Chương 24.
1.
Khi Lý Tam Thất tỉnh lại đã là xế chiều.
"Tỉnh rồi?" Ứng Bạc Xuyên xoa tay, tháo tạp dề xuống, từ phòng bếp đi ra.
Thảm nhung trải nền rất mềm, chăn cũng thoải mái, Lý Tam Thất "Ừ" một tiếng, vươn mình tiếp tục chợp mắt.
Hắn không buồn ngủ, chỉ là thân thể đau nhức, tay chân mềm nhũn như đi mượn về vậy.
Ứng Bạc Xuyên ngồi vào bên người Lý Tam Thất, nhấc đầu hắn lên gối lên chân mình.
Bàn tay anh ấm áp phủ lên eo cho Lý Tam Thất, không nhẹ không nặng mà xoa bóp.
Lý Tam Thất lười biếng nằm ở trên thảm trải sàn, bị xoa tới cười ha ha.
Ứng Bạc Xuyên nghi ngờ: "Anh xoa bóp buồn lắm à?"
"Không." Lý Tam Thất trở mình, che kín chăn nhìn Ứng Bạc Xuyên, ánh mắt thuần khiết, hắn nói: "Em mơ thấy mẹ em."
"Tuy rằng em chưa từng thấy mẹ, nhưng em cảm thấy đó chính là mẹ."
Ứng Bạc Xuyên nghĩ Lý Tam Thất sẽ có nhiều chuyện để nói, liền yên lặng mà bóp eo cho Lý Tam Thất, không nói tiếng nào.
"Thật ra em chưa từng gặp bà ấy. Từ khi có ký ức, em đã ở cùng với mẹ nuôi. Mẹ nuôi đối xử với em không tệ, nhưng cũng không tốt đẹp gì, có lẽ vì không phải là con ruột. Khi em sáu tuổi, em bắt chước những đứa trẻ khác gọi "mẹ", bà ấy liền điên cuồng bắt em ngậm miệng."
Lý Tam Thất ngồi dậy, Ứng Bạc Xuyên đem hắn ôm ở trên đùi, l*иg ngực dán vào l*иg ngực.
"Sau đó, em quả nhiên có em trai. Không so sánh thì thôi, so rồi em lại đố kị và ước ao. Mẹ nuôi sẽ tỉ mỉ nhặt xương cá cho em trai, sẽ yêu thương hôn hai má em ấy, lại còn kể truyện cổ tích trước giờ đi ngủ. Em chỉ nghĩ, nếu như mẹ ruột em ở đấy, phải chăng bà cũng sẽ đối xử với em thật tốt."
"Tam Thất khi còn bé ngoan như vậy, nhất định sẽ." Ứng Bạc Xuyên nói: "Không sao, mọi chuyện đã qua cả rồi. Sau này anh Bạc Xuyên sẽ nhặt xương cá cho em."
Rồi chọt mặt Lý Tam Thất: "Cũng có thể hôn em rất nhiều, so với mẹ nuôi hôn em trai em càng nhiều hơn."
Lý Tam Thất phẩy tay anh xuống, liếc anh đầy khinh thường.
Chuyện cũ đã qua từ lâu, nhưng mỗi khi nhớ lại Lý Tam Thất luôn khổ sở tủi thân. Có lẽ hắn nghĩ chẳng ai cần mình, mãi mãi bị bỏ rơi, là đứa nhỏ không xứng đáng được ai yêu thích.
Nhưng bây giờ Lý Tam Thất rất bình tĩnh, khi mặt trời ngả về chân núi phía tây, hắn giống như đàn chim mệt mỏi quay về tổ, vì Ứng Bạc Xuyên yêu hắn, cho hắn một mái nhà. Hắn không phải người dũng cảm, chỉ là ở bên Ứng Bạc Xuyên hắn sẽ có thêm rất nhiều dũng khí.
Giống như hắn vẫn đang đứng tại chỗ chần chờ bất động, Ứng Bạc Xuyên gọi: Tam Thất, đến đây. Chỉ cần nghe thấy, hắn sẽ chạy thật nhanh về phía Ứng Bạc Xuyên.
Lý Tam Thất nằm nhoài trên bả vai Ứng Bạc Xuyên lười biếng, bên ngoài cửa sổ, có một con mèo vàng nhỏ nghiêng đầu nhìn hắn.
"Anh nuôi mèo sao?" Lý Tam Thất hỏi.
"Nhà hàng xóm nuôi, nó đi chơi khắp nơi." Ứng Bạc Xuyên liếc một cái, mặt dày nói: "Cũng có thể nó đang trầm mê sắc đẹp của anh nên mới trốn bên ngoài nhìn trộm."
"Có lẽ vẻ đẹp thân thể của anh Tam Thất vẫn chưa thưởng thức được hết, thế mà lại bị con súc sinh này đoạt tiên cơ, chắc anh nên tranh thủ cho em cơ hội thưởng thức nốt." Ứng Bạc Xuyên nói xong, còn thở dài.
Lý Tam Thất đánh anh, nói: "Anh còn cần mặt mũi không vậy?"
Ứng Bạc Xuyên lấy tay cánh tay vây Lý Tam Thất lại: "Anh đẹp trai như vậy ai dám nói anh không biết xấu hổ?" Còn nói: "Em đi theo anh chính là nhặt được một món hời lớn."
"Ngài thật đúng là một món hời siêu to khổng lồ." Lý Tam Thất lại ầm ĩ với anh.
Ứng Bạc Xuyên nghe Lý Tam Thất ồn ào cũng không tức giận, chỉ cười cười: "Nếu mà nói lại thì đúng là anh còn nhặt được bảo bối lớn hơn nè."
Lý Tam Thất không trả lời, Ứng Bạc Xuyên lại hỏi: "Em mơ thấy mẹ, mẹ nói gì với em vậy?"
"Ban đầu bà chẳng nói gì, là em nói trước. Em nói, con bây giờ đang ở bên Ứng Bạc Xuyên rồi."
"Vậy lần sau nếu em có mơ thấy dì, nhờ em giúp anh chuyển lời, rằng Ứng Bạc Xuyên sẽ đối xử thật tốt với Lý Tam Thất, sẽ cho em ấy một mái nhà, để dì yên tâm nhé."
"Được, em sẽ giúp anh truyền lời." Lý Tam Thất yếu ớt đứng lên, Ứng Bạc Xuyên nhanh chóng cẩn thận đỡ.
"Mẹ em còn nói, con trai bà rất là thích ăn sủi cảo nhân thịt heo nấm hương nữa."
Lý Tam Thất ngồi vào trên ghế, Ứng Bạc Xuyên đi nhà bếp bưng đồ ăn đã nấu chín lên: "Vậy em có thể nói lại với dì không, rằng bữa này tạm thời chưa có sủi cảo nhân thịt heo bằm nấm, bữa này mình ăn tạm tôm hấp nhé."
Lý Tam Thất ngửa mặt lên: "Tôm hấp cũng được, Lý Tam Thất nói cậu ấy không chê."
Dì giúp việc vẫn chưa đến, quần áo của Lý Tam Thất cũng chưa giặt.
Ăn cơm xong, Ứng Bạc Xuyên tìm quần áo của mình đưa cho hắn mặc tạm. Đồ hơi lớn chút, Ứng Bạc Xuyên ngồi xổm bên chân hắn, rất nghiêm túc giúp xắn ống quần.
Lý Tam Thất cúi đầu, ngón tay đan vào tóc Ứng Bạc Xuyên, cười khà khà: "So với sờ lông chó thì thích hơn!"
"Vậy Tam Thất chịu khó sờ nhiều chút đi."
Trước khi người giúp việc đến, Ứng Bạc Xuyên lấy chìa khóa dự phòng, nắm tay Lý Tam Thất đưa hắn về nhà.
2.
Ứng Bạc Xuyên cứ nghĩ đến chuyện Lý Tam Thất thuê cái nhà trọ tồi tàn kia liền không khỏi bứt rứt. Kiến trúc cũ, bốn phía quy hoạch rối như tơ vò, ngay cả muốn đỗ xe cũng phải loanh quanh tìm mãi, ghét nhất là đi vào hành lang, ban ngày còn được, đến tối thì nước thải tràn cả ra, đi không cẩn thận có thể vấp vào rác mà người ta chất đống ở ngoài.
Ứng Bạc Xuyên ở văn phòng dự họp, bên bàn hội nghị trang trọng ngồi bảy, tám vị quản lý cấp cao của công ty, tổng giám tài vụ đang làm tổng kết quý. Ứng Bạc Xuyên hiếm thấy mà thất thần, cau mày gửi wechat cho Lý Tam Thất.
"Tam Thất, em dọn đến ở với anh đi."
"Tại sao?"
"Phòng của em nhỏ quá, điều kiện xung quanh cũng bất tiện nữa."
"Có ảnh hưởng gì sao?"
"Gian phòng nhỏ quá, mỗi lần thân thiết đều không có chỗ cho anh phát huy." Ứng Bạc Xuyên liền hồi: "Có một thân pháp lực mà không thi triển được, anh quá mức uất ức."
Lý Tam Thất: "!!!!!"
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!! Đánh chết em cũng không cùng đồ khốn như anh ở chung!!!"
Ứng Bạc Xuyên hỏi hắn: "Xác định không dời đi đúng không?"
"Đánh chết không dời đi!!!"
"Vậy được." Ứng Bạc Xuyên buổi tối hôm đó tan tầm về nhà tùy tiện mang theo vài nhu yếu phẩm cần thiết, chạy đến gõ cửa nhà Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất mở cửa, Ứng Bạc Xuyên nhe một cái răng nanh trắng: "Em không đi, anh đến."