Chương 16.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Lý Tam Thất vừa tỉnh lại đã thấy Ứng Bạc Xuyên giương mắt nhìn hắn chăm chú.
Ứng Bạc Xuyên có đôi mắt rất lớn, lông mi dày, cười rộ lên lông mi cong cong thành chiếc quạt nhỏ. Lý Tam Thất nhìn đến sững sờ, một hồi lâu mới đem ngoảnh mặt sang chỗ khác.
"Tiểu Thất lớn lên thật là đẹp." Ứng Bạc Xuyên nắm cằm Lý Tam Thất, muốn hắn quay lại đây.
Lý Tam Thất còn muốn thái độ một chút, thế nhưng Ứng Bạc Xuyên đã dễ dàng đem mặt hắn quay sang.
Ứng Bạc Xuyên hơi khẽ nâng người lên, ghì tay hắn lại, hôn lên nốt ruồi trên mí mắt Lý Tam Thất.
Nụ hôn chỉ nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại làm cho tim Lý Tam Thất tim đập rộn ràng.
Lý Tam Thất nhìn Ứng Bạc Xuyên, nhớ tới lần đầu tiên hai người đánh nhau ở ngõ nhỏ cạnh trường học. Hắn bị Ứng Bạc Xuyên đánh ngã, rồi lại bị túm cổ áo, anh từ trên cao nhìn hắn. Lý Tam Thất ngửa mặt nằm trên đất, nhìn đôi mắt màu trà trong suốt của Ứng Bạc Xuyên, thật giống một vòng xoáy, đem hắn hút vào, hắn không để tâm đang đánh nhau với Ứng Bạc Xuyên, bởi vì trái tim hắn dường như đang run rẩy, kí©h thí©ɧ tới mức cả l*иg ngực cũng hoang mang đau đớn.
Một lát sau, Lý Tam Thất rất nhẹ mà kêu tên Ứng Bạc Xuyên, hắn nói: "Anh là cái đồ khốn kiếp chỉ biết bắt nạt người khác, từ nhỏ đã là hồ ly tinh."
Ứng Bạc Xuyên dường như không nghe rõ, khẽ "Ừm" Một tiếng.
Lý Tam Thất như bị đầu độc, hắn ôm lấy cánh tay Ứng Bạc Xuyên, hơi nhấc người lên, hôn vào môi Ứng Bạc Xuyên.
Môi Ứng Bạc Xuyên rất mềm, khác hẳn tính cách của anh.
Lý Tam Thất hôn một hồi, phát hiện thân thể đối phương cứng ngắc, hắn đem môi dời đi một chút, từ giữa môi chuyển qua khóe môi, tức nổ phổi nói: "Ứng Bạc Xuyên, sao anh cứ câu dẫn tôi thế."
Ứng Bạc Xuyên trừng mắt nhìn, mãi mới phản ứng được, thế mà Lý Tam Thất đang hôn anh đấy!
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào mặt Lý Tam Thất, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú da thịt trắng nõn, môi đỏ như son. Ứng Bạc Xuyên mạnh mẽ đè eo hắn lại, hôn ngược lên môi Lý Tam Thất.
Tay anh toại nguyện mà thuận áo ngủ của Lý Tam Thất âm thầm mò vào, sờ tới vòng eo nhỏ, lại sờ tới da thịt mịn màng phía sau lưng.
Ứng Bạc Xuyên rất nặng, Lý Tam Thất bị đè đến không thể động đậy, dán vào da hắn là áo ngủ tơ lụa trơn mịn như nước của Ứng Bạc Xuyên cùng cơ thể nóng đến ngượng ngùng.
Lý Tam Thất bị hôn thiếu dưỡng khí, ánh mắt mê man.
Hắn nghe thấy Ứng Bạc Xuyên nói: "Tam Thất, em kêu meo meo đi."
Lý Tam Thất mơ hồ hỏi: "Tại sao?"
"Trên mạng có một hình vẽ, vẽ một con mèo nhỏ, trên đó có dòng chữ: Hôn em kêu meo meo." Ứng Bạc Xuyên thay Lý Tam Thất kéo lại áo, dán vào lỗ tai của hắn, "Em giả bộ kêu một chút là được."
Lý Tam Thất không chịu.
Ứng Bạc Xuyên lải nhải không dứt.
Lý Tam Thất rốt cục chịu anh đủ lắm rồi, ngồi xuống dựa vào đầu giường: "Không biết kêu đâu, nếu thích thì anh gọi đi, kêu la cái gì!"
Ứng Bạc Xuyên trở tay đem Lý Tam Thất lôi trở lại, nhanh chóng dùng chăn che kín đầu hai người.
"Tiểu Tam Thất, anh cho phép em thích anh." Tiếng Ứng Bạc Xuyên rõ ràng, lấp kín lỗ tai Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất không nói chuyện.
Ứng Bạc Xuyên lại muốn hôn hắn, Lý Tam Thất đẩy ngực anh, "Anh làm sao mặt dày quá vậy?""
Lý Tam Thất còn nói: "Ứng Bạc Xuyên, tôi không biết mình có thích anh không nữa. Ở bên anh rất yên tâm, cũng rất thả lỏng, tôi muốn ngày nào cũng được thấy anh."
"Vậy Bạch Tô đâu?" Ứng Bạc Xuyên do dự một hồi, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề này.
Lý Tam Thất nghiêng đầu, nửa bên mặt chôn trong gối, cùng Ứng Bạc Xuyên mặt đối mặt.
Hắn nói rất nghiêm túc, hắn nói hắn và Bạch Tô là hàng xóm, từ nhỏ đã ở cạnh nhau. Bạch Tô lớn hơn hắn ba tuổi, mỗi khi hắn bị mẹ nuôi phạt đứng ngoài cửa sẽ trộm đưa cơm cho hắn ăn.
Bạch Tô dẫn hắn đi học, giảng bài, phụ đạo bài tập về nhà. Lý Tam Thất nói hắn mãi mãi nhớ tới, mùa đông năm lớp tám, hắn cãi nhau với mẹ nuôi, rồi một mình chạy ra ngoài.
Đêm mùa đông trời tối đen như mực, Lý Tam Thất đi lang thang không mục đích, nghĩ thầm cũng không có gì ghê gớm, vì không có người nào quan tâm tới hắn.
Trời lạnh, ngay cả một chiếc đèn đường cũng không có, Lý Tam Thất ngã vào trong rãnh, chân bị rách, không nhúc nhích được, cố mấy lần cũng không bò lên nổi.
Hắn nghĩ mình có lẽ cứ như vậy mà chết rét, hoặc bị chảy máu mà chết, bây giờ mẹ nuôi có con ruột rồi, hắn chính là một con chó hoang không ai cần hết.
Lý Tam Thất ôm chân của mình, ngồi ở trong rãnh khóc, mệt đến nỗi sắp ngủ quên.
Sau đó, hắn nghe thấy có tiếng người gọi tên mình: Tam Thất, Tam Thất, rất nóng lòng, rất hoang mang, lại quen thuộc.
Đó là Bạch Tô tới tìm hắn.
Bạch Tô đưa hắn lên, sau đó sợ hãi mà cõng hắn chạy tới bệnh viện.
Lý Tam Thất ôm cổ Bạch Tô, rơi nước mắt, nói: "Anh Tiểu Tô, có phải vì em không tốt nên mới không có ai cần em phải không."
Bạch Tô cõng hắn ra vỉa hè đón xe, xe chưa tới, Bạch Tô nói với hắn: "Em không có không tốt, Tam Thất rất quan trọng, ít nhất với anh rất quan trọng."
Lý Tam Thất từ trong chăn chui ra, trong mắt có ánh nước: "Ứng Bạc Xuyên, từ trước đến giờ tôi vẫn thích Bạch Tô như thế đấy."
"Anh còn thích tôi làm gì?" Lý Tam Thất miễn cưỡng cười cười, "Tôi luôn cảm thấy nếu cứ như vậy mà đến với nhau, thật không công bằng với anh."
"Vậy thì phải làm sao bây giờ?" Ứng Bạc Xuyên cầm tay Lý Tam Thất.
"Cho tôi một chút thời gian." Lý Tam Thất cuối cùng cũng sờ được vào cơ bụng ngày hôm qua thèm muốn.
"Thật là đẹp mắt."
Lý Tam Thất nói, "Chờ em thông suốt, em sẽ mang em hoàn chỉnh tới yêu anh."
"Ứng Bạc Xuyên." Lý Tam Thất hỏi rất chân thành, "Có thể sao?"
"Nếu Bạch Tô muốn quay lại với em, em.có chấp nhận cậu ta không?"
Lý Tam Thất lắc đầu: "Không biết."
"Vậy thì sẽ cho em một chút thời gian." Ứng Bạc Xuyên rời giường, đứng trên mặt đất, cúi người ngắm Lý Tam Thất: "Tôi đã nói với em rồi, tôi đặc biệt dễ dàng di tình biệt luyến, thấy một người yêu một người. Em không nhanh lên, nếu có ai khác theo đuổi, có thể tôi sẽ không cần em nữa. "
"Có nghe thấy không?"
"Ừm." Lý Tam Thất cười rất vui vẻ, cùng với gió ngoài ban công thổi bay rèm cửa sổ, như là một vệt không khí trong lành buổi sớm, " Ứng Bạc Xuyên, em sẽ rất nhanh thôi. Trước tiên anh cứ nên thích em đi, đừng đi yêu người khác."