Chương 32

Cơ Oánh sợ hãi trong lòng, lúc

đi

ra ngoài cùng nhóm nữ đệ tử, sắc mặt còn chưa khôi phục. Kì quái là vẻ mặt Trương Hoa cũng bối rối, bàn tay cầm cổ tay Tân Nô đầy mồ hôi.

Tân Nô hỏi: "Trương Hoa muội muội, làm sao vậy?"

Trương Hoa gấp gáp như muốn khóc, dậm chân

nói: "Sao...làm sao bây giờ? Muội nhận được thư mà phu tử vừa đọc kia..."

Lời này vừa dứt, Tân Nô và Cơ Oánh đều sững sờ. Tân Nô thoáng cái hiểu

rõ, nhi tử của giám sát nước Triệu quả

thật

là nhân tài! Tung lưới khắp nơi, lo gì

không

bắt được cá?

Lúc này Quy Khương ở bên cạnh khẽ cười

một

tiếng, tính tình của nàng ta trầm ổn

không

giống Trương Hoa để lộ ra ngoài, nhưng nụ cười này cũng chứa huyền cơ, giống như là cũng lãnh hội tài văn chương của nhi tử giám sát nước Triệu.

Cơ Oán lúc này cũng hồi hồn, cảm thấy việc nàng ta mặt mày đưa tình mập mờ với đám đệ tử trong cốc nhưng chưa đến mức lén hẹn hò, cũng

không

sợ lộ, so sánh với việc

đã

làm tới cùng của Tân Nô,

thìkhông

có gì phải sợ.

Lập tức hồi mười phần thần khí

nói

với Trương Hoa: "Cũng

không

phải ngươi

đi

câu dẫn đám nam đệ tử, lo lắng cái gì? Chẳng lẽ ngươi giống ý thơ, chui trong bụi cỏ sao?"

Trương Hoa bị Cơ Oánh cho

một

kích, tức giận: "Ngươi nghĩ ta là ngươi a, gặp thiếu niên lang nào cũng liếc mắt đưa tình!"

Quy Khương lúc này nhàn nhã

nói: "Được rồi, hôm nay phu tử

không

truy cứu, các ngươi cũng

khôngcần tự loạn trận tuyến, mấy ngày này cần cù chăm học mới là tốt. Trước kia Quỷ Cốc

không

có nữ đệ tử, tất nhiên cũng bớt phiền toái. Hôm nay chúng ta có tận bốn người, cho dù chúng ta giữ mình trong sạch, nhưng xảy ra chuyện gì

thì

cũng

không

thể

nói



được.

không

bằng về sau bốn người chúng ta cùng làm bạn, những việc ra ngoài thành giao tiếp, miễn được

thì

miễn, bởi như vậy cũng hỗn loạn."

Đợi lúc bốn nữ tử thống nhất, Tân Nô mới trở về viện của mình. Sập tối lúc dùng cơm, nàng

khônggiống như thường ngày phục thị trong nội viện, mà dùng rượu trộn với đậu chế thành thần dược.

Vừa qua giờ ăn cơm, khóe mắt khẽ động,

không

bao lâu sau, thân ảnh cao lớn xuất

hiện

ở lối vào.

Tân Nô mở to đôi mắt xinh đẹp, nghi ngời nhìn Vương Hủ, đứng dậy thi lễ

nói: "đã

sắp đêm, sao gia chủ qua đây?

không

phải là muốn giảng dạy, giải thích nghi hoặc cho Tân Nô?"

Vương Hủ vẫn chưa ăn uống gì, tính tình

không

được tốt,

không

giống với dáng vẻ lúc đối diện với cao đồ luôn tỏ vẻ sâu xa... nếu Vương Hủ

không

vui

sẽ

lộ ra chút ít, giống như tất cả tính xấu

không

cần che lấp trước mặt tư nô.

Thí dụ như

hiện

tại, Quỷ Cốc Tử phong độ gì gì đó

không

thèm cởi giày trực tiếp

đi

thẳng vào, chắp tay sau lưng đứng trước mặt Tân Nô, vẻ mặt

âm

trầm, mắt thấy sắp có trận gió táp mưa rào...

"Như thế nào? Là vất vả đối thơ với bạn học mà quên việc của mình?" Nam nhân khẽ híp mắt lạnh lùng hỏi.

Bình thường Vương Hủ

không

dễ dàng tức giận, nhưng nếu khiến

hắn

giận dữ kết cục quả

thật

là cực thê thảm.

Trong lòng Tân Nô biết vị phu tử này

không

có ý định tuân thủ quy củ mà

hắn

lập cho các đệ tử, ngược lại thu hồi lời mỉa mai chỉ có thể đứng dậy thấp giọng hỏi: "Gia chủ có thể ăn cơm?"

Nhưng ánh mắt Vương Hủ lại nhìn chằm chằm vào cổ tay Tân Nô, đôi mắt đen bắt đầu...híp lại.

Tân Nô cúi đầu xem xét, chỉ thấy

trên

cổ tay trắng muốt có lưu lại

một

vệt đỏ tươi... Thực ra là vết son bôi lên vòng chưa kịp lau lưu lại

trên

cổ tay.

Đột nhiên Vương Hủ duỗi tay nắm chặt cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng dậy, giơ cổ tay trắng nõn ra trước mặt mình, thoáng cái nhìn ra là vết son ở

trên

vòng dính vào, tay

hắn

khẽ nắm chặt, mặt

khôngbiểu tình trừng mắt nhìn Tân Nô, thấy nàng cau mày,

không

có cảm xúc khác, giống như

không

kiên nhẫn vì

hắn

nắm chặt tay nàng, liền thuận tiện cởi vòng ngọc của nàng ra.

"Đó là của ta, đưa ta!"

đã

có vết xe đổ lần trước, Tân Nô hết sức khẩn trương theo bản năng muốn cướp lại.

Thế nhưng vóc dáng Vương Hủ rất cao, hơi nâng tay, dù Tân Nô kiễng chân cũng

không

với tới.

Híp mắt nhìn, Vương Hủ giống như quên phải phạt Tân Nô buổi tối quên phục thị

hắn, vẻ u ám

trên

mặt tiêu tan

một

chút.

Giống như cười mà

không

cười nhìn chằm chằm vào Tân Nô: "Nếu để nó

trên

xà nhà, nàng còn muốn giống như con mèo mà nhảy lên sao?"

nói

xong lại tự mình đeo vòng tay cho nàng, lúc mở miệng lại trở về dáng vẻ Quỷ Cốc Tử phong độ

nhẹnhàng: "Nàng chọn thương đạo,

không

nên chỉ học trong sách vở, mấy tháng nữa, khoảng tháng sáu, ta

sẽ

mang nàng xuất cốc du ngoạn

một

phen, nàng nghĩ xem muốn

đi

nơi nào?"

Tuy Tân Nô sớm quen tính lạnh nóng thất thường của Vương Hủ, nhưng bây giờ

hắn

lại dịu dàng cho nàng niềm vui khiến nàng

không

chịu đựng nổi.

Nhưng cơ hội xuất cốc trước nay khó có được, nàng nghĩ nghĩ

nhỏ

giọng

nói: "Ta muốn về quê... Tự mình đốt sách của phụ thân cho người..."

Trước mặt Ngụy Vương

đã

nói

về việc in sách của phụ thân, chắc chắn thư cục

đã

bắt đầu điêu khắc sáng tác của Tân Tử rồi. Nàng vẫn luôn muốn báo cho phụ thân ở dưới cửu tuyền biết việt vui như vậy...

Nhưng ngày mùng sáu tháng sáu là tiết



cô, khoảng thời gian như vậy mà

đi

vấn an phụ thân

đã

mất đối với Tân Nô có chút châm chọc.

Lễ này rất có lai lịch, rất được chú ý. Nghe

nói

năm đó Hồ Yển tự cao tự đại tức chết thân gia Triệu

đãsuy yếu. Có

một

năm nước Tấn gặp nạn, Hồ Yển ra khỏi kinh thành phát lương thực, con rể muốn thừa dịp sinh thần Hồ Yển báo thù cho phụ thân, Hồ Yển. Sau khi nữ nhi của Hồ Yển biết cân nhắc trước sau, cảm thấy trượng phu còn có thể kiếm, phụ thân chỉ có

một! Vì vậy phản bội trượng phu,

đi

suốt đêm về nhà mẹ đẻ báo tin, để phụ thân chuẩn bị.

Hồ Yển

đi

về thành biết

âm

mưu của con rể, cũng biết



chuyện xấu mình làm, hối hận

không

thôi.

hắnkhông

trách con rể mà còn xin lỗi con rể, coi như là cả nhà viên mãn. Sau đó hàng năm ngày sáu tháng sáu

âm

lịch, Hồ Yển thường gọi con rể và nữ nhi về nhà coi như thêm gắn bó tình thân.

Cho đến hôm nay, dần dần ngày đó thành ngày nữ tử xuất giá về nhà mẹ đẻ.

Đáng tiếc nàng

không

phải nữ tử xuất giá, cũng

không

giống nữ nhi của



yển, kịp thời thông báo nguy hiểm cho phụ thân tránh được kiếp hạn đổi chủ của Quỷ Cốc. Nên sao nàng có thể vào tiết





tới trước phần mộ phụ thân?

Lúc Uyển



gặp nàng, cũng giống như bây giờ nghieemt úc thận trọng, dáng vẻ ngập tràn căm hận, nhưng ngược lại lúc

nói

chuyện thường kể về quãng thời vất vả của Vương Hủ lúc

nhỏ

khi

không

có phụ mẫu ở bên, mỗi lần nghe xong, Tân Nô đồng tình

không

thôi, chỉ cảm thấy ca ca đẹp mắt

thật

đáng thương, dĩ nhiên là vô cùng đau khổ đấy.

Cho nên lúc ban đầu nàng phát

hiện

Vương Hủ

âm

thầm thông đồng với đám đệ tử trong cốc, cũng

không

bẩm báo với phụ thân, ngược lại sợ phụ thân phát giác Vương Hủ cả gan làm loạn, mà đuổi

hắnkhỏi cốc, chỉ gọi Vương Hủ khiển trách

hắn

một

trẩn, bảo

hắn

phải giữ bổn phận...

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy vẻ mặt Vương Hủ cỡ nào châm chọc, nhất định là cảm khái sao nữ nhi của Tân Tử lại ngu dại đến thế?

Đây cũng là điều khiến Tân Nô mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, hối hận

không

thôi.

Vương Hủ nhìn nàng thất thần,

một

tay đưa ra kéo nàng vào trong ngực: "Được, vậy

đi

tảo mộ tế bái Tân Tử... Tuy nàng cùng học tập với đám đệ tử, nhưng

không

cần thể buông thả, đời này của nàng

không

thể rời khỏi ta,

đã

như vậy

thì

nên ngoan ngoãn,

không

cần làm điều vô ích, mất công suy tính mà thôi, nàng muốn, ta

sẽ

cho nàng..."

Lời Vương Hủ

nói... nàng nghe có chút hiểu, có chút

không.

hắn

giống như

đang

thăm dò nàng, hoặc trấn an, nhưng nàng biết

rõ, tất cả đều liên quan tới vòng tay...

Đêm hôm đó, hiếm khi Vương Hủ cùng giường với Tân Nô mà

không

cầu hoan.

Tân Nô

đã

quen việc bị

hắn

kiềm hãm dưới thân thể, chìm vào bể du͙© vọиɠ. Nhưng mà ôm nhau ngủ bình thường, tư thế này quả

thật

khiến người

không

biết làm thế nào.

Toàn thân nam nhân tỏa ra hơi ấm lan sang lưng nàng, ngón tay

nhẹ

nhàng miết lỗ tai nàng, chậm rãi

nói

chuyện, mỗi khi tới tiết



cô, đô thành phồn hoa náo nhiệt ra sao, tính toán đưa nàng tới đâu dạo...

Tân Nô

không

nói

gì, nằm nghe nam tử bình thường

không

nói

nhiều lắm kể lể dài dòng... Trong thoáng chốc như trở lại....

Chẳng biết tại sao, gần đây Vương Hủ thường làm ra những động tác giống như hai người còn niên thiếu, ví dụ như

nói

chuyện phiếm.

Có khoảng thời gian, lúc Vương Hủ còn thiếu niên luôn đối xử với nàng dịu dàng, thường xuyên dẵn nàng tới đỉnh cao nhất của núi Vân Mộng. Nàng

không

leo nổi,

hắn

sẽ

ngồi xuống để nàng nằm sấp lên bờ lưng rắn chắc của

hắn, cõng nàng lêи đỉиɦ núi.

Nhìn mây cao xa xa, giống như đàn cò trắng, khiến nàng mong muốn với tới, đoán chừng thế giới bên ngoài rộng lớn thế nào.

Mỗi lần nghe

hắn

giảng thuật tới đoạn đặc sắc, hai mắt nàng tỏa sáng nhào lên lưng

hắn, dán sát vào lỗ tai

hắn

nhỏ

giọng

thì

thầm: "Về sau Nô nhi cũng muốn làm bạn với Hủ ca ca,

đi

khắp núi sông, xem mọi chuyện

trên

thế gian!"

Khi đó Vương Hủ trả lời thế nào?

Tân Nô

không

nhớ ra, chỉ là l*иg ngực ấm nóng, lời

nói

nhẹ

nhàng

thì

thầm bên tai khiến nàng thoải mái chìm vào giấc ngủ...

không

biết trong mơ hay

hiện

tại, giọng

nói

trầm thấp kiên định



ràng vang vọng bên tai nàng: Được, ta

sẽ

làm bạn với nàng

đi

tới chân trời góc biển...