Thẩm Vi cười yếu ớt nhìn Diệp Hiểu Âu: "Hiểu Âu, cô đang đứng ở vị trí nào mà nói vậy? Chỉ là một lời lỡ miệng?"
Diệp Hiểu Âu vội vàng nói thêm: "Đúng vậy, em không cần phải làm quá lên đâu. Mọi người cùng nhau đi mua sắm vui vẻ như vậy không tốt sao?"
Tôn Lê chen ngang, đứng bên cạnh Diệp Hiểu Âu nói: "Còn cô thì chẳng phải chỉ dựa vào mình có ân với Hiểu Âu mà ra vẻ sao? Tôi bảo cô “dung tục” cũng không có ý gì cả. Mỗi người sẽ có một cách lý giải khác nhau. Có gì đâu mà phải làm to chuyện lên? Chuyện này dừng ở đây là được rồi. Quay trở lại chủ đề chính, cô còn gì muốn mua nữa không? Nếu không còn, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Chúng ta có thể về rồi."
Thẩm Vi bị bắt kết thúc chủ đề, nhìn mọi người. Cô cúi đầu nhìn vào tin nhắn Wechat sáng của Bành tiên sinh, người cố vấn của cô: "Gia đình Tôn gia hiện đang gặp vấn đề là. . ."
Nhìn lướt qua một lượt, cô liền hiểu rõ trong lòng.
Diệp Hiểu Âu đi trước hỏi Tôn Lê và Hồ Tử Huyên, an ủi họ một chút rồi lại nói: "Vi Vi, chị không ngờ rằng em thực sự sẽ không vui. . .""
Thẩm Vi cau mày nhìn Diệp Hiểu Âu, Diệp Hiểu Âu còn chưa dứt lời đã im bặt.
Thẩm Vi nghiêng đầu nhìn Tôn Lê, cô ta vẫn đang chế giễu, trợn trắng mắt: "Tôn Lê, ba của tôi vì mở rộng kinh doanh quá nhanh, đầu tư quá nhiều, dẫn đến việc hiện tại Tinh Nặc gặp nguy cơ. Mà ba của cô hiện tại cũng đang không khác gì mấy, ngành nghề tuy khác biệt, nhưng bản chất thực ra không khác nhau lắm, đến một ngày nào đó tài chính theo không kịp tốc độ mở rộng thì sẽ xảy ra chuyện. Điều còn gay go hơn nữa là ba của cô lại còn ký hợp đồng cá cược. Cô đây là đang có ý đồ thông qua Diệp Hiểu Âu muốn cùng Tần gia nối lại tình xưa, tôi có thể hiểu. Trên thương trường, canh ba nghèo, canh năm giàu là ví dụ chỗ nào cũng có, không cần thiết vì nịnh nọt một người mà giẫm đạp lên người như vậy. Sống trên đời vẫn nên kết duyên hơn là kết thù cô hiểu chứ?"
"Cô nói bậy bạ gì đó, nhà của cô phá sản thì phá sản một mình đi! Cô lại ở đây nói lời quái gở như vậy với tôi! Đúng là cái đồ ác độc!"
Thẩm Vi vỗ vai Tôn Lê: "Lời vàng ngọc, tôi cũng không muốn nói nhiều, cô có muốn nghe hay không thì tùy cô.. Mặt khác, chú Tần là một người cực kỳ lý trí, cô có thể nhìn lại báo cáo tin tức tám năm trước, ba tôi cùng chú Tần đã từng là mối quan hệ sắt son đến mức nào? Nhưng bây giờ thì sao? Nhà tôi đang gặp một vấn đề lớn, Tần Phỉ vừa mới tạm thời đồng ý cho tôi mượn trăm triệu nhưng điều kiện là anh ta muốn trở thành người quyết định hướng đi của Tinh Nặc sau này. Theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, tôi đề nghị cô nên tìm cách khác. Muốn Liên Đạt đầu tư vào tiệm lẩu của nhà cô khả năng cũng không lớn."
[Lượng tin tức quá lớn, Tôn Hỏa Oa cũng đang tiềm ẩn nguy cơ?]
[Có ai mở một lớp bổ túc kiến thức không? Sự tình lúc trước là sao vậy??]
[Có! Các bé mau mau lại đây lấy vở ra ghi bài đi. Liên Đạt lúc đó muốn nhét một chân sang Châu Âu nên đã mua lại một nhà tập đoàn gia tộc trăm năm, vì đầu tư quá nhiều nên cũng dẫm chân vào hố sâu, cuối cùng suýt kéo Liên Đạt xuống đáy. Trong lúc nguy cấp là Tinh Nặc - Thẩm Đức Minh, không màng đến sự an nguy của công ty, cầm hai tỷ, giúp Liên Đạt vượt qua.]
[Trời ơi tình nghĩa thần tiên gì đây? Hai tỷ? Thẩm gia lúc này chỉ muốn một trăm triệu, Tần gia cũng làm khó làm dễ?]
[Có cho mượn hay không là quyền của người ta chứ?]
[Nói tiếng người giùm? Nếu đổi lại là má, má có thấy hụt hẫng thất vọng không?? Mình không màng đến sinh tử đi cứu một người, hiện tại mình sa cơ thất thế, quỳ xin người ta giúp một khoản tiền cũng kỳ kèo không chịu? Nói đạo lý ít thôi.]
[Quả thật không phải là người mà.]
[Chứ còn phải nói sao?]
Nhìn theo những dòng bình luận lướt qua nhanh chóng, sắc mặt Tần Phi càng trở nên nhợt nhạt.
Sao Thẩm Vi lại nhắc lại chuyện cũ năm xưa? Mục đích của cô ta là gì?
Hà Dương bực bội nói: "Có thể đuổi con điên Tôn Lê này đi được không? Một mình cô ta có thể dư sức kéo trí thông minh của cả chương trình đấy! Nhìn Thẩm Vi đi, giống như cô ta sao? Cô ta dựa vào mấy ký thịt trước ngực để thu hút người khác ư? Vóc dáng cũng chẳng ra gì, với đống thịt thừa này, tôi nghĩ tới thôi cũng muốn ói ra những thứ tối qua tôi đã ăn đấy? Công ty nhà cô ta sắp phá sản rồi nhỉ? Lúc đó chương trình của các anh vẫn còn thì nhớ mời cô ta đến nhé."
Màn hình chuyển sang cảnh này, bình luận chạy ngang đều tỏ vẻ dơ hai tay hai chân lên mà đồng ý.
[Thiếu gia Hà quả là người sảng khoái, mặt còn chưa gặp đã bênh vực bạn gái rồi sao?]
[Đừng nói bậy, Thẩm Vi người ta đâu có quen anh ta!]
[Hahaha, hôm nay thật sự quá đặc sắc rồi đó.]
[Con nhỏ Tôn Lê này nói dễ nghe một chút là giả tạo, nói thẳng ra bị nhược trí, không biết giữ mồm giữ miệng. Mọi người có nhớ tới có một lần cô ta còn khiến một vị khách nữ khóc không?]
[Nhớ rõ là đằng khác nhé? Lần đó cô ta châm biếm vị khách nữ kia chỉ là chủ của một công ty gia đình nhỏ mà không biết xấu hổ, dám vác mặt đến chương trình này.]
[Thiếu gia Hà nói đúng, nếu cô ta phá sản rồi, nhất định phải bảo cô ta đến.]
[Các chị từ từ đã, các chị không thấy Diệp Hiểu Âu kì lạ à? Trước đây sao không thấy Diệp Hiểu Âu có biểu hiện như vậy nhỉ? Còn bênh vực người ngoài chứ không bênh vực người thân ư? Rõ ràng là Tôn Lê không có lý, cô ta còn giúp đỡ Tôn Lê. Hoàn toàn quên mất bản thân từng nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm rồi ư?]
[Một đấu gạo nuôi kẻ ơn, một gánh gạo nuôi kẻ thù!]
[Khoan đã các chị ơi. Mau mau dừng tay lại đã!! Nhanh nhìn vào cửa chính, đó là ai vậy? Quá đẹp trai rồi! Cục cưng có thể!!!!!]
[Wow! Chàng trai kia là ai? Khuôn mặt này do ông trời tỉ mỉ nặn sao?]