Chương 39

Lời này

nói

ra rất chặt chẽ. Xương tuấn mã to, cơ bắp rắn chắc, sao lại so sánh với ngựa già chạy chậm, gọt thịt từ xương lưng

đi, lấy giá Tư Đồ đưa ra cũng là chiếm tiện nghi, còn dư thêm vài cân thịt ngựa, nấu được mấy nồi canh thịt băm đấy!

Ai cũng

không

thể

nói

vị Tân cơ này mua bán

không

phúc hậu.

Nhưng Cơ Phủ sao lại chịu nhận nhân tình như vậy? Tức giận mắng to: "Khá lắm tiện phụ xảo trá! Nếu đáp ứng bán ngựa, nào có đạo lý gϊếŧ trước mặt? Hôm nay ta phải bắt ngươi, chặt bỏ đầu ngươi trị tội!"

nói

xong, liền muốn gọi người bắt Tân Nô. Thế nhưng Tân Nô lại cười lạnh

nói: "Từng có quốc quân muốn dùng thiên kim mua thiên lý mã, đau khổ nhiều năm

không

có được.

một

tùy tùng thân cận nguyện tìm thiên lý mã. Mất thời gian

thật

lâu rốt cuộc tìm dược, nhưng ngựa

đã

chết, tùy tùng dùng 500 lượng hoàng kim mua xương cốt thiên lí mã, báo cáo với quốc quân.

Quốc quân giận dữ

nói,

hắn

muốn tìm là thiên lý mã còn sống, sao lại dùng 500 lượng hoàng kim mua

một

con thiên lý mã

đã

chết?"

Tùy tùng trả lời, thiên lý mã

đã

chết còn mất 500 lượng hoàng kim, huống hồ là ngựa sống? Người trong thiên hạ nhất định cho rằng quốc quân có thành ý mua ngựa,

sẽ

có người mang thiên lý mã tới. Quả nhiên, chưa đầy

một

năm, thiên lý mã tới rất nhiều.

Câu chuyện dùng 500 hoàng kim mua xác ngựa

đã

thành giai thoại, hôm nay Ngụy Vương lại tạo thêm "giai thoại" mới tin tưởng

không

bao lâu sau, chuyện Ngụy Vương dùng "giá rẻ mua thịt"

sẽ

được lưu truyền rộng rãi, đến lúc đó hiền danh của Ngụy Vương được truyền bá, tất cả đều là công lao của ngài Tư Đồ đây!"

Nghe xong lời này, Cơ Phủ rùng mình

một

cái. Ngụy Vương rất để ý tới hiền danh, trong lòng cận thần đều biết. Nhưng chuyện hôm nay

đã

để hai sứ giả Tề Triệu nhìn thấy, nếu xử trị tội nữ tử xảo trá này, khó che lại miệng thiên hạ. Tiếng xấu lan xa, hao tổn uy danh Ngụy Vương, đến lúc đó Ngụy Vương truy cứu, chỉ sợ

hắn

khó tránh khỏi trách nhiệm!"

Sứ thần Triệu và Tề lúc này mới tỉnh người, cười ha ha

nói: "Vị mĩ nhân này

nói

không

sai có tình có lí.

không

nghĩ tới đại quốc Trung Nguyên rộng lớn, làm việc lại bủn xỉn như vậy? Ngụy Vương vì dời đô mà hết bạc sao?



ràng là giá tiền chỉ đủ mua ngựa già lại đòi thiên lý mã? Chính là tới mua thịt ngựa thôi!"

Lý Mục ở cạnh đứng ngồi

không

yên,

nhỏ

giọng: "Tư Đồ, xem dáng vẻ như vậy, nàng ta cũng

không

phải dễ đối phó. Nghe

nói

chủ nhân sau lưng "Phi Liêm" khá thần bí, chẳng những sở hữu toàn bộ mã ý của nước Ngụy, mà việc buôn bán ngựa ở các nước khác cũng nắm quyền,. Hôm nay nếu bắt người phong điếm... chỉ sợ sau này

không

có ai dám tới nước Ngụy buôn bán ngựa, đến lúc đó..."

Đến lúc đó nhất định Ngụy Vương

sẽ

mang tiếng xấu,

không

đón chào lương mã, cổ

hắn

cũng

sẽ

không

còn được yên ổn

trên

đầu, phú quý

khôngcòn...đúng là ngốc mới nghe lời tên họ Lý này. Cơ Phủ tức giận trừng mắt nhìn Lý Mục,

không

phải do chủ ý cùi bắp của thằng nhãi này,

hắn

cần gì vì những... hoàng kim kia mà làm việc ngu xuẩn bậc này?

Nhưng dù sao cũng lăn lộn nhiều năm, da mặt tu luyện đủ dày, mắt thấy

sự

việc sắp lật mặt,

hắn

vội cười to vẻ mặt thân thiện

nói: "Vị mĩ nhân này quả

thật

gan lớn, khó trách chống đỡ được việc buôn bán lớn như vậy. Ngụy Vương cầu hiền, đây là việc ai ai cũng biết, đối với ngựa tốt càng dụng tâm. Nếu Tân cơ

không

thỏa mãn với giá ta đưa ra, chỉ cần

nói

rõ, ta

sẽ

thêm giá, làm gì tức giận gϊếŧ ngựa, ảnh hưởng danh tốt của Ngụy Vương?"

Tân Nô cũng mỉm cười

nói: "Là thương nhân, cần phải tận tâm thỏa mãn nhu cầu khách, nếu Ngụy Vương muốn mua thịt ngựa,

thì

cứ nghiên cứu, ta

sẽ

thỏa mãn

yêu

cầu của Vương. Nhưng là thương nhân, luôn hi vọng khách tới mua đều được vui vẻ, hôm nay sứ quân hai nước Triệu Tề đường xa mà tới, cũng khao khát mua tuấn mã. Ta

không

thể bên nặng bên

nhẹ, nếu ba vị ra giá hợp lý, ta

sẽ

đem bảy con còn lại phân ra ba, theo như giá tiền mà bán nhiều ít, người trả giá cao nhất được ba con, còn lại được hai con, nếu có tâm mua tuấn mã, tất cả đều là quân tử lời

nói

đáng giá ngàn vàng, việc phát sinh tại đây chỉ dừng ở nội sảnh,

không

thể truyền ra bên ngoài, miễn cho hiền danh của các vị quý sứ bị bôi nhọ,

không

biết các vị định thế nào?

Quý sử ba nước hai mặt nhìn nhau, trong lòng

không

tình nguyện, lại chỉ có thể đồng ý. Thứ nhất hai người nước Ngụy

đang

nóng lòng mua, thứ hai, vốn hai nước Tề Triệu lỡ dịp mua ngựa tốt, nhưng giờ có thể mua hai con, coi như là có thu hoạch, còn hơn

đi

một

chuyến uổng công.

Tất nhiên là cảm kích vạn phần nhìn nữ tử

đang

ngồi ngay ngắn.

Vì vậy

một

đám vốn như gà chọi chực đánh nhau rốt cuộc tâm bình khí hòa ngồi xuống thương lượng. Cuối cùng Cơ Phủ đưa giá cao nhất, mua ba con tuấn mã, nhưng giá tiền

hắn

đưa ra thậm chí vượt xa số tiền Ngụy Vương đưa, nên phải rút hầu bao bổ khuyết, áp đảo hai nước Triệu Tề, coi như là bảo toàn mặt mũi Ngụy Vương. Nhưng trong lòng

thì

hậm hực oán thầm.

Mà hai nước Tề Triệu dựa vào giá

không

quá chênh lệch mua được hai con.

Cuối cùng số ngân lượng bán bảy con ngựa so với giá ban đầu định bán tám con tăng gấp đôi.

Nhưng vẻ mặt Tôn Úc

không

dấu được

sự

giận dữ,

đi

thẳng về nội đường.

Quả nhiên

một

lát sau trong nội đường, Tôn Úc quỳ rạp xuống đất khóc rống lên: "Ân sư, nữ nhân người mang đến tuy biết tính toán kinh doanh, nhưng lòng dạ quá độc ác,

không

chớp mắt gϊếŧ ngay

một

con tuấn mã thiên kim khó cầu, Úc

thật

sự

nghĩ mãi

không

rõ!"

Chuyện xảy ra trước đó, Vương Hủ

đã

sớm biết.

hắn

khẽ nhíu mày, nhìn Tân Nô

đang

quỳ

một

bên hỏi: "nói

xem, sao lại làm như vậy?"

Tân Nô hít

một

hơi

thật

sâu

nói: "Tân pháp của Ngụy Vương vẫn còn chỗ hở,

một

khi bị những kẻ... muốn ăn hối lộ làm trái pháp luật lợi dụng, đối với thương nhân chính là họa. Đến lúc đó chẳng những người buôn ngựa khó sống, mà các thương nhân khác cũng

không

có lợi nhuận nuôi sống gia đình. Tân Nô dù tiếc tuấn mã khó cầu, nhưng

không

làm vậy, sao có thể trừ bỏ cái hại của tân pháp, khiến Ngụy Vương tỉnh ra."

nói

đến đây nàng khẽ ngẩng đầu, dịu dàng nhưng thái độ kiên quyết: "Tuy rằng đa số người coi tuấn mã hơn... tính mạng con người, nhưng trong mắt Tân Nô, con người dù bất cứ lúc nào cũng quý giá hơn tuấn mã. Nếu có thể bảo toàn...cuộc sống của những thương nhân kia, đừng

nói

một

con ngựa, cho dù mười con cũng gϊếŧ!"

Buổi

nói

chuyện này, Tôn Úc nghe xong á khẩu

không

trả lời được.

hắn

đau lòng cho tuấn mã, nhưng

không

nghĩ xa được như Tân Nô. Hôm nay nghe xong, đúng là cảm thấy Tân Nô

nói

có đạo lý trong lòng thấy xấu hổ,

không

đợi ân sư

nói

chuyện, vội vàng thi lễ với Tân Nô: "Ở đây có hơn

một

trăm tiểu nhị dựa vào sinh ý buôn bán ngựa mà nuôi sống cả nhà già trẻ. Úc lại chỉ đau lòng tuấn mã

không

để ý sống chết của bọn họ, hôm nay

thật

sựxấu hổ, kính xinh Tân cơ trách phạt!"

Tân Nô khẽ tránh thản nhiên

nói: "Tôn tiên sinh đa lễ. Tân Nô chỉ là

một

nô tì phục thị cho gia chủ, dù thắng những cũng

không

thể xóa được tội tự chủ trương, cũng nên chịu phạt, mời gia chủ xử trí."

Tôn Úc nghe xong sững sờ, có chút ngoài ý muốn. Ở trong mắt

hắn



gái

này tuy chạy

không

nhanh, nhưng mưu kế khí độ có thể so với đại trượng phu, kì tài như vậy sao chỉ là

một

tư nô bên người ân sư?

Vương Hủ nghe hiểu ý trong lời

nói

của nàng, xem ra nàng còn chưa quên chuyện dùng nô ɭệ đổi lấy ngựa ở chợ... Đúng là nữ tử và tiểu nhân đều khó nuôi dưỡng!

Khóe miệng khẽ cong: "Ngày hôm qua buôn bán nước mơ bị giáo huấn nàng quên rồi? Thương nhân phụ thuộc vào quyền thế, hành động của nàng hôm nay

đã

đắc tội Tư Đồ của nước Ngụy, về sau sinh ý ở thành phố này chỉ sợ khó làm!"

Tân Nô sớm chuẩn bị

nói: "Thương nhân trục lợi, há có thể cố thủ

một

chỗ? Tuy đắc tội Ngụy, nhưng lại bán cho Triệu Tề

một

cái nhân tình, Phi Liêm lũng đoạn sinh ý lương mã tam quốc, chỉ cần nguồn cung cấp

không

ngừng, tin tưởng hai nước Triệu Tề

sẽ

tranh nhau mời Phi Liêm, gia chủ thường xuyên giảng cho đệ tử cái gọi là lợi dụng quyền lợi

một

cách thỏa

đang, chọn lựa khe hở cầu sinh tồn... Hơn nữa, Tân Nô tự biết có gia chủ làm chỗ dựa, đối mặt với Ngụy Vương sao phải e dè?... Hay Tân Nô nghĩ lầm rồi?"

Vương Hủ

không

nói

cách làm lần này đúng hay sai, chỉ phất phất tay, khiến Tôn Úc nghe

không

ngậm miệng lại được lui ra ngoài.

Sau đó

hắn

chậm rãi tới trước mặt Tân Nô, duỗi tay nâng cằm thon của nàng,

nhẹ

nhàng bỏ khăn che mặt, nhìn kĩ gương mặt nàng

nói: "Hôm qua dù chết cũng giữ chặt mấy văn tiền, dù bị nguy hiểm cùng

không

buông tay, hôm nay lại chơi lớn, nô nhi tiến bộ thần tốc như vậy, khiến ta

không

biết thưởng cho nàng thế nào..."

nói

ra câu cuối cùng,

hắn

thấp giọng

thì

thầm bên tai nàng: "Sách lược đúng đắn quyết định

không

sai, Tân Nô biết được cái gì có thể làm,

không

thể làm,

không

uổng ta cho nàng tự do rong ruổi

một

ngày..."

Ý tứ trong lời

nói

rất



ràng, Tân Nô nghe lập tức hiểu, nàng tận lực buông lỏng toàn thân, dịu dàng dựa vào ngực Vương Hủ, thấp giọng

nói: "Tân Nô vĩnh viễn là của người..."

Lời này có thể so được với thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, Vương Hủ nghe xong

không

thể kiềm chế,

một

tay ôm nàng

đi

vào phòng ngủ sau nội sảnh...