Chương 19.
Ứng Bạc Xuyên chỉ đáp "Được." Sau đó tùy ý mặc quần áo, lái xe tới nhà trọ của Lý Tam Thất.
Miếng ngọc đó thật ra cũng không cần vội trả. Dùng đầu mà nghĩ thì anh biết, bây giờ đi tìm Lý Tam Thất cũng không thích hợp. Tốt nhất cần phải hẹn gặp, hoặc như mọi khi, Lý Tam Thất tan làm sẽ ngang qua công ty anh, tiện thể cầm đi luôn.
Nhưng Ứng Bạc Xuyên không chờ được, Lý Tam Thất chưa từng cho anh một câu khẳng định nào. Chỉ cần Lý Tam Thất chưa chắc chắn, anh sẽ bất an.
Nói đến lại thấy buồn cười, từ trước đến giờ anh luôn thành thạo điêu luyện, thường thường luôn nắm chắc phần thắng mới làm. Chỉ với Lý Tam Thất, anh mới không dám đánh cược gì cả, cũng chẳng có nổi một miếng tự tin.
Đứng ở giao lộ chờ đèn đỏ, Ứng Bạc Xuyên đóng cửa sổ xe, mở máy lạnh, dọc theo đường cái tiếp tục hướng phía trước.
Khí lạnh tốc thẳng vào mặt, đại não Ứng Bạc Xuyên thanh tỉnh giây lát, cũng làm anh bình tình hơn.
Ứng Bạc Xuyên dùng sức mà gõ mấy lần vào vô-lăng. Tự chửi mình giống hệt đàn bà hay lo được lo mất. Lý Tam Thất chỉ hỏi mảnh ngọc, anh liền bất chấp mà chạy tới, cũng chỉ vì muốn một chút an toàn.
Ứng Bạc Xuyên gõ cửa, trong phòng không có ai lên tiếng. Anh đợi một hồi, có người mở cửa nhưng không phải Lý Tam Thất mà là Bạch Tô.
Cậu ta mặc áo ngủ coi như vừa vặn, màu xanh lam, là áo ngủ Ứng Bạc Xuyên để lại làm đồ dự bị.
Bạch Tô mới tắm, chưa sấy tóc. Cậu ta dùng chiếc khăn tắm lớn đang lau đầu. Thấy người tới là Ứng Bạc Xuyên, cậu ta nghiêng người nhường lối cho anh vào trong.
Ứng Bạc Xuyên tin tưởng con người Lý Tam Thất, nên dù thấy dáng vẻ này của Bạch Tô cũng chỉ ngạc nhiên một chút.
"Lý Tam Thất đâu?" Ứng Bạc Xuyên chưa hề nghĩ sẽ gặp Bạch Tô trong nhà Lý Tam Thất, giọng điệu cũng không cách nào giữ bình tĩnh được.
"Cậu ấy uống một chút rượu, đang ngủ trong phòng." Bạch Tô như đang đãi khách ở nhà mình, rót hai chén nước, một chén đưa cho Ứng Bạc Xuyên, một chén tự nhiên uống.
Ứng Bạc Xuyên không muốn cùng Bạch Tô phí lời, không nhận chén nước, bước chân rất lớn hướng về phía phòng ngủ Lý Tam Thất.
"Tôi nói, Tam Thất đang ngủ." Bạch Tô nhanh chóng chắn ở cửa phòng, giọng điệu hơi nghiêm khắc.
"Ứng Bạc Xuyên, chúng ta nói chuyện."
"Tôi với cậu không có gì để nói." Ứng Bạc Xuyên gằn từng chữ nói, "Tam Thất, bây giờ là bạn trai tôi."
"Tránh ra." Ứng Bạc Xuyên hất Bạch Tô qua một bên, đẩy cửa phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không mở đèn, Ứng Bạc Xuyên mơ hồ có thể nhìn thấy trên giường có một bóng người.
"Tôi hối hận rồi." Bạch Tô nói, "Tôi cũng đã nói với Tam Thất là tôi hối hận rồi."
"Tam Thất nói, hai người còn chưa xác định quan hệ. Bây giờ nói chuyện được chưa?" Giọng Bạch Tô vẫn khá là trấn tĩnh.
Tay Ứng Bạc Xuyên nắm chặt chốt cửa, lưng thẳng tắp, hai giây sau, anh xoay người, xa cách nói: "Cậu muốn nói chuyện gì."
Bạch Tô nói, tôi và Tam Thất là hàng xóm, từ khi rất nhỏ đã chơi với nhau, cậu ấy luôn bám sau lưng tôi, gọi tôi là anh Tiểu Tô.
"Đừng phí lời nhắc lại mấy cái đó nữa." Ứng Bạc Xuyên nói, "Muốn nói thì nói chuyện khác, không có thời gian nghe cậu ở đây phí lời."
Cửa phòng ngủ không đóng, Lý Tam Thất vừa trở mình.
Bạch Tô cũng không để ý tới cảm xúc của Ứng Bạc Xuyên: "Tôi vốn không thích Lý Tam Thất. Nhưng mẹ tôi tin Phật, luôn nói với tôi rằng, Tam Thất rất đáng thương, mẹ nuôi không tốt, dặn tôi quan tâm cậu ấy hơn một chút, coi như làm việc thiện tích đức, phúc báo nhiều sẽ tốt cho với thân thể của tôi."
"Tôi chỉ làm theo yêu cầu của mẹ, đối xử tốt với cậu ấy, dẫn cậu ấy đi học, cùng làm bài tập. Thế mà Tam Thất rất ngốc, tôi chỉ cần tốt với cậu ấy mốt chút, cậu ấy liền coi tôi là cả bầu trời, luôn mang vẻ muốn moi tim ra cho tôi xem. Thế mà Tam Thất mãi không nhận ra, tình cảm thông suốt đặc biệt muộn, cậu ấy chỉ cần nhìn vào mắt tôi là sẽ chẳng nhìn nổi ai khác nữa. Tôi biết cậu ấy ngốc, sợ rằng luôn thích tôi mà còn không nhận ra."
"Tôi không thể thích Tam Thất vù cậu ấy chẳng có gì cả." Bạch tô dựa vào tường, một hồi lâu lại nói, "Bởi vì tình cảm cũng là thứ có thể dùng như lợi thế để trao đổi. Tôi vẫn luôn chọn lợi ích, trao đổi lợi ích... Có thể có được tất cả những gì tôi muốn."
"Tiền, biệt thự, sự nghiệp...."
"Tôi thường xuyên nghe thấy có người đứng sau lưng tôi khóc. Ban đầu tôi không biết đó là ai, nhưng sau đó tôi chợt nhận ra. Thì ra đó là bản thân mình. Là do tôi chọn lợi ích, không ngừng từ bỏ bản thân."
"Có lúc tôi chợt giật mình giữa đêm, có lúc đột nhiên phát bệnh, tim đau thắt, tôi thường nghĩ: Tam Thất đang làm gì? Cậu ấy có ăn no không? Hay lại gầy đi rồi?"
Ứng Bạc Xuyên chẳng hề tiếp lời, Bạch Tô hãy còn lâm vào hồi ức: "Bởi vì Tam Thất chẳng có gì hết, chỉ có thể chạy tới kéo ống quần tôi, cho nên tôi đã bỏ cậu ấy ở ngã tư đường, chỗ tôi đâm vào người ta. Tôi bí mật tự tay mang lương tâm và bản thân mình vứt bỏ, cái gì mà gánh nặng lương tâm tôi đều ném đi hết, tôi vẫn luôn muốn trèo lên cao, luôn muốn leo lên. Tôi thấy thật dễ dàng, nhưng tôi chẳng bao giờ dám quay lại nhìn xem."
"Tam Thất tìm tôi khắp nơi, tôi biết hết. Tôi không muốn gặp cậu ấy, không thể cũng không dám gặp. Bởi vì khi chúng ta nói sẽ thử yêu đương kia, tôi sợ thấy cậu ấy, tôi sẽ ném hết sự nghiệp đã cố gắng rất lâu, cùng Lý Tam Thất trở nên không còn gì cả.""
"Cậu không biết." Thái dương Ứng Bạc Xuyên nổi cả gân xanh lên, "Loại người như cậu chỉ biết chà đạp Lý Tam Thất, cậu căn bản không có một chút chân thành nào."
Ứng Bạc Xuyên cười lạnh: "Bạch Tô, cậu còn là con người không? Cậu biết sao Lý Tam Thất học y không? Em ấy nói với tôi, bới vì anh Tiểu Tô thân thể không tốt, em ấy muốn làn bác sĩ giỏi, chữa khỏi cho anh ấy. Vì sao em ấy lại chọn ở lại ngã tư đường đó? Cậu cho rằng em ấy bị cậu tẩy não, thích là phải trả giá à? Căn bản không phải, Tam Thất không muốn Dương Quy chết, để anh Tiểu Tô của em ấy có thể ngay thẳng thuần khiết mà làm người."
Ứng Bạc Xuyên cầm lấy cổ tay Bạch Tô cố gắng khống chế tâm trạng của mình: "Cậu thuận gió đông mà phất lên, khí đó Tam Thất ở đâu? Tiểu hỗn đản khắp nơi bị người ta bắt nạt. Anh trai Dương Quy, chặn đường Tam Thất, tiền làm công còn chưa kịp trả tiền viện của Dương Quy đã bị anh cậu ta cướp sạch. Tam Thất bị đánh, bị bắt nạt, bị đuổi học, chưa từng oán hận một câu, em ấy chỉ mong có ngày nào đó được gặp cậu, cùng cậu nói chuyện một câu."
"Bạch Tô, cậu có áy náy chút nào không? Cậu nhận được bao nhiêu tin nhắn của Lý Tam Thất: anh Tiểu Tô, em nhớ anh."
"Chính cậu đếm lại một chút, xem có bao nhiêu tin nhắn? Mỗi một tin nhắn đều là một lần Tam Thất chịu oan ức, trong lòng khổ sở mới phát cho cậu một câu. Bao nhiêu tin nhắn, đại biểu cho bấy nhiêu lần em ấy bị chà đạp! Cậu thì lợi hại rồi, Tam Thất tốt như vậy, cậu nói không cần thì không cần? Ngay cả gặp mặt cũng lười không muốn! "
Ứng Bạc Xuyên cố ép mình bình tĩnh, anh không muốn nói nhiều với Bạch Tô, quay người tiến vào phòng ngủ, mở đèn giường của Lý Tam Thất.
Anh ngồi bên mép giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lý Tam Thất: "Bạch Tô, khi đó Lý Tam Thất nó: Em nhớ anh."
"Cậu không cần, tôi cần."
Bạch Tô đứng ở cửa, ngơ ngác, bỗng nhiên nói: "Tôi cần, nên tôi đã trở về tìm cậu ấy."
"Tôi sẽ không trả Tam Thất lại cho cậu." Ứng Bạc Xuyên nói.
Bạch Tô đi tới, ngồi vào trên ghế, trên mặt bàn bày một bình rượu đỏ, hai chén rượu con.
"Tôi không có cách nào lại lừa gạt mình ." Mắt Bạch Tô có chút đỏ, "Để nhìn cậu ấy ở bên ai khác."
Lý Tam Thất đang ngủ, mi mắt buông xuống thật dài, âm thanh ồn ào, hắn ngủ cũng không yên ổn, Ứng Bạc Xuyên gọi hắn: "Tam Thất, em tỉnh lại đi."
"Tam Thất không thể uống rượu đỏ, uống vào sẽ buồn ngủ." Bạch Tô nói, "Chỉ cần nửa chén đã đủ cho em ấy ngủ một ngày, gọi cũng không dậy."
Bạch Tô kéo ghế gần lại một chút, muốn nắm tay Lý Tam Thất.
Ứng Bạc Xuyên siết cánh tay Lý Tam Thất, không cho Bạch Tô chạm vào. Anh cơ hồ cắn răng nói: "Cậu dám chạm vào em ấy mộ chút, tôi gϊếŧ cậu."
"Cậu ấy thích tôi.." Bạch Tô nói, "Anh buông tha cho chúng tôi đi."
"Buông tha các cậu?" Ứng Bạc Xuyên bị câu này của Bạch Tô làm cho tức điên không biết nói gì.
Tranh chấp ồn ào làm Lý Tam Thất cau mày, giống như muốn khóc.
Bạch Tô sờ tóc Lý Tam Thất, khẽ hỏi: "Tam Thất, làm sao vậy?"
Ứng Bạc Xuyên chú ý tới, trên cánh tay gầy của Lý Tam Thất, có một sợ dây dài nhô ra.
Lý Tam Thất bỗng nhiên căng thẳng nắm chặt tay Bạch Tô, con ngươi dưới mí mắt bất an chuyển động: "Anh Tiểu Tô... Chạy mau... Dương Quy cậu ấy... Anh Tiểu Tô nên làm người tốt... "
Nước mắt đột nhiên rơi ra, Bạch Tô khẽ hôn lên trán Lý Tam Thất: "Anh không sao, anh Tiểu Tô ở đây."
Có lẽ là nghe được giọng Bạch Tô, Lý Tam Thất dần dần trở nên an ổn.
Ứng Bạc Xuyên không biết mình làm sao rời khỏi gian phòng kia, mãi đến lúc về nhà, lên lầu nằm ở trên giường, anh mở lớn mắt nhìn nóc nhà, mới bắt đầu có tri giác.
Khi đó anh không để ý lời Lăng Triển nói, bây giờ nó không ngừng hiện ra trong đầu anh.
"Cậu ta chỉ muốn trả hết nợ ân tình, cũng không muốn cùng cậu có quan hệ gì khác."
Ứng Bạc Xuyên nâng niu giữ gìn Lý Tam Thất, vậy mà ngay cả trong mơ hắn cũng nghĩ đến Bạch Tô, anh thấy mình đúng là đồ ngu ngốc.