Chương 9.
Brought to you by Linh---o0o---
Lý Tam Thất tan làm đúng bảy giờ tối, hầu như là sau khoảng 20 phút sẽ gặp Ứng Bạc Xuyên đậu xe ven đường, cửa kính hạ xuống. Lý Tam Thất nhìn vài lần, giơ tay lên, nhưng sách vở bên trong có chút nặng, lại kéo tay hắn xuống.
Hắn đi tới cạnh xe Ứng Bạc Xuyên, hít một hơi thuốc hỏi: "Lái xe tới gặp tôi làm chi?"
Ứng Bạc Xuyên tránh nặng tìm nhẹ cũng hít một hơi thuốc: "Đến tìm cậu khoe giàu đó, cho cậu chiêm ngưỡng cái siêu xe mà cậu không mua nổi ấy mà."
"Tiện đường xem xem cậu có trốn không, nhỡ cậu trốn nợ tôi biết tìm ở đâu."
"Tôi nói sẽ trả rồi cơ mà, còn gì nữa không?"
"Còn." Ứng Bạc Xuyên có lý có chứng cứ, "Tôi làm người tương đối keo kiệt, một đồng tiền đều hận không thể bẻ làm hai mà tiêu, cậu tự nghĩ đi, trên giấy vay nợ có bao nhiêu đồng tiền. Cậu không trả, hẳn là muốn mạng của tôi rồi đó."
Lý Tam Thất cười ha ha với Ứng Bạc Xuyên, cười xong đá hai cái vào xe Ứng Bạc Xuyên, mắng: "Thiếu đạo đức, không sợ ngày nào đó ông trời nhìn anh ngứa mắt quá, phái một đạo thiên lôi tới đánh anh thẳng cẳng à."
Thích ý mắng xong, Lý Tam Thất như một làn khói chạy mất dạng.
Ngày thứ hai đi làm, Ứng Bạc Xuyên giao cho trợ lý đặt bữa tại nhà hàng anh chỉ định, cố ý nói với ông chủ muốn Lý Tam Thất đưa.
Thang máy lên tầng ba mươi sáu, Lý Tam Thất đến cửa phòng làm việc của Ứng Bạc Xuyên.
Trong phòng có người, có vẻ đang thảo luận gì đó. Lý Tam Thất nhìn Ứng Bạc Xuyên cẩn thận tỉ mỉ, không giống dáng vẻ vô lại lúc đuổi theo hắn đòi nợ chút nào.
Ứng Bạc Xuyên rất kiên nhẫn nghe cấp dưới nói chuyện sau đó mới đưa ra vài kiến nghị. Hiệu suất công việc của anh rất cao, lễ phép không lạnh lùng, nhưng Lý Tam Thất mơ hồ cảm thấy Ứng Bạc Xuyên đối với người ngoài rất xa cách, hoàn toàn dùng thái độ giải quyết việc chung mà làm.
Cấp dưới lục tục rời đi, anh ngẩng đầu lên chắp tay sau lưng. Nhìn thấy Lý Tam Thất bên ngoài cửa kính, Ứng Bạc Xuyên bật cười, đuôi mắt nhăn lại, như là một tia nắng ôn hoà ấm áp chiếu sáng trái tim Lý Tam Thất, làm máu toàn thân cũng ấm không ít, dồn cả vào mặt hắn.
"Văn phòng thật sự nóng quá." Lý Tam Thất lầm bầm lầu bầu, "Ứng Bạc Xuyên có vẻ cũng không đáng ghét cho lắm, lúc không mở miệng cũng có hơi đáng yêu."
Lý Tam Thất đứng ở cửa đợi một lát, xoay người thấy Ứng Bạc Xuyên đang vẫy tay với hắn, động tác giống hệt gọi chó, đặc biệt phá hoại mấy cảm giác tốt đẹp vừa rồi, hắn sâu sắc cảm thấy, lúc nãy hắn mù rồi.
Hắn đem một đống đồ ăn để lên bàn làm việc của Ứng Bạc Xuyên, cũng không định nói gì thêm, quay đầu muốn đi.
Ứng Bạc Xuyên sao có thể tha cho hắn, chỉ cái ghế đối diện, "Ngồi xuống."
Lý Tam Thất nhìn anh: "Tôi còn có việc phải trở về làm, không rảnh chơi với anh đâu, tự mình ăn thật ngon đi."
Ứng Bạc Xuyên thấy Lý Tam Thất mặc đồng phục nhà hàng, áo sơ mi trắng ôm lấy vòng eo thon nhỏ, cả người gầy đi không ít. Anh hơi khó chịu, hoảng loạn trong lòng, đứng dậy bước tới ấn Lý Tam Thất ngồi lên ghế.
"Cậu cứ ngồi im, đừng nhúc nhích." Ứng Bạc Xuyên nói thêm một câu, "Dám chạy, tôi report cậu với ông chủ."
"Tôi thật sự phải quay về làm." Lý Tam Thất như mọc gai ở mông, khắp toàn thân đều không dễ chịu.
"Hai giờ chiều cậu mới vào làm, nói dối cái gì."
Lý Tam Thất giận, hắn gầm lên với Ứng Bạc Xuyên: "Kiếp trước tôi cướp vợ hay gϊếŧ cả nhà anh?"
"Giữa trưa bên ngoài bao nhiêu độ! Anh không xem dự báo thời tiết đi! Chẳng ai muốn ra khỏi cửa, anh lại gọi cho ông chủ chỉ đích danh tôi giao hàng, ngoài đường gần bốn mươi độ, ra ngoài nửa tiếng sắp tróc một lớp da! Tôi xin anh cứ báo cáo tôi ngay và luôn đi."
Ứng Bạc Xuyên không nghĩ tới điểm này, chột dạ gắp miếng xương sườn cho vào trong miệng, "Đây không phải là cho cậu rèn luyện thân thể sao? Cậu xem cậu gầy sắp thành miếng sườn xào chua ngọt rồi."
"Khốn kiếp!" Lý Tam Thất trợn to mắt, trừng Ứng Bạc Xuyên, "Anh chính là đồ khốn kiếp!"
Lý Tam Thất không nói chuyện, Ứng Bạc Xuyên đưa cho Lý Tam Thất một hộp cơm: "Cùng ăn đi."
Lý Tam Thất lắc đầu: "Đánh chết tôi cũng không ăn cơm của nhà anh."
"Không ăn sẽ report cậu."
Lý Tam Thất nhận lấy hộp đồ ăn, vùi đầu ăn cơm, Ứng Bạc Xuyên không ăn, liên tiếp gắp cho hắn.
"Thật là thơm đi."
"Ăn nhiều thịt một chút." Ứng Bạc Xuyên gắp cái đùi gà tới hộp cơm của Lý Tam Thất, "Cậu bé nghèo quá, ngày hôm nay còn có thể ăn thịt, muốn ăn thêm bữa ngon nữa sợ phải chờ tới sang năm."
"Cá này cũng ngon đấy, ăn nhiều cá sẽ phát triển trí óc, kém thông minh phải chịu khó bồi bổ."
"Ngày hôm nay tâm trạng tốt, cho Lý Tam Thất ăn một bữa ngon." Ứng Bạc Xuyên vừa đá đểu vừa gắp đồ ăn cho hắn.
Đồ ăn nhiều lắm, Lý Tam Thất ăn không hết, nhét đầy trong miệng.
Ứng Bạc Xuyên đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu Lý Tam Thất, tóc của hắn rất mềm, sờ cực kỳ thoải mái: "Ra ngoài kia phải kiếm một con cún giống cậu đem về nuôi mới được."
"Anh mới là cún." Lý Tam Thất đẩy tay Ứng Bạc Xuyên ra, đem hộp đồ ăn để qua một bên, "Tôi nếu là cún thì anh còn chẳng bằng một con cún nữa."
"Ăn xong rồi, tôi đi nhé."
"Lý Tam Thất." Ứng Bạc Xuyên lấy giấy ăn lau miệng cho hắn, lau sạch lại không nhịn được dùng ngón tay cái xoa lên khóe miệng Lý Tam Thất, "Đi học lại đi."
Tay cầm cốc giấy dừng lại một chút, Lý Tam Thất im lặng, lát sau quay đầu nhỏ giọng nói: "Anh quản rộng thế."
"Trở về tranh thủ một lần." Ứng Bạc Xuyên đứng lên, đi tới trước mặt Lý Tam Thất, ngồi xổm xuống, giống như đang dỗ trẻ con: "Tìm thầy giáo quý mến cậu, hoặc có thể lên gặp lãnh đạo nói trực tiếp, giải thích rõ ràng. Thử xem có thể hủy bỏ kỷ luật hay không, coi như cố gắng một lần cuối cùng."
Lý Tam Thất không nhúc nhích, lông mi dài lại run rẩy đến lợi hại.
Ứng Bạc Xuyên khẽ nắm lấy bàn tay Lý Tam Thất đặt ở trên đầu gối: "Đừng làm mình hối hận."
Tay Ứng Bạc Xuyên rất lớn, ôn hòa bao phủ lấy bàn tay hắn, Lý Tam Thất bị nóng đến hốt hoảng rút tay ra: "Tôi.. Tôi đi đây, sắp trễ rồi!"
Nói xong biến thành một cơn gió chạy khỏi văn phòng.
Không được bao lâu, Lý Tam Thất lại khí thế mười phần hung hăng chạy về: "Thanh toán tiền đê, đừng mơ ăn quỵt nhé!"
Ứng Bạc Xuyên đưa xong tiền, Lý Tam Thất dùng sức mà đá vào cẳng chân Ứng Bạc Xuyên: "Cái đồ hồ ly tinh này, làm sao mà cứ đi khắp nơi câu dẫn người khác! Xin lỗi Tiểu Tô Ca, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Văn phòng sau đó yên tĩnh lại, chẳng có âm thanh nào nữa.
Ứng Bạc Xuyên ngồi trở lại trên ghế ngẩn người, nghĩ tới Lý Tam Thất mặc áo ngủ của anh, ngồi ở nhà anh ăn sáng.
Đó là hắn lần đầu tiên anh cảm nhận được sinh hoạt ồn ào mà thú vị, so với cuộc sống êm đềm công việc thuận lợi thì vui hơn nhiều. Mỗi giây phút ở cạnh Lý Tam Thất cũng làm cho anh cảm thấy mình đang sống, chứ không phải đang tồn tại.
"Thử một lần nữa, đừng làm mình hối hận." Lời Ứng Bạc Xuyên nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Lý Tam Thất.
Ban đêm Lý Tam Thất tan tầm. Hắn dừng tại huyền quan hồi lâu, cởi giày đi tới góc tường, dưới ánh đèm trong căn phòng thuê chật chội, cẩn thận lấy cặp sách ra.
Trong ba lô là sách giáo khoa, có một quyển bị cháy bìa một nửa, trang giấy biến thành màu nâu nhạt, cuốn Miễn dịch học đó vốn nên nằm yên trong thùng rác, buổi sáng chờ công ty môi trường đô thị tới chuyển đi, sau đó bị đưa tới trung tâm xử lý mà tan xương nát thịt.
Lý Tam Thất sau khi được bảo lãnh, sáng sớm chạy tới chặn lại xe thu gom, tìm sách lượm trở về.