Chương 37

Đến cùng Tân Nô vẫn còn chút đơn thuần, sau khi nghe lời Vương Hủ

nói

muốn thử

một

lần, đầu óc nghĩ tới nơi này

không

có đồ dùng may vá phải làm sao thử?

Thế nhưng tiếp tới nhìn vẻ mặt tràn đầy tà khí của Vương Hủ, nhất thời kịp phản ứng, trừng mắt nhìn

hắn,

một

hồi lâu mới

nói: "Trong đêm gió mát, kính xin gia chủ về nghỉ ngơi, miễn cho cảm lạnh khiến nô tì phạm sai lầm."

Vương Hủ dùng tay điểm

nhẹ

môi

anh

đào: "Chính là ở chỗ này...thụ giáo, nếm hương thơm, tất cả đều là là mùi vị sơn dã!"

Có lẽ lúc trước Tân Nô chịu nhận lỗi có tác dụng, lúc này Vương Hủ

không

còn tức giận. Trong màn đêm

hắn

cởi bỏ những trang nghiêm đứng đắn ban ngày, trở thành kẻ ngang tàng vô lại.

Khi Tân Nô bị đuổi ra khỏi phòng

đã

tắm bằng nước ấm, bởi sợ gió đêm lạnh nên đổi y phục khá dày, cổ áo bị xốc lên mùi thơm da thịt ngọt ngào tỏa ra khiến say lòng người.

Gia chủ tu bổ phòng đến trưa, lúc này toàn thân tỏa nhiệt, tuyệt nhiên

không

sợ gió lạnh nơi đồng hoang.

hắn

vừa mυ"ŧ cổ nàng vừa cười khẽ: "Có nữ nhân tướng mạo xinh đẹp, gặp gỡ bất ngờ

trên

cỏ thơm...Quả nhiên Nô nhi chú ý công tử nhà giám sát nước Triệu, nhớ



y phục

hắn

phong nhã, đương nhiên cũng nhớ sâu ý cảnh "thảo phiên lãng dũng’ trong thơ tình, nếu ghét bỏ cỏ nơi này

không

đủ cao để thân mật, có muốn đổi nơi khác?

Tân Nô

không

muốn cãi nhau với

hắn, quả

thật

vừa rồi bị

hắn

dọa, nỗi khϊếp sợ trong rừng buổi chiều vẫn còn chưa tiêu tán, giờ

hắn

lại bày ra dáng vẻ vô lại trêu chọ nàng, trong đêm khuya gió lạnh cảm xúc chợt dâng, nước mắt

không

nhịn được lăn xuống.

Vương Hủ

đang

hôn nàng bỗng nhiên bờ môi cảm nhận được vị mặn ấm của nước mắt thoáng khựng lại.

Tân Nô

không

biết vì sao nằm trong l*иg ngừng

hắn

nàng lại tủi thân muốn rơi nước mắt, nhanh chóng lau

đi, cố nén nức nở

nói: "Gió cát thổi, nhất thời rơi lệ..."

Vương Hủ lặng im

một

hồi, ngừng hành động khinh bạc, lật người ôm nàng lên, giữ chặt trong l*иg ngực rộng lớn của mình, giống như trấn an nỗi sợ hãi ban ngày, dùng tay

nhẹ

nhàng vỗ sau lưng nàng...

Hai người nhất thời im lặng nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Mới rồi là hoảng hốt vì ở nơi hoang dã, mặc dù biết trời đêm đẹp nhưng

không

có lòng thưởng thức. Bây giờ tiếng sói tru

đã

ngừng, bên cạnh có người mặc dù

không

lương thiện, nhưng cảm giác ấm áp lại vô cùng quen thuộc, lúc trước Vương Hủ cũng từng nẳm

trên

thảm cỏ ngửa đầu ngắm bầu trời đêm tự xem huyền cơ, chỉ là quá lâu, dường như có chút

không

nhớ nổi...

Đáng tiếc đôi nam nữ lúc này nằm

trên

thảm cỏ nơi hoang dã

đã

sớm vượt qua tuổi ngây thơ, sao có thể chỉ đơn thuần thưởng thức cảnh đêm như vậy?

Đợi lúc cảm xúc Tân Nô ổn định,

hắn

đến cùng vẫn xoay người đặt nàng dưới thân. Chỉ là

đã

nói

kiểm nghiệm bàn tay thô kệch xe chỉ luồn kim

mộtmình

hắn

làm hết, giống như an ủi trẻ

nhỏ, dùng đủ những mật ngữ an ủi, khiến cho khung cảnh yên tĩnh nơi cánh đồng nhiều hơn

một

hồi thở gấp rêи ɾỉ...

Đến rạng sáng, sương sớm dần nặng, lúc này Vương Hủ mới dùng chăn bông bọc Tân Nô toàn thân vô lực về nội viện.

Lúc Tân Nô mơ mơ màng mảng tỉnh dậy, Vượng Hủ còn chưa tỉnh, ngắm nhìn bốn phía, đều là gạch mộc tường vây, nhưng được tu bổ cẩn thận, chứng tỏ phẩm vị gia chủ

không

tầm thường, thậm chí còn tỉ mỉ dán từng mảnh trúc phiến, bên trong phòng gia cụ đều là tre, ánh nắng sớm rọi vào, nhìn

thật

sự

trang nhã, đây là khung cảnh Tân Nô

không

quen thuộc.

Nhưng hôm qua khi nhìn trận bát quái ngày sân còn có bút tích Vương Hủ,

không

khó đoán ra đây là khu nhà cũ của Vương Hủ khi

nhỏ.

Căn bản Tân Nô

không

nghĩ tới Vương Hủ vậy mà cũng có quê quán. Hơn nữa trước kia nghĩ

hắn

xuất thân thấp kém, nhưng

một

hài tử gia đình nghèo hèn làm sao có thể thiết kế bát quái trận? Mà mẫu thân Vương Hủ am hiểu trồng lan nhất định cũng

không

phải tục nhân.

Nhưng Vương Hủ tuổi

nhỏ

đã

tiếp nhận giáo dưỡng, vì sao lúc trước

không

tìm nơi nương tựa làm đồ đệ của phụ thân, hết lần này tới lần khác

đi

làm nô bộc thấp hèn?

Lúc tế bái phần mộ phụ thân, Vương Hủ cũng

không

đi

cùng, chỉ dừng bước bên sườn núi, có Khải Nhi và Tử Hổ làm bạn với nàng tới bái kiến.

Sáng sớm Tân Nô

đã

chuẩn bị xong đầy đủ thư tịch cho phụ thân còn có sách mà vương nước Ngụy đồng ý biên soạn, xem như chết cũng vinh quang.

Đốt xong thư tịch, Tân Nô đứng dậy,

không

khỏi nhìn phần mộ bên cạnh kia, bia mộ mờ mờ

không

nhìn ra cái gì. Cũng

không

biết là người phương nào làm bạn với phụ thân nơi cửu tuyền? Có phải phụ thân nhớ mẫu thân ngày đêm

không

thể ngủ yên? Nếu như được, nàng cũng muốn dời phần mộ mẫu thân đến nơi này, ít nhất cũng khiến phu thê đoàn viên,

không

chia lìa.

Lúc từ

trên

núi xuống từ xa nàng nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Vương Hủ đứng lẻ loi



độc ở bờ sông. Mặt hướng về phía bờ sông cuồn cuộn nước, chẳng biết sao thấy có chút



đơn tiêu điều.

Cho tới lúc nàng tới gần, Vương Hủ mới chậm rãi quay người,

trên

mặt

không

chút vui vẻ, thản nhiên

nói: "đi

thôi."

Tân Nô theo

hắn

lên xe ngựa, suy nghĩ làm thế nào đề cập việc dời phần mộ mẫu thân tới đây.

Nàng nhìn Vương Hủ

đang

nhắm mắt dưỡng thần, nam nhân này gần đây khá dễ

nói

chuyện, nếu là mở miệng

nói... chuyện

nhỏ

này có thể đồng ý đấy.

Nhưng khi nàng lắp bắp

nói

ra thỉnh cầu của mình, Vương Hủ

đang

nhắm hai mắt sắc mặt trở nên khó chịu, cằm căng cứng, lông mi đen dày lay động, lúc

hắn

mở mắt ra, gương mặt

anh

tuấn tràn đầy vẻ châm chọc: "Lúc trước mẫu thân nàng bỏ trốn, hợp với Tân Tử. Sống, cũng

không

phải là chính thức gả vào Tân gia, nữ nhân

không

danh

không

phận có tư cách gì tiến vào mộ phần Tân gia? Nàng

đã

từng hỏi qua những tộc nhân khác có bằng lòng cho nữ nhân như vậy tiến vào làm dơ bẩn phong thủy?"

Lời này quả

thật

gay gắt vô cùng. Nhưng lúc trước

thật

sự

mẫu thân

không

được vào gia phả của tộc, đây cũng là nỗi canh cánh trong lòng người cho tới lúc mất. Nhưng đến cùng Vương Hủ đứng ở lập trường gì mà

nói

những lời đáng ghét phán xét mẫu thân nàng? Ngược lại giống như

hắn

là tộc trưởng cầm quyền ở Tân gia?

Tân Nô tức giận hai tay xiết chặt đứng dậy cao giọng

nói: "Phụ thân

yêu

thương mẫu thân, lúc trước tuy trưởng bối cản trở

không

được trưởng bối chứng kiến, nhưng phụ thân chỉ có mình mẫu thân, sao

không

thể ở cạnh làm bạn với phụ thân? Nương của ta khi còn sống có đắc tội gì với Vương Hủ ngươi, mà hai mẫu nữ chúng ta lại bị ngươi vô duyên vô cớ dùng lời lẽ chà đạp!"

Tân Nô phẫn nộ lên án lại khiến

không

khí trong xe ngựa tĩnh lặng. Vương Hủ

không

nói

thêm gì nữa, l*иg ngực phập phồng tiết lộ lúc này

hắn

đangáp chế lửa giận.

Nàng hít

một

hơi

thật

sâu, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn trong lòng mấy ngày nay: "Ngươi giống như

không

thích phụ mẫu ta, lại lớn lên ở chỗ này, là vì trước đó ngươi biết bọn họ sao?"

Vương Hủ lần nữa mở mắt, lạnh lùng nhìn nàng

một

cái, lúc lâu mới lên tiếng: "Ta nghèo hèn làm sao có thể biết phụ thân nàng danh tiếng hiển hách? Hôm qua nàng

không

qua kiểm nghiệm, giờ có tư cách

yêu

cầu ta sao?

một

hồi chúng ta vào trong thành, thuận tiện kiểm tra sản nghiệp Quỷ Cốc, mang sách hay rương, chăm chú học tập, miễn cho ra ngoài cốc du đãng

một

vòng, nửa chút tiền đồ cũng

không

học xong!"

Bị

hắn

vô duyên vô cớ khiển trách lần nữa, Tân Nô tức giận l*иg ngực có chút đau. Ngày trước, dù trong lòng phiền muộn ngồi

một

lúc cũng có thể tự mình tiên tán, nhưng mà hôm nay Vương Hủ sỉ nhục mẫu thân nàng, chuyện này khó có thể giải quyết, liền ngồi trong góc xe yên lặng hờn dỗi. Cho dù xe ngựa vào thành, ngoài xe ồn ào náo nhiệt cũng

không

thèm nhìn

một

cái.

Nhưng Vương Hủ rốt cuộc là tu tập công phu dưỡng khí của đạo gia,

một

lát sau tự vung màn xe, nhìn như bình thường kể về những việc mới lạ bên ngoài cho Tân Nô nghe.

Tân Nô mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, mí mắt cũng

không

thèm nhích

một

cái.

Như vậy

một

lát, Vương Hủ

không

nói

thêm gì nữa. Vốn

hắn

không

phải loại thích dỗ người khác, gia chủ Quỷ cốc, cho tới bây giờ đều là người khác tới nịnh nọt

hắn

đấy, cần gì phải tự hạ thân phận

đi

dỗ

một

tư nô

không

hiểu chuyện?

"đi

chợ phía Tây!" Đột nhiên

hắn

nói

với xa phu. Lúc xe ngựa tiến vào phiên chợ náo nhiệt, Vương Hủ nắm cổ tay nàng kéo tới cạnh cửa xe, chỉ

mộtđám nam nữ mặc y phục rách nát

nói: "Tùy tiện dùng nàng để đổi

một

người nào đó, cũng kính cẩn nghe lời hơn nàng gấp trăm lần."

Lần này Tân Nô ngược lại ngước mắt xem.

Đám nam nữ này đều bị dây thừng trói lại

một

chỗ, y phục

trên

người dơ bẩn rách rưới nhưng có thể nhìn ra chất liệu

không

tệ, thoáng nhìn giữa lông mày cũng



không

phải nông dân thô bỉ.

Hóa ra bọn họ

đi

qua phiên chợ buôn bán nô ɭệ. Ở đây tụ tập rất nhiều những người bán người mua.

Những... người nô bộc này, là tù binh bắt được

trên

chiến trường, còn có người bị hoạch tội. Cho dù từng xuất thân hiển hách, bị môn khách thông đồng phản bội hàm oan chiếm gia sản mà cách chức thành nô bộc cũng có khối người.

Trong đây cũng có chư hầu tặc tử, thậm chí những hành vi phạm tội xấu xa cũng rất nhiều.

Thỉnh thoảng có người mang tư nô trong phủ tới chợ phía Tây đổi lấy súc vật trâu ngựa mình thích.

Lấy vật đổi vật là chuyện

không

thiếu trong thành, cũng là con đường riêng.

Phần đông nô ɭệ, nhất là nữ tử dung mạo xinh đẹp rất được hoan nghênh, thỉnh thoảng có thể trông tấy ba đến năm người cẩm hoa y phục xúm lại bình phẩm từ đầu đến chân

một

thiếu nữ

đang

lạnh run rẩy, còn tùy tiện đưa tay sờ mó thân thể nàng ta, nếu hài lòng, thỏa thuận tiền xong,

sẽ

đưa nô bộc tới quan phủ, ghi lại danh tính nô ɭệ và hành vi phạm tổi, rồi người mua ấn con dấu viết danh tự là giao dịch xong.

một

màn trước mắt khiến Tân Nô run rẩy lợi hại hơn, nhưng lần này

không

phải tức giận mà sợ hãi.

không

ai có thể



ràng hơn nàng, lúc này nhìn những người y phục hoa lệ

trên

đường, nàng cảm nhận thiếu nữ kia giống như là vật tế thấp thỏm sợ hãi

không

yên.

Đó là

một

biến đổi lớn từ bàng hoàng hoảng hốt

không

nơi nương tựa rơi vào tận cùng tuyệt vọng.

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn Vương Hủ, gương mặt

hắn

như băng tuyết lãnh khốc vô tình. Phảng phất như ấm áp mấy ngày trước đây đều là giả dối, ở đây nơi phiên chợ buôn người này biến mất

không

còn tăm hơi.

Những phiền muộn ấm ức lúc trước tại nơi này tan thành mây khói.

Bờ môi nàng run rẩy, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu thấp giọng

nói: "Gia chủ, là nô nhi sai rồi, xin đừng bán ta

đi..."

Vương Hủ chậm rãi buông màn xuống,

âm

trầm nhìn nàng

một

lúc lâu, mới lạnh lùng

nói: "Khi nào

nói

muốn bán nàng? Tính tình nàng như vậy,

không

cho người khác sắc mặt,

đã

là tốt rồi."