Chương 7

Rạng sáng, 12 giờ.

Nam Lạp với khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm cẩn thận, đeo tóc giả ngang vai, trên người mặc áo croptop đen cùng với chiếc quần bó sát, cô bước chân đi tới sân khấu, nơi có ánh đèn vô cùng sáng chói và âm nhạc bùng nổ.

Tiếng trống theo nhạc dồn dập, Nam Lạp đeo tai nghe lên, bàn tay chậm rãi chà đĩa, cơ thể theo nhịp điệu lắc lư.

Đến khi cô nghe một đoạn nhạc, sau đó chậm rãi điều chỉnh lại tốc độ nhạc, tháo tai nghe xuống, cô đưa tay, lắc đầu, lộ ra đôi mắt hồ ly quyến rũ, kéo nhạc tới mức to nhất, lớn tới mức khiến cho người khác muốn điếc cả tai.

Đôi tay cô bắt đầu đánh theo nhịp, vòng eo mềm mai khẽ lắc lư dưới ánh đèn, hình ảnh ma mị điên cuồng lắc lư.

Phía dưới, camera bắt đầu chụp anh, quay phim, có mấy người chụp tới bên đây, Nam Lạp liền mở bài nhạc tiếp theo với âm lượng vô cùng lớn, quay chụp gần nửa giờ, nhảy đến cả người ướt đẫm mồ hôi, công việc mới hoàn tất.

“Anh Yến tới” - Tiêu Dương đưa nước cho cô, sau đó liền nói.

Nam Lạp uống nước xong, cầm khăn giấy lau lau cổ, đi tới ghế dài cách đó không xa.

Vừa tới trước ghế, Yến Khê liền vòng qua eo ôm lấy cô, ấn cô trên sô pha.

“Nam Nam, anh nhớ em.”

Giọng nói anh trầm thấp.

Đôi mắt Nam Lạp không cảm xúc nhìn người đàn ông đang đè lên người mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô cũng không trả lời.

Môi Yến Khi nhẹ nhàng áp lên môi cô.

Anh hỏi cô, “Không nhớ anh sao?”

Nam Lạp nhàn nhạt trả lời, “Một chút?”

Yến Khê cười nhẹ, “Hai chút được không?”

Nói xong, bàn anh anh từ từ di chuyển đến bộ ngực trắng nõn của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, “Hừ... A... ”

Chỉ với một cái xoa nhẹ của anh, Nam Lạp liền rên lên.

Cảm nhận từ đầu ngón tay truyền tới, Yến Khê khẽ nhăn mày, “Không mặc áo ngực?”

Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô, âm thanh trầm thấp lần nữa phát ra, “Biết anh sẽ tới tìm em, cố tình chờ anh sao?”

Nam Lạp không trả lời anh, đôi mắt hồ ly nhắm lại.

Yến Khê cũng không nổi giận, anh dùng hai ngón tay xoa trên vải, đột nhiên hơi dùng sức kẹp lấy đầṳ ѵú hơi cứng lên, kí©h thí©ɧ truyền tới khiến Nam Lạp ngẩng đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“A... ah... ”

Nghe được âm thanh thở dốc của cô, đôi mắt Yên Khê tối sầm lại, anh chỉ lên trên, vòng tay qua eo cô, “Anh đưa em lên lầu?”

Lúc nãy vừa chơi nhạc vừa nhảy, đây chính là lúc du͙© vọиɠ trong cơ thể bùng nổ nhất, dopamine không ngừng được tỏa ra, hormone cũng vừa lúc ở mức cao nhất.

Nam Lạp vừa định đồng ý anh, nhưng vừa ngước mắt lên, tầm mắt liền quét tới cánh cửa phía sau Yến Khê, cách chỗ bọn họ không xa, một người đàn ông bước đi trầm ổn, là Hoắc Đình Xuyên.

Khóe miệng Nam Lạp cong lên, chủ động duỗi tay ôm lấy cánh tay Yến Khê, lôi kéo tay anh lại gần bộ ngực căng tròn của mình.

“Không đi, ở chỗ này.”

Yến Khê hơi ngẩn người, “Ở đây?”