Chương 4

"Có thể cho tôi mượn 5-600 triệu được không?" Thẩm Vi hỏi những người đang có mặt trong phòng.

"Thưa cô Thẩm, chúng tôi không thể làm điều đó. Thay vào đó, cô hãy ký vào hợp đồng này. Khi đó số tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô. Nếu cô muốn coi đó là khoản vay, cô có thể trả lại cho J tiên sinh sau khi gặp mặt ông ấy."

Đây cũng là một giải pháp hợp lý, Thẩm Vi đành đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ ký!"

“Thưa cô Thẩm, về tập đoàn đầu tư, có hai loại cổ phiếu: cổ phiếu A và cổ phiếu B. Cổ phiếu A thuộc sở hữu của J tiên sinh, ông ấy sẽ kiểm soát hoạt động đầu tư, còn cô chỉ được hưởng lợi nhuận. Tôi tin rằng cô sẽ không có ý kiến gì về điều này, đúng không?”

“Tất nhiên rồi.” Thẩm Vi đáp. Trên thực tế, số tiền này vẫn là của người ta, cô chỉ mượn mà thôi. Họ muốn sắp xếp như thế nào thì cô không có ý kiến gì.

Thẩm Vi ký tên vào từng trang tài liệu, với kiến thức kiến thức của mình, cô không nhận ra bất kỳ điều gì bất thường.

Ký xong hợp đồng, Bành Gia Long nói: “Thưa cô Thẩm, việc chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản của Tinh Nặc sẽ hơi phức tạp. Chúng tôi đã thiết kế một kế hoạch đầu tư cho Tinh Nặc, mời cô xem qua.”

Thẩm Vi nhìn vào kế hoạch, đó là hợp đồng rót vốn 1 tỷ cho Tinh Nặc, với các bước đi cụ thể, bước đầu tiên là 500 triệu.

“Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, chúng tôi cho rằng 500 triệu là khoản đầu tư ban đầu phù hợp.” Bành Gia Long nói: “Ngoài ra, cô Thẩm có thể giải thích với bên ngoài như này, nói rằng cô quen biết một vị đại gia Trung Đông trong thời gian du học, trước đây hai người không liên lạc, nhưng gần đây anh ta đã liên hệ với cô và nghe nói công ty của cô đang gặp khó khăn nên quyết định đầu tư cho cô…”

Họ đã suy nghĩ chu đáo và chuẩn bị sẵn lý do cho cô luôn rồi.

Ngồi trên chiếc ghế dài trên con đường sầm uất ở trung tâm thành phố, Thẩm Vi ngước nhìn bầu trời. Mọi chuyện diễn ra quá kỳ diệu, đến mức cô sắp phát nổ. Cô véo véo mặt mình, đau!

Cúi đầu nhìn điện thoại, trong đầu cô bỗng nảy ra một câu chuyện: “Người thân thất lạc sau khi tôi phá sản bỗng tìm được tôi. Hóa ra tôi là cháu gái của một tỷ phú ngàn tỷ.” mở ra chương 1, nhân vật chính được tặng 1 nghìn tỷ USD.

Đột nhiên Thẩm Vi nhận ra rằng mình suy nghĩ thật quá hạn hẹp.

Bỗng nhiên điện thoại của Tần Phỉ gọi đến, Thẩm Vi nghe máy: “Có chuyện gì?”

“Vi Vi, em vẫn chưa trả lời anh, rốt cuộc em có đến hay không?”

“Đến!”

“Được rồi, đợi anh đến nhà đón em.”



Thẩm Vi lái xe đến bệnh viện thăm ba của mình. Cô muốn thông báo cho ông rằng nguy cơ tài chính đã được giải quyết để ông có thể yên tâm dưỡng bệnh.

Từ bệnh viện trở về nhà, Thẩm Vi rửa mặt một chút cho tỉnh táo rồi trang điểm lại. Tiếng động cơ xe gầm rú vang vọng, Tần Phỉ bước ra khỏi chiếc Porsche 911 đắt tiền đang đậu trong sân.

Tần Phỉ cao gầy, môi mỏng hơi nhếch, sắc mặt tái nhợt, toát lên vẻ đẹp yếu ớt. Gầy gò và trắng bệch luôn là đặc điểm nổi bật của anh ta. Trước đây, Thẩm Vi không để ý đến điều này, nhưng sau khi nhớ tới nội dung cuốn sách cô mơ tối qua, cô bắt đầu nghi ngờ rằng sức khỏe của Tần Phỉ thật sự có vấn đề.

Thẩm Vi từ trên lầu bước xuống. Tần Phỉ ngước nhìn cô với ánh mắt đầy sự hài lòng.

Trang phục của Thẩm Vi không mang logo thương hiệu nổi tiếng nào, nhưng trong tay cô cầm một chiếc túi chứa những chiếc thẻ có đầy tiền. Số tiền này đủ để cô vung tay mua sắm xa xỉ, hoàn toàn phù hợp để làm nền cho Diệp Hiểu Âu.

Tần Phỉ đứng ở cửa thang máy, đưa tay muốn dắt Thẩm Vi, nhưng cô né tránh tự mình mở cửa xe. Thẩm Vi ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.

Chiếc xe khởi động, lao vào dòng xe cộ đông đúc.

"Vi Vi, anh rất vui vì em đã bình tĩnh lại." Tần Phỉ nói.

Thẩm Vi không hiểu tại sao anh ta lại cho rằng cô không bình tĩnh.

"Hôm nay chúng ta đi dạo trung tâm thương mại với Hiểu Âu, tôi đóng vai tiểu thư nhà giàu đã lụn bại, chỉ có thể đứng đó xem đại gia mua sắm thôi sao?"

"Nếu em đang thiếu tiền thì có thể nói với anh. Anh có thể chuyển cho em mười vạn. Nhưng em hãy nhớ rằng đừng tiêu xài phung phí. Hiểu Âu mới là vai chính, chương trình này rất quan trọng cho sự nghiệp sau này của cô ấy."

Nghe thấy số tiền mười vạn, Thẩm Vi thầm kinh ngạc. Con số này trùng khớp với nội dung trong sách. Trong sách, Thẩm Vi nghèo túng lần đầu tiên tham gia chương trình truyền hình, Tần Phỉ cũng cho cô mười vạn. Ban đầu, cô rất vui mừng, nhưng sau đó lại nghe nói Tần Phỉ cho Diệp Hiểu Âu một trăm vạn nên liền trở nên ghen tuông vô cớ, dẫn đến một cuộc náo loạn sau đó.

Tuy nhiên, tình tiết trong sách hoàn toàn phi lý. Cô và Tần Phỉ vốn không có tình cảm. Cô đang du học ở Mỹ, Tần Phỉ thường xuyên bay từ Úc sang Mỹ để theo đuổi cô. Cô đã nhiều lần từ chối anh ta, nhưng anh ta vẫn kiên trì. Cuối cùng, cô miễn cưỡng đồng ý đính hôn vì lời khuyên của cha mẹ cô và vì cha mẹ Tần Phỉ không ngừng thúc giục. Nhưng vì bọn họ còn nhỏ nên sau khi cô về nước hai người họ sẽ đính hôn trước.