Chương 5

Đột nhiên, có một người đàn ông uống rượu say mặt mày đỏ rần đi tới chỗ Nam Lạp.

Tưởng Li híp mắt nhìn chằm chằm người Nam Lạp, “Người đẹp, có thể uống một ly với anh không?”

Lúc này Nam Lạp mới phản ứng lại, sợ hãi liên tục lùi về sau vài bước.

Cô hoảng hốt xoay người, muốn đi ra ngoài. Nhưng khi thấy cô xoay người muốn chạy, du͙© vọиɠ trong mắt Tưởng Ly ngày càng mạnh mẽ hơn.

Gã tham lam nhìn Nam Lạp xoay người, sau đó đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại cô, muốn ôm lấy cô từ phía sau.

Nam Lạp vô cùng sợ hãi, sợ tới mức ngực như bị nghẹn lại, chân lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.

Trong giây phút đó, một cơ thể to lớn của người đàn ông từ phía trên phủ xuống.

Hắn ôm lấy cô xoay người, nhanh chóng giúp cô tránh khỏi bàn tay của Tưởng Li.

Sau khi chân Nam Lạp đứng vững trên đất, Hoắc Đình Xuyên mới buông cô ra.

Nam Lạp nâng cằm, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy khóe miệng lạnh lùng của người đàn ông này.

Cô nhẹ giọng nói, “Cảm ơn.” giấu đi giảo hoạt, ranh mãnh trong mắt.

Lúc này, Tiêu Dương mới nghe xong điện thoại, từ bên ngoài đi vào, nóng lòng nói, “Nam Nam, em không sao chứ?”

Nam Lạp khẽ lắc đầu. Tiêu Dương đi lên, muốn dạy dỗ Tưởng Li, nhưng đã bị Nam Lạp đưa tay kéo lại.

“Đừng bận tâm.”

Tiêu Dương nghe cô nói ngẩn ngơ cả người, cậu không thể tin được, người phụ nữ này vậy mà kêu cậu nhịn?

Nhưng lời cô nói, cậu cũng không thể không nghe theo, chỉ có thể nỗ lực đè nén tức giận trong lòng.

Trương Khả Dụ thấy thế liền đi tới, đứng trước mặt Nam Lạp, đưa tay ra.

“Cô ổn không, không cần để ý, bạn tôi chỉ là muốn trêu chọc cô một chút.”

Hai chữ “Trêu chọc” khiến Tiêu Dương nổi giận.

Cậu muốn đi qua nhưng lại bị Nam Lạp ngăn cản.

Trương Khả Dụ lướt qua người Nam Lạp, đi đến bên cạnh Hoắc Đình Xuyên, thân mật ôm lấy tay hắn, như muốn khẳng định chủ quyền nói.

“Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi.”

Nam Lạp thu mắt.

“Nếu bạn tay tôi đã ra tay giúp đỡ, bạn của tôi cũng không đυ.ng vào cô, chuyện này liền cho qua đi.”

Nam Lạp liếc nhìn Hoắc Đinh Xuyên, thấy trên mặt hắn không có biểu tình gì.

Một lúc sau, Nam Lạp rũ mắt, “Được rồi.”

Tiêu Dương đứng bên cạnh cô vô cùng tức giận, lúc này cậu như một quả bóng cao su đầy khí, khí không có chỗ nào để phát tiết, hai tròng mắt trừng to như muốn rớt ra ngoài.

Nam Lạp cũng không nói gì nữa, cô xoay người hướng tới nhà vê sinh mà đi.