Video thứ hai là phỏng vấn Tần Hoạch, đây là phỏng vấn tài chính và kinh tế hai năm trước, bên trong tán thưởng ông là một người chồng tốt, người cha tốt.
Tần Hoạch một mặt xấu hổ biểu lộ: "Tôi thật không phải là một người chồng tốt, người cha tốt. Tôi đã phạm sai lầm, mang đến cho người vợ quá cố của tôi tổn thương vô tận, khiến bà ấy sớm rời đi, tôi cả đời đều không có cách nào chuộc tội. Tôi cũng phải cảm ơn người vợ hiện tại của tôi, Chu Vân, vì đã làm hết mọi thứ cho tôi, bà ấy xem Tần Phỉ như con ruột, để lương tâm của tôi có thể được an ủi một chút. Đối với Chu Vân, tôi cũng không phải là một người chồng tốt, thằng con trai cả của tôi - Tần Khiêm một mực rất phản nghịch, khiến bà ấy hao tâm tổn sức."
Video quay sang chỗ khác, nhắm vào Chu Vân: "Tôi đã phải lo lắng liên tục lúc mới gả cho ông ấy, biết ông ấy có hai đứa con, tôi đương nhiên sẽ khó tiếp nhận. Tôi lúc đó nghĩ quá mức đơn giản, không phải tất cả nỗ lực đều có thể đạt được hồi báo. Chúng tôi và Tần Khiêm luôn có những hiểu lầm không thể xóa nhòa, ông Tần cũng đã nghĩ hết biện pháp. Đứa bé này luôn từ chối sự sắp xếp của chúng tôi, khăng khăng muốn vào hai trường cấp ba có điểm cao, tham gia thi tốt nghiệp trung học quốc gia, cuối cùng đi đến một trường đại học vô danh ở Đông Bắc. Cậu bé vốn có thể có một tương lai rực rỡ, cuối cùng lại..."
Tần Hoạch ân cần, chậm rãi nói với Chu Vân: "Vợ à, vất vả cho em rồi. Em đã hy sinh rất nhiều cho anh. Tần Khiêm trở thành như vậy không phải là trách nhiệm của em. Tất cả đều là lỗi của anh."
Lại có bạn thân của Chu Vân thay Chu Vân nói: "Chu Vân thật sự rất khó khăn, đứa con trai này thi đỗ một trường đại học vô danh, cô ấy khuyên cậu ta đừng đi. Cậu ta tự mình thu dọn đồ đạc đi rồi, mấy năm nay đều không quan tâm đến cô ấy, cũng không hỏi han gì."
Một vị phu nhân nhà giàu khác nói: "Năm ngoái Chu Vân tham gia hoạt động từ thiện, kêu gọi mọi người quyên góp, từ thiện không chỉ là quyên tiền mà còn là muốn dùng tấm lòng chân thành. Cô ấy kêu gọi mọi người trong nhà ký tên hiến tặng sách, chỉ có Tần Khiêm không chịu ký. Mặc dù không nên áp đặt đạo đức, nhưng quan điểm sống của Tần Khiêm và gia đình anh ta thực sự không nhất quán!"
Rất nhiều người sau khi xem xong, lần lượt bày tỏ cảm xúc của mình.
[Tần Hoạch mặc dù tồi tệ, nhưng may mắn là biết quay đầu là bờ. Tần Khiêm này thật từ đâu ra, cũng chỉ là con của tiểu tam mà lại muốn tranh giành tài sản? Sao hắn không đi hỏi mẹ của hắn đi? Nếu như không có sự tồn tại của hắn, người vợ của của ông Tần cũng sẽ không chết!]
[Loại người này còn sống đều là lãng phí lương thực, còn nói mẹ kế không đối xử tốt với hắn, hắn xứng đáng sao?]
[Khuôn mặt này đẹp trai như vậy, sao trái tim lại hư hỏng như vậy?]
Trên màn hình đang chiếu cảnh Tần Phỉ và Tần Khiêm đi dạo trong vườn hoa và trò chuyện.
Tần Khiêm một tay cắm trong túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không coi Tần Phỉ ra gì. Do chênh lệch chiều cao và vóc dáng, Tần Phỉ trông khá nhỏ bé trước mặt hắn.
Tần Phỉ nghiêm túc nhưng bất đắc dĩ nói: "Tần Khiêm, thật lòng khuyên anh một câu, đừng chơi bời lêu lổng nữa. Hãy nghiêm túc làm việc một chút, đừng hoang phí cuộc đời tốt đẹp này."
"Cậu cho rằng tôi đang chơi bời lêu lổng?"
"Em không muốn cãi nhau với anh, hãy nghe lời em nói đi. Hiện tại Hiểu Âu cũng có chút danh tiếng, để cô ấy giúp đỡ anh, với gương mặt này của anh, anh cũng có thể kiếm sống trong giới giải trí. Chờ anh đạt được thành tích, em tin rằng bố sẽ tha thứ cho anh." Tần Phỉ vỗ vai Tần Khiêm: "Đừng để bố lo lắng, được không?"
Người xem nghe Tần Phỉ nói vậy, lại không đồng ý:
[Gì vậy đại ca? Giới giải trí không phải là nơi thu nhận rác rưởi, tụi tui mới không bị khùng.]
[Loại rác rưởi buồn nôn này cũng đến ăn tiền trong giới giải trí?]
[Tần công tử cũng quá tốt bụng rồi? Loại người này cũng dám giới thiệu?]
[Thực chất bên trong đã là thứ thấp hèn thì nâng thế nào cũng không nổi. Nếu nó vào giới giải trí, chờ cư dân mạng xiên nó như xiên bẩn đi.]
Trên màn hình, Tần Khiêm mỉa mai: "Không cần, tôi không muốn quay lại."
"Tần Khiêm, anh có thể nghe lời người khác một lần không?"
"Mọi người đều có cách sống riêng, cần gì phải cưỡng cầu."
Tần Phỉ với vẻ mặt tiếc nuối: "Sao anh có thể cố chấp như vậy?"
Tần Khiêm nhìn vào camera: "Nếu như cậu thực sự tốt với tôi, tại sao lại muốn phô bày những thứ này trước ống kính? Chẳng lẽ không thể nói chuyện trong âm thầm sao? Vào giới giải trí cũng nên là một người tốt chứ? Bỏ qua việc tôi không sai, hãy nói về Thẩm Vi, tại sao lại dùng từ ngữ "thiên kim nghèo túng" để miêu tả Thẩm Vi? Tần gia thiếu Thẩm gia ân cứu mạng, Diệp Hiểu Âu thiếu Thẩm gia ân huệ thay đổi vận mệnh. Hai người mang ơn to lớn với Thẩm gia, lại giẫm đạp lên Thẩm Vi, khiến cô ấy trở thành vật làm nền cho cậu và Diệp Hiểu Âu? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì? Xứng sao?"