Chương 11:
Mông Lý Tam Thất thân mật tiếp xúc với sàn nhà, lông mày nhíu lại, viền mắt đỏ ửng tủi thân anh chằm chằm.
Viền mắt đỏ hoe của Lý Tam Thất làm Ứng Bạc Xuyên lập tức hối hận, tuy rằng anh đâu có đạp mạnh lắm.
"Lớn rồi đừng có khóc nhè." Ứng Bạc Xuyên quyết định tiên phát chế nhân, sau đó nhanh chóng hoang mang hoảng loạn nhảy xuống đất, sốt ruột hỏi hắn, "Chỗ nào đau? Đau lắm không? Để tôi xem một chút."
Lý Tam Thất ngốc ngốc nhìn Ứng Bạc Xuyên mấy giây, viền mắt không đỏ, biểu tình cũng sinh động, hắn như một con báo nhỏ bật dậy, tàn bạo đẩy ngã Ứng Bạc Xuyên lên giường: "Tại sao vô duyên vô cớ bắt nạt người, anh với tôi có bao nhiêu thù hận thế hả?!"
Ứng Bạc Xuyên bất động, để yên cho Lý Tam Thất ngồi lên eo mình, xem hắn nổi nóng.
Anh nhìn biểu cảm vui vẻ của Lý Tam Thất, Lý Tam Thất đánh anh, Ứng Bạc Xuyên liền nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn.
"Tam Thất." Ứng Bạc Xuyên nói, "Tôi chia tay với Bạch Tô rồi."
Tay Lý Tam Thất nóng bừng nhưng không rút về được, hắn không dám nhìn mặt Ứng Bạc Xuyên, nói: "Ứng Bạc Xuyên, anh kỳ quái quá đấy."
Hắn trèo xuống khỏi người Ứng Bạc Xuyên, đến phòng khách bùm bùm mở từng hộp điểm tâm, bày hết ra bàn.
Ứng Bạc Xuyên rửa mặt xong xuôi, dựa vào khung cửa phòng ăn nhìn Lý Tam Thất ngẩn người. Nhìn không lâu lắm, anh nhấc chân đến cạnh bàn ăn, gắp một miếng sủi cảo nhét vào miệng hắn: "Lý Tam Thất, sự việc sẽ không vì em trốn tránh mà sẽ không tồn tại."
"Em suy nghĩ thật kỹ có muốn chấp nhận tôi hay không."
Lý Tam Thất giống như bị đóng băng , hắn quay đầu, gập ghềnh trắc trở nói: "Đừng... Đừng nói giỡn, chuyện này chẳng buồn cười gì cả, Ứng Bạc Xuyên, anh dọa tôi sợ đấy."
"Tôi nói thật. Em nên đoán được mới đúng." Ứng Bạc Xuyên tiến lại, đưa hai tay vòng vào ôm lấy lưng ghế, hôn một cái thật kêu lên trán Lý Tam Thất, "Không nói đùa em."
Lý Tam Thất thật sự bị hù rồi, hắn té cái bịch từ trên ghế xuống, ngồi dưới đất nhìn chằm chằm Ứng Bạc Xuyên một hồi lâu, sững sờ nói: "Anh lại đang trêu đùa tôi phải không, từ ngày xưa anh lúc nào cũng chỉ thích bắt nạt tôi thôi."
Hắn miễn cưỡng cười cười, "Anh nói gì tôi cũng không thể tin."
"Em là đồ quỷ nhát gan." Ứng Bạc Xuyên tẻ nhạt đá cổ chân Lý Tam Thất, "Đứng lên, không đứng lên tôi ôm em lên."
"Không được." Lý Tam Thất hốt hoảng bò dậy, "Tiểu Tô Ca phải làm sao?"
"Anh đừng thích tôi."
Lý Tam Thất nói, "Giống như ngày chúng ta học cấp ba trước đây vậy, Tiểu Tô Ca rất thích anh. Anh ấy chán ghét tôi, quan hệ của chúng tôi mới mới hòa hoãn một chút, anh ấy nguyện ý giúp tôi đi tìm hiệu trưởng cầu xin, tôi không thể làm chuyện gì không nên, sẽ lại làm anh ấy ghét tôi thêm nữa."
"Em cả nghĩ quá rồi." Vẻ mặt Ứng Bạc Xuyên nghiêm túc không ít, hình như giận rồi, "Thầy Hà của em nói người kia trẻ tuổi đẹp trai, không phải Bạch Tô, là tôi, hiệu trưởng là tôi tìm, tiền cũng là tôi quyên!"
Ứng Bạc Xuyên cường điệu: "Hơn nữa, tôi đẹp trai hơn Bạch Tô cơ mà!"
"Ứng Bạc Xuyên, mặt anh đẹp cũng không thể thích tôi." Lý Tam Thất bướng bỉnh nói, "Chỉ là không thể thích tôi."
"Tiền kia tôi sẽ trả lại cho anh, anh ráng chờ tôi sẽ trả hết nợ." Lý Tam Thất dựa vào cửa nửa ngày không nói chuyện, dường như dính chặt vào cửa rồi, "Tôi, tôi chưa từng nợ ai cái gì, anh làm thế tôi cứ phải trả nợ mãi."
"Tôi chưa từng nghĩ muốn em trả."
Gian phòng yên tĩnh, không ai nói tiếp. Lý Tam Thất nhìn chằm chằm mũi chân mình, lo sợ bất an, trong đầu nghĩ lung ta lung tung rất muốn chạy trốn.
"Vậy anh muốn cái gì?"
"Muốn mảnh ngọc chiếc lá em đeo trên cổ kìa!"
"Vậy chờ tôi gom đủ tiền anh có trả cho tôi không?" Lý Tam Thất như hiến bảo bối mà mò ra khối ngọc dưới cổ áo sơmi.
Miếng ngọc nhỏ như đồng tiền xu, màu xanh biếc, ngay cả từng đường vân lá cũng được khắc lên rất tinh tế. Miếng ngọc ấy do Bạch Tô đi làm thuê mấy tháng mua được, tặng cho Lý Tam Thất khi hắn nhận được giấy trúng tuyển vào đại học.
Bạch Tô nói với hắn: "Tam Thất, không ai vì cậu đỗ đại học mà mở tiệc đốt pháo, nhưng không sao, còn có tôi đây. Sau này Tam Thất muốn có bạn, hoặc muốn tìm người trò chuyện, cứ xem mảnh ngọc này là tôi, cứ việc tâm sự với nó nhé!"
Giữa hè khô nóng, tiếng ve kêu không dứt bên tai, hắn cùng Bạch Tô ngồi trên ghế đá dưới bóng cây, Bạch Tô giúp hắn điều chỉnh độ dài sợi dây, hắn lại đặt trán lên vai Bạch Tô, trong mũi tất cả đều là mùi vị thanh tân của thanh niên mới trưởng thành, từ nơi xa xa truyền lại từng đợt pháo nổ mừng người khác đỗ đại học.
Lý Tam Thất tháo mảnh ngọc ấy trên cổ xuống, dường như tiếng ve trong trí nhớ đã xa xăm lắm, hắn đưa miếng ngọc đặt vào lòng bàn tay Ứng Bạc Xuyên.
"Anh chờ tôi đến chuộc." Lý Tam Thất rất không nỡ, hắn nói, "Anh đừng làm chuyện gì ngốc nha, chớ có đυ.ng vào, tôi sẽ gom đủ tiền nhanh thôi, nhớ phải trả lại đấy nhé!."
Ứng Bạc Xuyên nhìn chiếc lá ngọc xanh xanh trong tay, tối nghĩa hỏi, "Bạch Tô quan trọng như vậy sao?"
Anh đứng lên, đưa tay nắm mặt Lý Tam Thất: "Em làm tôi khó chịu."
"Xin lỗi." Lý Tam Thất hất tay anh ra, như trẻ con kéo ngón tay Ứng Bạc Xuyên, giọng điệu chân thành, "Ứng Bạc Xuyên, tôi không biết làm sao để thích ai khác ngoài Bạch Tô, cũng không biết tiếp thu chuyện yêu đương với người khác thế nào cho tốt."
"Từ lúc rất nhỏ tôi đã biết Bạch Tô, chúng tôi cùng đi học rồi lại cùng về, anh ấy đưa tôi trốn học, mang tôi đi đánh nhau. Khi chưa trưởng thành tôi đã thích anh ấy, không rõ là thích như người nhà hay thích giống người yêu."
Lý Tam Thất mang theo một chút mơ hồ, nhìn Ứng Bạc Xuyên: "Hôm Bạch Tô đâm người, anh ấy nâng mặt tôi lên, nói, yêu một người có nghĩa là sẵn sàng vì người kia trả giá tất cả, tôi thích anh ấy, nên tôi để anh ấy rời đi."
Ứng Bạc Xuyên nắm tay Lý Tam Thất càng chặt, anh dùng chút sức, kéo Lý Tam Thất vào ngực mình.
"Tôi không biết làm sao để thích anh, vì tồi chẳng có gì cho anh cả." Lý Tam Thất rầu rĩ, "Anh đã cho tôi thật nhiều, lại làm cho tôi đứng ngồi không yên, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử tốt với tôi như vậy, tôi không biết nên làm sao tiếp thu, cũng học sẽ không tiếp nhận."
Lý Tam Thất nói chuyện như vậy, Ứng Bạc Xuyên lại bắt đầu đau lòng, "Tam Thất, tôi cái gì cũng có, cũng có rất nhiều tình yêu, tôi sẽ từ từ dạy em thích tôi."
"Bạch Tô nói không đúng." Ứng Bạc Xuyên vuốt ve phía sau lưng hắn, "Tam Thất, em học lại lần nữa, cùng tôi, có được không?"
"Anh buông tôi ra trước đã." Lý Tam Thất khôi phục hình dáng bướng bỉnh như cũ, "Còn không buông, sắp bị anh ghìm chết rồi."
Ứng Bạc Xuyên buông tay ra.
Lý Tam Thất nói câu cảm ơn, chạy đến huyền quan nói: "Anh nói đột ngột quá, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé."
Ứng Bạc Xuyên làm ra vẻ muốn bắt Lý Tam Thất lại.
Lý Tam Thất mang giày, xoay người chạy, trước khi chạy mất còn hét lên: Ứng Bạc Xuyên, anh đừng nói mấy câu như vậy nữa, quá dọa người rồi, anh vẫn nên cứ bắt nạt tôi đi!