Chương 42

Tuy lòng bàn chân Tân Nô

đã

kịp thời xử lí nhưng vẫn bị rộp, chân

không

thể chạm đất, hai ngày nay đều buồn bực

trên

giường, tất nhiên tinh thần giảm sút, bây giờ cùng Cơ Oánh hồi cốc, dọc đường

đicũng bớt



đơn.

Từ lúc phụ thân nàng qua đời,

thì

không

chơi cùng các bạn cùng tuổi, tuy Cơ Oánh tuổi

nhỏ

hơn nàng, nhưng kinh nghiệm phong nguyệt lại

không

phải là người suốt ngày trong cốc như nàng có thể so được.

đi

theo phu tử Cơ Oánh, kiến thức quả

thật

là...

Tân Nô cũng coi như tiếp xúc với hai tỉ muội Cơ gia.

Tuy Cơ Oánh và Cơ Khương làm nghĩa nữ của Ngụy Vương trong Ngụy Cung là tỷ muội, nhưng tính tình

không

giống Cơ Khương, còn có chút thẳng thắn, ở chung

nhẹ

nhàng hơn là Trương Hoa ngây thơ đơn giản.

Nhưng Cơ Oánh trong lòng mang tâm

sự, sau khi hỏi vết thương ở chân của Tân Nô, hơi ngần ngừ hỏi: "Tỷ biết

không? Quy Khương

đã

sớm lập gia đình hai lần, chỉ là trượng phu của tỉ ấy tân hôn

thì

nhiễm bệnh chết bất đắc kì tử, tỷ ấy bây giờ là lần thứ hai..."

Cơ Oánh chẳng những có cái mũi thính mà tin tức cũng linh động. Xuất cốc mấy ngày theo phụ thân xuất nhập các nước thâm nhập dịch quán, nghe được khá nhiều tin đồn về Quy Khương.

Tân Nô nghe xong cảnh giác liếc nhìn Cơ Oánh, miệng mồm như vậy, sao có thể giữ bí mật?

Cơ Oánh cũng hiểu ánh mắt nàng, nhìn thần sắc Tân Nô lập tức hiểu



lòng nàng nghĩ gì, lập tức bĩu môi

nói: "Được rồi, chuyện tỷ và ân sư, ta cũng là xui xẻo mới phát giác, phu tử vừa đấm vừa xoa uy hϊếp ta

một

hồi, ta đánh chết cũng

không

nói."

Tân Nô

không

hỏi, nhưng ngày ấy Vương Hủ

nói

chuyện có thể khiến Cơ Oánh thay đối sắc mặt, nghĩa là chỉ ra điểm yếu của nàng ta, như vậy

không

cần phải quá lo lắng.

Cơ Oánh

nói

xong

ẩn

tình của Quy Khương, nhưng

không

thấy Tân Nô phản ứng, lập tức nhíu mày bực mình

nói" "Tỉ

không

tò mò vì sao Quy Khương kia bỗng thành quả phụ à?"

Tân Nô suy nghĩ

một

chút

nói: "Chắc trùng hợp sinh bệnh? Quy Khương muội muội cũng

thật

khổ..."

Cơ Oánh vung tay lên,

không

kiên nhẫn mà

nói: "Nào có chuyện trùng hợp như vậy? Ta nghe

nói

là Quy Khương

không

thích lập gia đình... Chính Quy Khương hạ độc trượng phu

đã

chết!"

nói

xong lời này, Cơ Oánh trừng mắt, khẽ rùng mình

một

cái, rốt cuộc

nói

ra nỗi lo trong lòng: "Tân Nô tỷ tỷ, tỷ

nói

giờ Quy Khương học y, chẳng phải như hổ thêm cánh sát nhân vô hình sao? Tỷ mau giúp ta ngẫm lại, trước kia ta có đắc tội tỉ ấy

không? Tỷ ấy liệu có thể

âm

thầm cho ta

một

liều thuốc độc?"

Tân Nô buồn cười nhìn Cơ Oánh ngoài mặt tỏ ra già dặn nhưng vẫn còn chút ngây thơ của thiếu nữ

nói: "Hình như lúc ăn cơm muội cướp đĩa sò của nàng, còn có lúc dạy học,

nói

Quy Khương ngồi chỗ thông gió, ép buộc Quy Khương đổi chỗ ngồi.

không

biết trong lòng Quy Khương thế nào, nhưng nếu là ta, riêng việc ai dám cướp đoạt mĩ thực với ta, ta

sẽ

cho

hắn

một

bát thuốc độc, ép uống bằng hết..."

Lời vừa ra, sắc mặt Cơ Oánh thay dổi, cố gắng trấn định ngồi yên

trên

xe, chỉ là ngậm miệng hồi lâu

không

nói. Cuối cùng

không

nhịn nổi khóc òa lên

một

tiếng: "Sao... Làm sao bây giờ, ta

không

muốn chết, cho dù

đi

lấy cái lão già Tần Vương kia, cũng tốt hơn là chết thảm tha thương, Tân Nô tỷ tỷ, ta... Ta

không

muốn về Quỷ Cốc nữa!"

Tân Nô vốn định trêu chọc nàng, ai ngờ kẻ ngày thường ương ngạnh lại bị hù dọa tới vậy. Lập tức đưa khăn cho nàng lau nước mắt rồi

nói: "Mất công muội học quỷ biện, sao

không

chịu động não? Ta hỏi muội, bình thường Quy Khương thích nhất làm gì?"

"...Nghiền dược, bắt mạch, khám chữa bệnh cho người trong cốc..."

"Đúng rồi, Quy Khương tuy lần đầu học y thuật, nhưng mọi chuyện đều đích thân làm, chúng ta

khôngphải

đã

nhìn thấy nàng vì khám chữa chân cho

một

lão bộc trong cốc mà

không

để ý hai chân ông lão đầy mủ tanh tưởi, nâng đặt lên đùi nàng để rịt thuốc băng bó sao?"

"một

người có lòng tốt, ngay cả nô ɭệ cũng đối xử như bệnh nhân bình thường, làm sao có thể tân hôn độc chết trượng phu?"

Cơ Oánh hơi phản ứng

nói: "Đúng, lúc ấy muội nhìn còn buồn nôn cơm tối ăn

không

vào..."

"Đó,

một

người có lòng tốt như vậy, đối xử với nô ɭệ như người thường làm sao có thể là kẻ hạ độc trượng phu?"

Sau cuộc trò chuyện Cơ Oánh an tĩnh lại. Nàng vô tình nghe được lời đồn đại ở nước Tần bối rối

khôngphân biệt



trong lòng ngập tràn sợ hãi, lúc này

nói

ra những tin đồn ảnh hưởng tới Quy Khương, lại nghe Tân Nô

nói

vậy, trong lòng thầm áy náy...

Hoàn toàn chính xác, bốn nữ đệ tử trong Cốc, Tân Nô lạnh lùng có chút bí

ẩn, Trương Hoa tính tình lỗ mãng... Chỉ có Quy Khương hiểu chuyện chững chạc, chiếu cố nàng khắp nơi. Hai trượng phu của nàng bị chết chắc có nỗi khổ riêng...

Tự dưng lại thất thố trước mặt Tân Nô, Cơ Oánh chỉ có thể ngượng ngùng

nói: "thật

sự

nếu hạ độc trượng phu cũng

không

có gì đáng sợ! Muội ngược lại hi vọng mình có bản lĩnh như Quy Khương, đến lúc đó thoát khỏi Tần vương già nua, đổi

một

người trẻ tuổi

anh

tuấn đấy..."

Tân Nô

không

nói

gì thêm, chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Mấy ngày nay bởi vì lòng bàn chân bị phỏng, đêm đau nhức

không

ngủ được, thời tiết nóng dần, nếu

không

chăm sóc cẩn thận, vết thương

sẽ

mưng mủ...

Trong lòng nghĩ ngợi đột nhiên phía trước truyền đến

âm

thanh cãi vã.

Vén rèm xe xem xét,

thì

ra có dân tị nạn ở nước Tề ngăn đường.

Nước Tề mất mùa, chuyện này cứ vài năm lại xảy ra. Nhiều năm trước sĩ tử nước Tề thanh cao mạnh mẽ hùng hồn

nói

thà chết cũng

không

ăn "Đồ bố thí" nhất thời được đám nho sinh tán dương rộng rãi.

Đây cũng là

một

trong những lễ nghĩa ở nước Tề, sau đó nạn dân bị đói ở nước Tề vì nâng cao khí tiết thanh cao, ôm chặt cái bụng đó ngã

trên

đường chờ chết. Mới có việc nạn dân lưu động thậm chí phát sinh cảnh gϊếŧ người đoạt đồ.

Tử Hổ

đi

trước xe ngựa chau mày, thế đạo

không

yên ổn,

hắn

đã

sai thị vệ

đi

trước

một

canh giờ dò đường. Tìm hiểu qua con đường này

không

có lưu dân

đi

lại, lúc này mới cho xe ngựa xuất hành.

Nhưng mà

không

ngờ tới đoàn người

đi

chưa tới

một

canh giờ, nạn dân lại như từ trong lòng đất tuồn ra ngăn trở cả con đường.

Lưu dân có người già phụ nữ trẻ con mặc áo rách nát, mấy gã nam tử tráng kiện dẫn đầu, cản xe ngựa, giọng điệu ác liệt: "Để xe ngựa lại, tha tánh mạng cho các ngươi!"

Tử Hổ hừ lạnh

một

tiếng, đánh giá tình hình.

Những... nạn dân này

không

cần tiền mà đòi ngựa cũng là có nguyên do đấy. Dù sao đối với

một

đám bụng đói kêu vang nhiều tiền hơn nữa cũng

không

thực tế bằng thịt ngựa.

Nếu theo lẽ thường, nhìn đoàn người Tử Hổ thùng xe rộng rãi, ngựa tốt khỏe, chung quanh còn có thị vệ cầm kiếm bảo vệ, dân đói bình thường chắc chắn chùn bước, trong lòng cũng thầm hiểu đây

khôngphải là nhân vật bình thường,

sẽ

tự động né tránh.

Nhưng đám dân đói này lại

không

sợ hãi chặn đoàn xe của họ, hơn nữa đầu lĩnh kia mặc dù quần áo tả tơi gương mặt đen bẩn, nhưng dáng người cường tráng, giọng

nói

to khỏe tiết lộ

hắn

không

phải là lưu dân bí quá hóa liều.

Chú ý tới điểm này, Tử Hổ

không

nói

một

lời rút trường kiếm bên hông. Tử Hổ vừa động thủ, đám người hầu sau lưng

không

cần mệnh lệnh, đồng loạt rút bội kiếm của mình ra.

Những... dũng sĩ này đều là dũng sĩ lịch lãm sa trưởng từ các nước được lựa chọn tỉ mỉ mới được nhập Quỷ Cốc. Đãi ngộ hàng ngày của bọn họ còn vượt xa đám công khanh bình thường.

Đây chính là nhiệt huyết "Sĩ vi tri kỉ giả tử" (*) cho dù chết trận chảy khô tới giọt máu cuối cùng, bọn họ cũng

không

nhượng bộ nửa bước! Trong lúc nhất thời sát khí tràn ngập

trên

con đường vắng vẻ.

(*): Kẻ sĩ sẵn sàng chết vì tri kỉ

"trên

xe có người bệnh

đi

lại

không

tốt, tuấn mã tuyệt đối

không

thể nhường, nhưng sau xe ngựa có mấy túi ngô, nếu chư vị hảo tâm nhường đường, mỗ nguyện dâng túi ngô giải quyết nhu cầu khẩn cấp cho chư vị."

Lời vừa

nói

ra,

một

vài người già yếu sau lưng tráng hán lập tức lộ vẻ vui mừng, dốc sức liều mạng nuốt nước miếng.

Thế nhưng mấy gã đầu lĩnh lại cười lạnh: "Mấy túi ngô mà thôi, làm sao đủ? Ngoan ngoãn để ngựa lại, miễn cho đánh nhau, quấy nhiễu người bệnh trong xe ngựa."

Tử Hổ im lặng

không

nói, trong lòng thầm cân nhắc tình thế. Đám người này lai giả bất thiện, tuy chỉ cần ngựa nhưng nếu

không

có ngựa chân Tân Nô bị phỏng

không

tiện

đi

lại, chỉ dựa vào việc đẩy xe

sẽgiảm tốc độ

đi

đường, đợi qua thành trì kế tiếp mua ngựa,

thật

sự

quá khó, cũng

không

biết

trên

đường còn phát sinh vấn đề gì khong. Chi bằng nhất cổ tác khí xua đám lưu dân này, sai xa phu tăng tốc độ, để xe ngựa

đi

trước, thoát khỏi hiểm cảnh.

Nghĩ vậy, ánh mắt Tử Hổ khẽ nheo lại, đột nhiên vung bảo kiếm đánh về phía tên đầu lĩnh.

Người nọ cũng đề phòng Tử Hổ ra chiêu, nhưng

hắn

tự hào võ công mình

không

kém, lại là lực sĩ, cũng

không

để ý tới người đàn ông

không

có danh tiếng này vào mắt. Vì vậy dùng kiếm đồng trong tay đón đỡ.

Chỉ nghe "Rắc"

một

tiếng, bội kiếm của Tử Hổ chém xuống, chém gãy kiếm đồng của gã đại hán thành hai đoạn!

Những...nan dân kia biết đây là bảo khí uy lực, hoảng sợ xôn xao. Mà gã cầm đầm cũng sững sờ, nhìn chằm chằm kiếm gãy trong tay.

Cao thủ so chiêu, làm gì có thời gian để sơ xuất? Kiếm thứ hai của Tử Hổ vung tới, máu đỏ phun ra kèm theo cái đầu của gã đại hán mắt vẫn mở trừng trừng rơi

trên

đất.

Cảnh tượng khiến người sợ hãi như vậy, dọa đám dân đói hoảng loạn nhanh chóng giải tán.

một

vài người thân phận

không



trà trộn trong đám lưu dân bị lộ lập tức rút kiếm lao về phía xe ngựa.

Hiệp sĩ nơi hương dã và dũng sĩ chém gϊếŧ

trên

sa trường là hoàn toàn khác nhau đấy. Song phương giao đấu, Tử Hổ lập tức phát

hiện

bọn người này đều là kẻ có thân thủ, nếu

không

gϊếŧ hơn trăm người,

sẽ

không

ra chiêu sắc bén hung ác như vậy.

Nội tâm thầm kêu thúc ngựa, mau chóng

đi

tới trạm dịch phía trước!"

Lúc này Cơ Oánh

đã

ôm chặt Tân Nô, ngửi mùi máu bên ngoài xe, nghe tiếng kêu gào

không

dứt, toàn thân run rẩy, lại cố trấn tĩnh,

không

nói

một

câu...

Tân Nô cũng lo lắng, nhưng trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ sao trùng hợp như vậy? Vương Hủ vừa mới mang theo

một

toán thị về

đi

trước, chỗ này lập tức gặp nguy hiểm?

Những... kẻ tới

không

phải cường đạo bình thường, bởi vì

sẽ

không

có người nào dám ở trước mặt Tử Hổ

không

tiếc mệnh mà cướp tiền. Nếu vì mấy miếng thịt ngựa, càng hoang đường

không

thể chịu nổi!

Như vậy những người này tới là vì cái gì?