói

khẽ: "Ta

không

phải là chủ

sự, ngươi

đi

cầu nam tử mặc huyền y đứng cạnh xe ngựa

đi."

Vương Hủ

đã

nhìn



tình hình, liếc qua thiếu niên kia, mở miệng

nói: "Nếu tay chân nhanh nhẹn chịu khó, cho ở lại làm việc nặng."

Thiến niên Liêm Y vội vàng dập đầu tại chỗ rồi đứng dậy giúp đỡ nhóm Tử Hổ thu thập đồ.

Sau khi Bạch Khuê mật đàm với Vương Hủ cũng chào từ biệt, tiến về nước Triệu.

Vào Lâm Truy,

sự

phồn hoa của nước Tề mới chính thức lộ ra. Nạn đói ở Tề cũng

không

lan tới thành đô giàu có và sung túc này.

Nhưng Vương Hủ lại cho xe ngựa dừng bên ngoài thành,

một

mình mang theo Tử Hổ vào thành, cho tới tối đêm mới trở lại.

Tất nhiên Tân Nô

không

thể hỏi hành tung gia chủ, nhưng nàng lại ngửi ra mùi thuốc vương

trên

y phục

hắn. Mùi thuốc giống như chén thuốc mà Tôn Tẫn dùng trong Cốc. Hẳn là Vương Hủ

đi

gặp Tôn Tẫn môn khách của tướng quân nước Tề.

Tuy Tôn Tẫn thành công nhập Tề, nhưng chỉ là môn khách,

hắn

lại có tật, có thể trọng dụng hay

khôngcũng

không

biết, ý định của Vương Hủ là gì?

Vương Hủ trở về vẻ mặt dường như thoải mái hơn rất nhiều. Lúc Tân Nô giúp

hắn

rửa chân,

hắn

mở miệng

nói: "Chúng ta

sẽ

định cư ở Tề

một

thời gian, ngày mai Tử Hổ và nàng

đi

vào thành, lựa trạch viện nào yên tĩnh rồi mua

một

cửa hàng."

Tân No nghe xong sửng sốt lại thấp giọng

nói

một

tiếng: "Vâng."

Quyết định của Vương Hủ đối với nàng mà

nói

là chuyện may mắn. Kinh nghiệm chuyến

đi

vừa rồi cho nàng cảm nhận, nàng suốt ngày trong Cốc

không

biết gì về tình hình bên ngoài. Rất nhiều chuyện, nàng bế tắc giống như là tiểu hài tử mười hai tuổi trong Cốc.

Nhưng lúc này, nàng rốt cục có chút tự do, cảm thụ nhân sinh tồn tại. Mấy cái này thư tịch

không

cách nào truyền đạt,

sẽ

trợ giúp cho nàng rất nhiều về sau.

Cảnh tượng ở mỗi

một

thành trì của các nước đều khác nhau. Có nhà cửa trong thành chính là những người giàu có. Mà nhà dân ngoài thành

thì

được gọi là "Dã nhân". Nếu người dân bên ngoài

không

nộp đầy đủ thuế, trước khi mặt trời lặn phải rời thành,

không

thể ngủ qua đêm trong thành.

không

có bài điệp lưu lại, đồng nghĩa với việc bị bỏ tù. Cho nên thương nhân muốn ở lại lâu dài trong thành, để cho tiện cũng mua nhà cửa.

Muốn có được nhà ở trong thành,

một

là có công được quân vương ban tặng nhà cửa nô bộc. Hai là tự mình mua sắm nhà cửa có sẵn của dân trong thành. Trong thành

không

có đất

không, đều là phục vụ quân,

không

cho phép người dân tự xây phòng.

Thành thị như Lâm Truy, giá

một

căn nhà cũng xa xỉ.

Tân Nô biết Tử Hổ có tiền nhưng

không

sử dụng, liền hỏi Tử Hổ mang theo bao nhiêu vàng, Tử Hổ thành

thật

đáp: "Tổng cộng 300 vàng, nhưng gia chủ cần xã giao ở trong thành

đã

tốn rất nhiều, mua phòng và cửa hàng chỉ có thể dùng 50 vàng."

Tân Nô im lặng duỗi ngón tay, tính theo phương pháp Chương Tổ truyền thụ, mở miệng

nói: "Nếu như vậy

không

thể mua nhà ở chợ phía Đông, qua phía Tây miễn cưỡng

sẽ

mua được

một

căn."

Tử Hổ lắc đầu

nói: "Gia chủ phân phó, nhà chính là mặt tiền cửa hàng, cần phải khí phái, cách cung điện

không

xa, bên trong phải có sân, cửa thùy, ngói lưu ly..."

Tử Hổ bình thường ít

nói, nhưng lúc này lại thao thao bất tuyệt, Tân Nô nhìn

hắn

giống như đảo đậu, thậm chí tưởng tượng được cảnh

hắn

làm sao có thể học theo lời Vương Hủ, để

nói

"Nhuần nhuyễn trôi chảy" như vậy.

Nhưng mà theo ý Vương Hủ, chỗ ở như vậy chỉ có thể mua ở phía Đông. Mà thương nhân bình thường tụ tập ở phái Tây sao có được trạch viện khí phái như thế?

Tác giả có lời muốn

nói: Meow

không

quản lí việc nhà

không

biết củi gạo quý ~~~ tiểu nô nhi cố gắng lên, đem lại thể diện cho gia chủ ~~