Chương 7: Kỳ thi nhập học

EDITOR : Thydangiu

Trần Trí Tuyền lái một chiếc SUV thành phố, chỗ đằng sau có để hai chiếc ghế trẻ em, vợ hắn Trương Hiểu Lan thì chăm sóc hai đứa bé——— chủ yếu là Trương Lôi Lỗi, Tiêu Nhạc Dương cơ bản không cần quá bận tâm.

Tiêu Nhạc Vân đành phải lên ghế phó lái.

Mặc dù là kỳ thi nhập học, nhưng mà dựa vào sự tin tưởng đối với bản thân bọn trẻ nên tâm lý của những người lớn rất là thoải mái——— huống hồ gì phía sau còn có sự ra mặt giúp đỡ của Ninh gia nữa mà.

Trần Trí Tuyền cùng với Tiêu Duyệt Vân nói về tình hình gần đây, đối với tiến độ học tập của hai anh em họ bày tỏ sự khen ngợi.

Gần tới điểm thi rồi, cuối cùng Trương Hiểu Lan cũng nhịn không được mà bắt đầu giả vờ thoải mái dặn dò bọn trẻ những điều chú ý khi thi.

" Đưa vào tập hợp trong một căn phòng nhỏ, ba mẹ và anh trai không thể cùng vào với các con, các con phải ngoan ngoãn, cùng với các cô các chú bên trong nói chuyện thật là vui vẻ, hỏi các con cái gì thì các con trả lời cái đó, không biết thì có thể nói không biết, nghe rõ chưa ? Nếu như có biểu hiện tốt thì sẽ mời các con ăn một bữa tiệc lớn ! "

Trần Lôi Lỗi đôi mắt sáng lên kêu to : " Còn có xe đồ chơi nữa ! "

Trần Trí Tuyền ngồi ghế trước cười ha ha đáp : " Được được được, chỉ cần con trai ba cư xử ngoan ngoãn, tiệc lớn cộng thêm xe đồ chơi đều tính cho ba hết ! "

Trần Lôi Lỗi lập tức hăng hái hẳn lên.

" Dương Dương muốn cái gì ? Chú cũng sẽ mua cho con. " Trần Trí Tuyền hỏi.

Tiêu Nhạc Dương cười nói : " Cảm ơn chú, con không cần đâu. "

Nghĩ đến Tiêu Nhạc Dương có lẽ không biết về các loại xe đồ chơi, Trần Trí Tuyền thầm quyết định đến lúc đó sẽ mua một chiếc giống với chiếc của Trần Lôi Lỗi để gửi qua.

Trong lúc vừa nói vừa cười thì đã đến trường tiểu học Hoa Phong rồi.

Bởi vì là phỏng vấn nên hàng trăm đứa trẻ sẽ được phân chia phỏng vấn xong trong vòng 3 ngày, thời gian thông báo cho phụ huynh đương nhiên cũng không giống nhau, trùng hợp là Tiêu Nhạc Dương và Trần Lôi Lỗi vừa đúng lúc phỏng vấn trong cùng một khoảng thời gian, đương nhiên thuận tiện cho việc đưa rước cùng nhau.

Nhìn thấy bọn trẻ từng đứa từng đứa được giáo viên dắt đi, Tiêu Duyệt Vân không khỏi lo lắng giống như những bậc phụ huynh khác.

EDITOR: Thy

Xung quanh vẫn còn một vài phụ huynh hiếu kì nhìn về phía y, cùng với những người thân thiết thảo luận vài câu, dù sao thì một phụ huynh trẻ tuổi như vậy ở trong một đám người xác thực rất là nổi bật, mà ngoại hình cũng nổi bật nữa.

" Cậu là anh trai của đứa bé họ Tiêu vừa rồi đúng không ? " Một bà mẹ trẻ hiếu kì hỏi.

Tiêu Duyệt Vân lịch sự gật đầu nói phải, truyền đạt thiện ý của mình, lúc nãy con của bà mẹ trẻ này được dắt đi chung với Tiêu Nhạc Dương và Trần Lôi Lỗi.

" Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, thành niên chưa ? Sao ba mẹ của hai đứa lại không tới ? " Ông cụ đi cùng với bà mẹ trẻ gia nhập cuộc trò chuyện.

Tiêu Duyệt Vân cười đáp : " Con đủ 18 tuổi rồi, người trong nhà không tiện, đành phải để con đưa nó đi thi. " Tuổi tác của Tiêu gia gia lớn rồi, ở trong viện dưỡng lão xác thực là không tiện đến.

Người nhà đó dường như còn muốn nói chuyện tiếp, Trần Trí Tuyền đã kịp thời đưa ra chủ đề mới, vài người nói về sở thích của đám trẻ con, đi xa chủ đề lúc nãy rồi.

Tiêu Duyệt Vân thở phào nhẹ nhõm, trong những dịp xã giao trước đây, các phu nhân trong những nhà quyền quý đều là những người có tài trí, nếu có ý định giao hảo thì rất ít khi chạm tới những điều kiêng kị của người khác, không có lòng hiếu kì cao giống như những người ở đây, luôn thường giao thiển ngôn thâm*.

*Nguyên gốc : 交浅言深 - có nghĩa là tỏ vẻ thân thiết đối với những người mà mình không thân aka giả trân đó mọi người.

Một lát sau, bọn trẻ lần lượt được dắt trở lại.

Đội quân phụ huynh cũng theo đó mà di chuyển, huyên náo vây xung quanh hỏi han mọi mặt, con mình không quay lại cũng đến gần đó hỏi nghe ngóng tin tức để đối chiếu với biểu hiện của con mình.

Hơn một tiếng sau, Trần Lôi Lỗi và Tiêu Nhạc Dương kết bạn cùng đi ra, người đằng trước thì cười hề hề, còn trên mặt của người đằng sau thì vẫn giữ nguyên nét cười nhẹ làm cho người ta yêu thích.

Không muốn bị người khác quấy rầy, bọn họ liền đưa bọn trẻ đi ngay.

Dù sao thì kết quả cuộc thi cũng sẽ được thông báo qua điện thoại và email.

Trên đường về nhà, hai đứa bé hưng phấn nói về trải nghiệm đi thi của mình.

EDITOR : Thy

Trần Lôi Lỗi thao thao bất tuyệt : Trong căn phòng đầu tiên có 10 đứa trẻ ngồi chờ, hai người lớn ở lại chăm sóc bọn chúng. Sau đó từng đứa từng đứa được gọi vào trong, có 2 đứa trẻ chịu không được khóc nháo chạy ra ngoài, nhưng nhóc và Tiêu Nhạc Dương rất là ngoan ! Chỉ ngồi ở ghế chờ vừa nói chuyện vừa đợi, một chút cũng không bị bọn chúng ảnh hưởng.

Sau đó, đợi một lát thì được dắt vào một căn phòng khác, có một chú rất thân thiện hỏi bản thân bình thường thích làm gì, chơi trò chơi và đồ chơi gì, thích ăn gì, còn hỏi một số câu hỏi tiếng Anh và toán học, sau đó một mặt tự hào mà nghe nói là đáp đúng hết rồi ! Còn đọc thuộc lòng một bài thơ nữa đó !

Tiêu Nhạc Dương cười dè dặt, nói rằng phu tử bên trong, không phải, là thầy giáo bên trong bắt đầu đều hỏi những câu hỏi na ná như nhau, mười câu hỏi về toán học rất đơn giản, nhóc đều trả lời được hết, chào hỏi đơn giản bằng tiếng Anh cũng nghe hiểu mà trả lời được rồi. Thầy cô giáo biết nhóc chưa tới 6h sáng đã thức dậy luyện võ thì hình như rất là hứng thú, còn để cho nhóc đánh một bộ quyền cước nữa.

Tiêu Nhạc Dương không nói ra rằng mặc dù bị nhiều người vây xem như vậy cảm giác rất là ngốc, nhưng cũng không có gì lạ bởi vì lúc trước đã từng bày ra cho Tiêu gia gia xem.

Tuy Tiêu Nhạc Dương còn nhỏ nên không có lực, nhưng tư thế rất đầy đủ, thoạt nhìn cũng không phải là loại quyền thuật không có kết cấu, khiến cho các thầy cô rất là hiếu kì. Tiêu Nhạc Dương nhất nhất trả lời, chỉ nói ở nhà có truyền thống luyện võ. Sau khi nhóc đọc thuộc lòng " Thiên tự văn " và vài bài thơ văn thời Tống Đường, còn dùng viết lông viết vài chữ thì nhìn thấy biểu cảm của thầy cô giáo tương đối ưng ý.

Trần Trí Tuyền giải thích : " Ngày nay những đứa bé nhỏ như vậy mà có thể tự mình viết được chữ bằng bút lông không nhiều, vừa nhìn Dương Dương liền biết đây là một đứa bé lanh lợi hiểu biết rồi, chỉ mới 6 tuổi, 《 Thiên tự văn 》cũng đều thuộc lòng rồi, bây giờ nhóc có thể thuộc 《 Tam tự kinh 》và thơ ca nhà Tống Đường là rất giỏi rồi. Thầy cô chắc chắn rất thích Dương Dương, rất có thể sẽ đặc cách cho nhóc nhập học trước thời hạn. "

Nhưng đánh đấm linh tinh, hy vọng là thầy cô đừng cảm thấy sau này có thể buff cho đám nam sinh đánh nhau, bạo lực quá cũng không tốt.

Tiêu Duyệt Vân nghe được, lấy đó làm tự hào.

Tối hôm đó Trương Hiểu Lan đích thân xuống bếp, hai gia đình ở Trần gia tụ tập lại ăn cơm chung, cười cười nói nói, khách và chủ đều rất vui vẻ.

Ngày thứ hai, cả hai nhà đều nhận được thông báo nhập học từ tiểu học Hoa Phong.

Tiêu Duyệt Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp sau chính là kì thi xếp lớp của y rồi.

EDITOR : Thy

**

Để Trương tẩu đưa Dương nhi đi học, Tiêu Duyệt Vân tự mình ngồi nghe buýt đi đến trường học.

Hôm qua Trần Trí Tuyền nói muốn đến đón cậu sớm, nhưng hôm nay là ngày làm việc, Tiêu Duyệt Vân không muốn làm phiền đối phương nên đã uyển chuyển từ chối rồi.

Đến trường học, dựa theo tin nhắn hướng dẫn đến khu vực đăng kí, rất nhanh chóng được dắt vào nơi thi.

Bởi vì có liên quan tới việc thi xếp lớp, người không hề nhiều, môn xã hội và môn tự nhiên được phân ra, ban khoa học tự nhiên chỉ chiếm một phòng thi.

Còn mười phút nữa mới tới giờ thi, hầu hết mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình.

Song cũng có một thí sinh đến trễ lòng như lửa đốt miệng ngậm bánh bao xông vào cửa. Dáng vẻ nhếch nhác đó khiến cho các rất nhiều thí sinh đều cười ra tiếng, làm cho đối phương rất cáu gắt.

Tiêu Duyệt Vân ngồi ở hàng ghế trong cùng cạnh cửa sổ, bị động tĩnh ở cửa hấp dẫn tầm mắt, sau đó thuận tiện tiếp tục nhìn ra hướng ngoài cửa sổ như là rất nghiêm túc thưởng thức phong cảnh ngoài đó.

EDITOR : Thy

Vẻ ngoài phiêu dật trần thế đó đã làm cho vài nữ sinh từ sớm đã chú ý đến y mặt đỏ tai hồng.

Aaaaaa ! Không ngờ đến Hoa Phong thi lại có thể gặp được một anh siêu cấp đẹp trai như vậy ! Huhuhu, mình nhất định phải thi đỗ để được học chung trường với anh đẹp trai này !

..... Được rồi, nhìn khí tràng của Tiêu Duyệt Vân, các nữ sinh hình như đã bỏ qua vấn đề liệu y có thi đậu hay không.

Tỷ lệ nam nữ có sự chênh lệch xa trong ban xã hội, phòng thi này có 40 người nhưng chỉ có 9 nam sinh, một người trong đó còn có chất lượng cao như vậy, sao có thể không khiến cho các nữ sinh hưng phấn đây ?

Đến nỗi có vài nam sinh còn hướng về y ném qua vài ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Thật ra, Tiêu Duyệt Vân luôn nhìn ra ngoài cửa sổ chỉ là muốn tránh bị người khác quấy rầy.

Từ khi bước vào cửa, thì liền có rất nhiều người tới bên cạnh y bắt chuyện, hỏi chuyện thi cử cũng như mượn văn phòng phẩm...v.v, Tiêu Duyệt Vân phiền không chịu nổi, sự nhiệt tình của các cô gái hiện đại y quả thực có chút không chịu đựng nổi, huống hồ gì trong 18 năm cuộc đời của y chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể nhận được nhiều sự ái mộ của nữ sinh như vậy nên tâm tình vẫn chưa điều chỉnh được.

Có rất nhiều nữ nhân đưa khăn tay cho y nhưng đều là vì ái mộ sùng bái huynh trưởng của y, không lường trước được lần này đối tượng được ái mộ lại là chính bản thân y.

EDITOR : Thyne

May là trước khi gần đến giờ thi, khi Tiêu Duyệt Vân bày ra điệu bộ không muốn nhiều lời nữa thì tinnh thần hưng phấn của họ cũng rất nhanh bay đi mất, dần dần bắt đầu làm những việc riêng của mình, như là khi nước tới chân mới chịu nhảy đọc sách tham khảo một chút.....v.v....., mặc dù vẫn như cũ thường thường có ánh mắt rơi xuống người y, nhưng mà so với lúc vừa bắt đầu thì đã đỡ hơn rất nhiều rồi, ít nhất thì Tiêu Duyệt Vân có thể để cho đầu mình thả lỏng một lát, điều chỉnh lại trạng thái thi cử của mình.

Nghiêm túc mà nói, đây chính là kỳ thi chính thức đầu tiên trong cuộc đời của y.

Ở Đại Chu, lam nhi không thể tham gia khoa cử, cũng không thể tham gia vào quân ngũ, kinh nghiệm " thi cử " duy nhất của y chỉ là thỉnh thoảng được các trưởng bối kiểm tra bài dạy mà thôi. Nhưng bởi vì thân là lam nhi nên các trưởng bối đối với y thương yêu vô cùng, không nhẫn tâm trách phạt, yêu cầu của phu tử cũng không thường nghiêm khắc giống như của huynh trưởng.

Điều này khiến y có chút mất hứng thú học tập, cho nên dù học không kém, nhưng y vẫn cảm thấy mình không có động lực để thăng tiến như nam tử.

Không ngờ đến khi tới thế giới này, y có thể học tập, có thể tham dự thi cử, có thể cùng với tất cả mọi người có cơ hội làm việc và thăng tiến một cách công bằng giống nhau.

Chuyện này làm cho Tiêu Duyệt Vân phi thường vui vẻ.

Trước đây y cũng từng mơ mộng hão huyền rằng có thể so tài một trận cao thấp với nam tử, đọc sách tỷ võ, y thân là lam nhi nhưng không hề cảm thấy mình kém nam tử bình thường ở chỗ nào, đáng tiếc lúc trước y bị vây trong thâm trạch, không được nếm trải ước nguyện của mình.

Nhưng hôm nay, hãy đem cuộc thi này làm thành điểm xuất phát của cuộc tỷ thí đi.

**

Tiêu Duyệt Vân làm bốn bài thi trong 2 ngày.

Nghe nói đây là đòn ra oai phủ đầu của trường cao trung Hoa Phong nổi tiếng, khuôn mẫu của kì thi lần thứ nhất để học sinh tiến vào cao nhị, cao tam dựa theo sự nghiêm khắc của kì thi đại học thành phố, trước giờ đều khiến cho các thí sinh căng như dây đàn.

Sau cuộc thi viết là phần phỏng vấn một ngày, Tiêu Duyệt Vân cũng đã thuận lợi hoàn thành.

EDITOR : Thy

Bài thi rất nhanh đã được chấm xong, vài thầy cô lớn tuổi cốt cán trong tổ cùng mở một cuộc họp, thảo luận về tình hình tuyển chọn để xếp lớp cho học sinh.

Hoa Phong không chỉ đơn giản là lấy thành tích học tập làm tiêu chí tuyển sinh duy nhất mà còn lấy thiên tư và năng khiếu của học sinh để làm tài liệu tham khảo.

Tổ trưởng môn Ngữ văn lý lẽ tranh luận : " Bài làm của Tiêu Duyệt Vân này viết rất tốt, lời văn đẹp đẽ, có tài văn chương, có nhiều ý cổ, hơn nữa chữ viết rất đẹp, có nghiên cứu về sử dụng điển cố, vừa nhìn liền biết thích đọc cổ văn, là một đứa bé sẽ dốc hết sức để học tập. Tuy rằng nền tảng không quá vững chắc, nhưng về căn bản thì rất tốt, phi thường có năng lực, tôi có lòng tin sẽ đem em ấy dạy cho thật tốt. "

Tổ trưởng môn Toán chỉ chỉ điểm số trên tờ giấy : " Nhưng mà điểm Toán của em ấy đích thực là thảm không nỡ nhìn, trừ những cái cơ bản của môn Toán và đại số ra, thì căn bản của hình học, hàm số và số phức đều quá kém rồi. " Vừa nói vừa lắc đầu, một bộ dáng không muốn nói thêm nữa.

Tổ trưởng môn Tiếng Anh tiếp lời : " Tiếng Anh cũng như vậy, vừa nhìn liền biết đều là chọn bừa rồi ! " Nếu như ông ấy biết Tiêu Duyệt Vân chỉ tiếp xúc với Tiếng Anh mới một tháng, có lẽ sẽ yên tâm mà vui vẻ một chút.

Tổ trưởng khoa có chút khó xử mà cào cào đầu, ném ánh mắt sang hướng các giáo viên bộ môn khác.

Cũng may là phản ứng của giáo viên Chính trị và Lịch sử cũng còn tạm chấp nhận được.

Trí nhớ của Tiêu Duyệt Vân mạnh hơn một ít so với người bình thường, nhưng cũng không phải là thiên tài xem qua là nhớ.

Gia sư sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, đã thiết kế cho y phương thức dạy học kiểu nhồi nhét và đề ra chiến thuật lớn, từ bỏ việc tiến hành theo trình tự, cuối cùng chỉ có thời gian một tháng hơn để chuẩn bị, chỉ có thể trước tiên để y hiểu rõ hình thức thi cử và dạng câu hỏi hiện nay.

Hơn nữa Tiêu Duyệt Vân cũng rất tự mình hiểu mình mà đặt trọng tâm học tập vào các môn Ngữ Văn, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý. Tài liệu của các môn phụ của trung học cơ sở thì giảng sơ qua một lần, giảng đến tiến độ của năm nhất cao trung thì liền không tiếp thu được nữa rồi, dù sao thì lên cao nhị cao trung cũng sẽ vẫn được tiếp tục luân phiên học bài mới và ôn tập lại mà. Ngữ Văn thì chỉ có thể dựa vào sự tích luỹ lúc trước và nắm rõ khuôn mẫu thôi.

Còn những môn học như Toán và Anh Văn trong một đoạn thời gian ngắn sẽ không có khởi sắc thì hầu như khu vừa bắt đầu đã bị bỏ đi rồi, Tiêu Duyệt Vân chỉ làm qua vài bộ đề, nghe giảng qua vài ví dụ mẫu và công thức, mục tiêu là để không bỏ giấy trắng.

Sự thật chứng minh, quyết định của Tiêu Duyệt Vân là đúng đắn. Ít nhất thì trong hội nghị kiểm tra đánh giá, có nhiều thêm vài thầy cô giáo vì y mà nói vài câu.

Tổ trưởng khoa lại một lần nữa nghiên cứu thành tích các môn học của Tiêu Duyệt Vân, thật ra dựa trên điểm số của y, trong kỳ thi xếp lớp này không tính là quá xuất sắc, muốn vào Hoa Phong xác thực có hơi quá sức. Nhưng ông ấy có thể đề cập đến Tiêu Duyệt Vân trong hội nghị này thì các giáo viên bên dưới ít nhiều gì cũng đã biết ý định của ông ấy, nhưng cũng giữ vững nguyên tắc của chính mình, dẫu sao ngộ nhỡ phân đến lớp của mình thì rất có khả năng sẽ gây cản trở, không phải sao ?

Nghĩ đến phân phó lúc trước của hiệu trưởng, tổ trưởng khoa suy nghĩ chốc lát đã có quyết định.

" Học sinh này trong buổi phỏng vấn có biểu hiện không tệ, khiến cho người ta.... có ấn tượng sâu sắc, đích thực là một đứa trẻ rất thích học tập. Hơn nữa em ấy còn có năng khiếu viết thư pháp nữa, mặc dù thi không được tốt nhưng có thể thấy được nền tảng rất tốt. Vẫn còn thời gian hai năm nữa, môn nào yếu vẫn có thể bù lại được, lại cộng thêm điểm ưu tiên của môn năng khiếu nữa, thi vào một trường đại học tốt chắc chắn là không thành vấn đề. "

Giáo viên Tiếng Anh và Toán học còn muốn nói gì đó, tổ trưởng khoa đã xua tay, chỉ vào tư liệu cá nhân của Tiêu Duyệt Vân : " Hơn nữa hoàn cảnh trong gia đình em ấy rất đặc biệt, phụ huynh chỉ có một người ông hơn 80 tuổi, bản thân em ấy còn phải chăm sóc cho đệ đệ nhỏ tuổi, đoán chừng chính là vì như vậy nên mới làm chậm trễ việc học, so với các bạn cùng lớp còn lớn hơn 1 tuổi, cũng càng hiểu chuyện và dễ quản lý hơn. "

Nghe vậy, các giáo viên đều yên tĩnh lại, tổ trưởng khoa gật gật đầu, chỉ vào tổ trưởng Ngữ Văn nói : " Vậy liền cho em ấy vào lớp của thầy đi. "

Tổ trưởng Ngữ Văn——— Lưu Thanh Tùng gật đầu đồng ý.

EDITOR : Thy

================

Tác giả có lời muốn nói :

Hệ thống nhắc nhở : Vì tổ trưởng Ngữ Văn đã thành công làm cho nhân vật chính được nhập học nên sẽ khen thưởng cho một cái tên.

Làm rõ : Bản văn này sẽ không có bàn tay vàng giống như sảng văn một tháng liền trở thành thiên tài 100 điểm tất cả các môn học.

Nhân vật chính chính là một người có tài đến từ thời cổ đại, cái gọi là bàn tay vàng cũng chỉ là " tài năng " mà y học được từ lúc nhỏ mà thôi.

Về sau thành tích sẽ càng ngày càng tốt á !

================

Editor có đôi lời muốn lảm nhảm : chỉ có một từ lười thôi mọi người ạ, lười kinh khủng khϊếp đến nỗi ban ngày thì chơi đêm đến lại thức tới 2 3h sáng edit truyện TAT khokkkk. Cũng do tui lười quá nên có thể lịch đăng truyện sẽ lúc này lúc khác chứ không cố định đâu nha mọi người, cảm ơn mọi người vì đã kiên nhẫn đợi một đứa lười như tui edit truyện. Iu mọi người nhìu.