Chương 20.
Ngày hôm qua là ngày Lý Tam Thất vui vẻ nhất trong tháng này. Hắn lĩnh lương, còn muốn tặng cho Ứng Bạc Xuyên một cành hồng. Lúc ba giờ chiều, ghé vào công ty Bạch Tô, muốn gặp để nói lời tạm biệt.
Mặt trời sắp hạ xuống, nằng chiều vẫn còn gay gắt, bầu trời xa xa dần đổi sang màu vỏ quýt. Lý Tam Thất ngồi ở ghế chờ dưới sảnh lầu một, nhờ chị gái lễ tân gọi điện hỏi Bạch Tô giùm, xem cậu ta có rảnh gặp một lát hay không.
Lý Tam Thất chờ đến nhàm chán, mở Wechat, ầm ĩ với Ứng Bạc Xuyên một trận.
Rất hiếm có, lần này Lý Tam Thất thắng, Ứng Bạc Xuyên bị nói cho nghẹn lại, Lý Tam Thất rất đắc ý mà gửi tin nhắn khıêυ khí©h: "Tiểu Ứng làm sao không nổi giận hò hét phản bác? Là kẻ nào đã vụиɠ ŧяộʍ cho anh ăn thuốc nhỏ gan rồi?"
Trước đài thông báo hắn có thể lên lầu, Lý Tam Thất mới đóng điện thoại di động, nhận thẻ khách, quét mở thang máy. Lý Tam Thất không biết rằng, đằng sau điện thoại, đúng thật là Ứng Bạc Xuyên đã bị người ta nhét cho thuốc bé gan lại rồi.
Thang máy lên đến tầng 28, Lý Tam Thất đi đến văn phòng Bạch Tô. Thế mà không ngờ, ở đây hắn gặp được anh trai của Dương Quy.
Có vẻ anh trai Dương Quy đang đàm phán với Bạch Tô gì đó, nội dung không gì khác ngoài tai nạn xe của Dương Quy. Lý Tam Thất đứng ngoài cửa nghe một lát, đối phương nói gì, Bạch Tô cũng không chịu thừa nhận, còn bình tĩnh tỏ vẻ, nếu như anh Dương Quy dám tùy tiện chửi bới sẽ kiện gã tội phỉ báng.
Bạch Tô không giống Lý Tam Thất không có hậu đài, ai cũng có thể tùy ý bắt nạt.
Đối phương chắc nhận ra ở chỗ Bạch Tô gã chẳng có hy vọng vòi tiền, thẹn quá hóa giận bắt đầu động chân động tay. Lý Tam Thất chạy tới, vừa hay chặn được cái gạt tàn suýt nữa thì hạ cánh xuống đầu Bạch Tô.
Bảo vệ đưa người đi, trong phòng yên tĩnh lại. Bạch Tô và Lý Tam Thất mặt đối mặt, nhất thời không ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Lý Tam Thất mở miệng, hỏi cậu ta trải qua như thế nào.
Bạch Tô nói mình trải qua cũng không tệ lắm, hai người liền bắt đầu một hỏi một đáp mà nói vài chuyện nhạt nhẽo. Bạch Tô trả cho hắn một khoản tiền, Lý Tam Thất liền nhận, đây vốn là khoản tiền mà Bạch Tô nên trả, hắn không chần chờ chút nào.
Lý Tam Thất biết, chỉ khi hắn nhận tiền, áy náy của Bạch Tô mới giảm đi đôi chút. Số tiền vừa phải, nhiều hơn thì Lý Tam Thất sẽ ngại, mà ít hơn Bạch Tô lại khó chịu. Số tiền này ngang với khoản chữa trị chân cho Dương Quy.
Hắn mấy lần định nhắc đến chuyện giữa hai người, đều bị Bạch Tô đánh trống lảng mất. Lý Tam Thất hoang mang, chẳng hiểu hoàn cảnh của mình ra sao, đành để Bạch Tô nắm mũi dắt về phía trước.
Lý Tam Thất ra khỏi văn phòng của Bạch Tô, trời đã gần tối. Hắn nói tạm biệt, Bạch Tô lại kéo tay, nhất định muốn đưa hắn về nhà.
Hắn có chút khó xử, tránh khỏi tay Bạch Tô, nói muộn rồi, đưa đi đón lại không tiện cho lắm.
Bạch Tô ra vẻ chân thành: "Tôi chỉ đưa cậu đến dưới lầu."
Lý Tam Thất đối với Bạch Tô không có chút phòng bị nào, hắn lại hơi chậm chạp một chút. Bạch Tô không chỉ đưa đến dưới lầu, mà còn thuận lợi đi thẳng vào nhà, còn gạ được hắn uống rượu đỏ mình mang đến.
Dựa vào hơi rượu, Lý Tam Thất dùng sức siết chén, mở miệng: "Anh Tiểu Tô... Hồi chiều em đi tìm anh... Là muốn nói với anh... Chuyện hồi trước... Chúng ta quên đi... Sau này em coi anh như anh trai ruột... "
Bạch Tô cảm giác bị ảo thính mất rồi, không thể tin nói: "Tam Thất, tôi không tin."
Lý Tam Thất uống rượu đỏ vào rất nhanh buồn ngủ. Trong miệng của hắn nói ra những lời tàn nhẫn, ánh mắt lại mang theo một chút ngây thơ: "Em nói thật đấy... Em sẽ trả ngọc cho anh.."
"Ngọc đâu? Ngọc đâu?" Hắn mò tay lên ngực mình. Nơi đó trống trơn không có gì cả, Lý Tam Thất dường như chợt nhớ tới gì đó vui lắm mà nở nụ cười, hắn lấy điện thoại di động ra: "Em nhớ ra rồi... Ngọc... Bị Ứng Bạc Xuyên mượn rồi... Anh Tiểu Tô... Anh chờ em một lát... Để em đòi anh ấy... Trả lại cho anh..."
Đại đa số mọi người đều tưởng tượng về những thứ tốt đẹp. Giống như mối tình đầu hồi mười mấy tuổi, giờ đây bạn còn chẳng nhớ nổi dáng vẻ chàng trai năm ấy, chỉ tình cờ nhớ tới một sườn mặt thon gầy, bạn sẽ liên tưởng nó với những điều tốt đẹp, nét nghiêng kia như giữ lại cả một bầu trời ký ức.
"Anh Tiểu Tô, nhiều lúc em thật hy vọng, anh luôn dừng lại ở lúc em mới đến Vụ Thành." Lý Tam Thất từ trên giường bò lên, dứt khoát thay quần áo, "Khi đó, anh đưa em đi chơi khắp nơi, chúng ta đến ngõ nhỏ ăn bánh vòng, lại đi uống nước đậu xanh. Lúc anh nói tới giấc mơ của mình, đôi mắt anh rất sáng, giống như có cả trời sao trong đó."
Ứng Bạc Xuyên đi rồi, Bạch Tô một đêm không ngủ, ngồi ở đầu giường nhìn mặt Lý Tam Thất ngẩn người cả đêm.
Lý Tam Thất nói chuyện, một lát cậu ta mới phản ứng lại, chuyển động cái cổ cứng ngắc, khàn tiếng hỏi: "Nhưng mà Tam Thất, mọi người ai cũng phải lớn lên, chẳng có ai sẽ đứng mãi một chỗ, cúng chẳng có gì là mãi mãi cả."
"Có." Lý Tam Thất đạp dép lê, bước chân về phía buồng tắm dừng một chút, nói: "Anh Tiểu Tô, anh mãi mãi là anh của em."
Hắn lại bổ sung: "Cũng là chỉ là anh trai mà thôi."
"Vậy Ứng Bạc Xuyên đâu?" Bạch Tô hỏi.
Tầm mắt Lý Tam Thất hướng xuống dưới, dừng lại trên đôi dép lê. Dép mới mua thứ sáu tuần trước, là Ứng Bạc Xuyên mang hắn đi mua. Ứng Bạc Xuyên nói chân của mình rất quý giá, không xỏ được loại dép lạnh lẽo bình thường kia. Rồi rất tự kỷ nói cái gì mà đi chung dẹp có thể truyền vận qua lòng bàn chân, Lý Tam Thất em xui xẻo như vậy, em nhẫn tâm đem vận xui lây cho anh sao?
Ứng Bạc Xuyên dắt Lý Tam Thất ra ngoài mua dép lê, kiểu dáng màu sắc cũng cần phải mua giống nhau. Anh còn nói năng hùng hồn, nếu không cẩn thận đi nhầm, biết đâu có thể đem phú quý khí của mình truyền một chút cho Lý Tam Thất.
"Vậy còn Ứng Bạc Xuyên?" Bạch Tô thấy Lý Tam Thất im lặng, thẳng người tiếp tục hỏi.
Lý Tam Thất buông mi mắt, khẽ run hai lần, mở miệng: "Em thích anh ấy."
"Vô cùng thích."
"Khi còn bé, chỉ khi em cố gắng đứng hạng nhất, mẹ nuôi được nở mày nở mặt mới cười với em. Khi đó em nghĩ, thích là lấy lòng, là cố gắng trở thành người mẹ nuôi thích nhất." Lý Tam Thất nói tiếp, "Sau đó, em thật thích anh. Trước khi anh rời khỏi ngã tư, anh nói, thích là phải trả giá, là lo nghĩ cho người kia vô điều kiện."
"Ứng Bạc Xuyên nói cho em đấy không phải là thích. Mọi người chỉ thích em vì em có thể mang đến cho mọi người những gì, mà chẳng ai quan tâm xem em có những gì." Lý Tam Thất quay đầu nhìn Bạch Tô, nói nghiêm túc, "Con người của em cũng không phải rất kém cỏi, Ứng Bạc Xuyên nói em có chút đáng yêu, em xứng đáng được yêu thích."
"Mẹ nuôi nuôi em đến năm mười tám tuổi, em thích anh dừng lại ở năm hai mươi mốt tuổi."
"Còn Ứng Bạc Xuyên, em muốn yêu anh ấy cả đời."
Lý Tam Thất nói xong, bước chân vào nhà tắm. Trong đó rất nhanh truyền tới tiếng nước chảy. Bạch Tô cứng ngắc như tượng đá hoa cương, tiếng nước dừng lại, cậu ta mới cười rộ lên, khóe miệng cong lên như đang cười nhạo chính mình.
Lý Tam Thất nói rõ ràng, hắn sẽ không lại thích cậu ta nữa. Cậu ta đã mất hẳn Lý Tam Thất rồi.
Lý Tam Thất nhận lời Bạch Tô tiễn cậu ta rời đi. Giống như hồi còn bé, hai người chờ xe buýt cùng nhau, sau đó một trước một sau, ngồi vào ghế thứ hai từ dưới lên, dựa vào cửa sổ.
Chạy không lâu lắm, xe ngừng ở trạm gần công ty Bạch Tô nhất. Bạch Tô xuống xe, Lý Tam Thất từ trong cửa sổ ló đầu ra: "Anh Tiểu Tô, gặp lại."
Trên đường về nhà, Lý Tam Thất gọi điện cho Ứng Bạc Xuyên.
Lý Tam Thất rất hưng phấn, hắn nói: "Ứng Bạc Xuyên, em có thể trả hết tiền cho anh rồi."
"Bạch Tô đưa sao?"
"Là anh Tiểu Tô đưa."
"Quan hệ của chúng ta cứ như vậy kết thúc?" Giọng điệu Ứng Bạc Xuyên rất không đúng.
Lý Tam Thất nói: "Là kết thúc... Chúng ta... "
Còn nửa câu kẹt trong miệng Lý Tam Thất: Chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi, đã bị cắt đứt, chặn trong cổ họng, ngay cả một tiếng cũng không thể phát ra.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Ứng Bạc Xuyên, lạnh nhạt không để ý : "Cậu nói kết thúc cũng không tồi. Dù sao là tôi đá cậu, tôi còn đang cân nhắc cho cậu một ít phí chia tay."
"Cũng không đúng, xưa nay chưa từng có qua lại, lấy đâu ra cái phí chia tay."
"Ứng Bạc Xuyên, anh lặp lại lần nữa?" Lý Tam Thất bắt đầu bực rồi, "Anh có ý gì?"
"Lý Tam Thất, tôi thấy cậu cứ như vậy đi, không có ý gì cả."
"Còn sẽ không có cùng nhau nữa, tôi chán rồi. Tôi không thích cậu."