Chương 22

Hà Dương dường như vẫn muốn quấn lấy Thẩm Vi, mặc kệ Tôn Lê đang đứng bên cạnh: "Tôi không đi, Thẩm Vi trẻ con mới phải chọn, người lớn là phải lấy hết! Cô có muốn suy nghĩ lại một chút không? Tôi không ngại nếu cô trái ôm phải ấp đâu."

Hà Dương càng nói, gương mặt của Tôn Lê ngày càng đen, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Vi như muốn đυ.c một lỗ trên người cô.

[Ha ha ha, cười chếc cục cưng rồi, Thẩm Vi vốn ngứa mắt anh đó, anh không hiểu sao Hà Thiếu?]

[Người ta không phải đã nói muốn đi với Tần Khiêm sao? Sao lại bị Tôn Lê ghim rồi? Nhìn cái ánh mắt đó của cô ta kìa, chậc chậc.]

[Bị người ta đoạt lấy hào quang nên bực mình là đúng rồi!]

[Tỉnh táo đi bà già, trước đó cô ta chỉ là tùy tùng của Diệp Hiểu Âu, hào quang cái quỷ gì? Hào quang của người hầu bé nhỏ hả? Đọc ngôn tình quá 180 phút ha gì?]

Diệp Hiểu Âu tỏ ra hào phóng và tự nhiên, nói: "Lê Tử, đừng cáu kỉnh mà, cậu đi xe cùng chúng tớ nhé, được không?"

Tôn Lê bị Diệp Hiểu Âu ôm an ủi. Vừa rồi cô đã đi xem bình luận trên Weibo, người trên mạng không ngừng châm biếm chửi rủa cô khiến cô cảm thấy rất ấm ức.

Mặt khác, trong lòng Thẩm Vi đang âm ỉ một kế hoạch, cô thúc giục Diệp Hiểu Âu hỏi Tần Phỉ xem có thể đầu tư vào công ty của mình hay không. Diệp Hiểu Âu đoán già đoán non rồi gật đầu: "Lê Tử, chúng ta đi chung xe nhé."

Tần Phỉ lúc này tỏ ra vô cùng khiêm tốn và lịch thiệp, cười nói: "Tôn Lê thực sự rất ngại, xe của tôi chỉ có hai chỗ ngồi, hay là cô đi chung xe với Hoàng Thành?"

"Ai da, nhìn tớ này, thật ngốc nghếch, Tử Huyên, cậu chiếu cố tốt Lê Tử đi!"

Diệp Hiểu Âu không đợi vợ chồng Hoàng Thành đồng ý đã thay họ quyết định.

Hồ Tử Huyên rất nhiệt tình: "Được thôi! Lê Tử đi chung xe với chúng tôi nhé."

Tôn Lê cuối cùng cũng ấm ức lên xe của Hồ Tử Huyên. Vừa lên xe, vì không thể mắng Diệp Hiểu Âu trước mặt Hồ Tử Huyên, cô liền bắt đầu mắng Thẩm Vi: "Các người nói xem, tôi nói có sai không? Cái cô Thẩm Vi này cố tình làm ra vẻ, giả vờ không muốn đi..."

Hồ Tử Huyên vô tình phụ họa: "Có thể là..."

Hoàng Thành ngắt lời: "Tôn Lê, Thẩm Vi chỉ nói sự thật thôi, từ thái độ của Tần Hoạch đối với Thẩm Đức Minh lần này, có thể thấy hắn là một kẻ chỉ biết ăn nói suông. Nếu Tần Hoạch chịu bỏ ra một nửa số tiền mà Thẩm Đức Minh đã giúp ông ta lúc trước để cứu Tinh Nặc, thì công ty của ông Thẩm có khả năng rất cao sẽ được cứu sống. Năm đó hai tỷ là toàn bộ tài sản của Thẩm Đức Minh, mà bây giờ một tỷ đối với Tần Hoạch có là bao? Huống chi chỉ là một khoản tài chính quá hạn một trăm triệu?"

Tôn Lê im lặng không nói gì.

Xe chạy ra khỏi ga ra ngầm. Chiếc đầu tiên là Porsche 911 của Tần Phỉ, chiếc thứ hai là Maserati của vợ chồng Hồ Tử Huyên, Tần Khiêm lái xe theo sau mọi người, cuối cùng là Hà Dương lái chiếc Ferrari 812 "cua gái" trị giá năm triệu của mình. Chiếc xe bình dân của Tần Khiêm trở nên lạc lõng giữa những chiếc xe sang trọng khác.

Hơn hai trăm nghìn một chiếc xe, căn bản không thể lọt vào mắt các công tử nhà giàu, Thẩm Vi lại biết rõ ý đồ của hắn.

Mẹ kế của Tần Phỉ, Chu Vân, có mạch suy nghĩ kỳ quặc. Nếu như bà ta thực sự trọng nghĩa khí, bênh vực kẻ yếu cho người vợ chính thức, thì lẽ ra nên ghét bỏ Tần Hoạch, kẻ lăng loàn này mới phải. Nếu Tần Hoạch không tìm người thứ ba, thì Tần Khiêm sao có thể được sinh ra?

Có thể người phụ nữ này là một con mèo nhỏ hiền lành trước mặt Tần Hoạch, nhưng lại là một con hổ dữ ăn thịt người trước mặt Tần Khiêm.

Ngay cả Giang Tố Mỹ, người vợ đầu tiên của Tần Hoạch, cũng không ghét Tần Khiêm đến vậy. Người phụ nữ này lại hận Tần Khiêm đến nghiến răng nghiến lợi, Tần Khiêm đã phải chịu bao nhiêu cay đắng dưới tay bà ta.

Ký ức khắc sâu nhất trong lòng Thẩm Vi là lúc Tần Khiêm vào năm 10 tuổi, khi đó là kỳ nghỉ hè, cô cùng cha mẹ lần đầu tiên đến nhà họ Tần làm khách.

Bên ngoài trời nắng chói chang, bên trong điều hòa lớn trong nhà mang đến một thế giới mát lạnh, Tần Phỉ đang chơi đàn piano, Chu Vân quấn quýt bên con gái đứng bên cạnh kéo đàn violon.

Ba người họ khen ngợi nhau, mẹ của Tần Khiêm tiện thể âm dương quái khí: "Con hãy nhìn Tiểu Phỉ và Vũ Dao xem nào, ngoan ngoãn như vậy. Mẹ bảo con tập đàn piano, tập múa, cứ như muốn lấy mạng thằng bé vậy, nó suốt ngày chỉ biết giương oai. Nói thật, nhìn kỹ Tiểu Phỉ và Vũ Dao có phải rất có tướng mạo của anh em ruột chứ không hề giống như đứa lạc loài kia không!"

Cô không chịu nổi việc có một người mẹ lại lấy người khác chèn ép, hạ thấp uy phong của một đứa con khác, nên đã lén lút chạy ra ngoài, đuổi theo một con mèo Ragdoll. Con mèo chạy đến khu vực sân sau, nhảy lên bàn đá cẩm thạch. Thẩm Vi lao tới, tay tì lên bàn, bị bỏng và lập tức buông ra, thổi phù phù vào tay.

Ngẩng đầu lên, cô thấy trước mặt mình là một cậu bé, mặt đỏ bừng vì phơi nắng, mắt lim dim, sắp ngã.

Thẩm Vi vội vàng lấy điện thoại ra, bấm 110.

Khi cảnh sát đến điều tra, trước mặt hai nhà, cô kéo tay cảnh sát nói: "Chú ơi, có người ngược đãi trẻ em."

Cậu bé khi nhìn thấy cảnh sát lập tức ngã gục xuống đất.